Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1230: Ngươi có gan cứ đánh ta (2)

Nếu Lâm Phàm là người có chút đầu óc, có lẽ sẽ phát hiện bốn xác ướp cổ mỗi lần công kích đều sẽ hấp thu nhiều vật chất bí ẩn trong này.
Tiếc rằng Lâm Phàm say mê trong chiến đấu, không phát hiện có gì không ổn.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai.
Lâm Phàm thụt lùi, người chảy máu, khóe miệng cũng tràn ra rất nhiều máu tươi.
- Thật sự là thoải mái vô cùng, he he!
Hắn bị đánh không nhẹ, dù đã dốc hết sức mạnh nhưng vẫn chịu thiệt lớn khi đối mặt với bốn xác ướp cổ.
Nhưng không quan trọng, hưởng thụ cảm giác thoải mái khi chiến đấu là được.
Bốn xác ướp cổ cũng không khá hơn chút nào, thân thể khổng lồ có nhiều chỗ lõm vào, nhưng khiến Lâm Phàm bất ngờ là trong cơ thể của bọn họ không có máu chảy ra, chỉ có vật chất bí ẩn chảy ra.
Vật chất bí ẩn chấn động hình thành vòng xoáy.
Bốn xác ướp cổ đang điên cuồng hấp thu những vật chất bí ẩn, vết thương trên người được vật chất bí ẩn chữa trị dần phục hồi.
Lâm Phàm quát lớn, tóc dài bay rối:
- Đến đây, không phân rõ sống chết tuyệt đối không dừng tay!
Hắn lại xông lên, muốn đánh tới cùng với bốn xác ướp cổ.
Dù có chết hắn cũng không sợ.
Chết trong chiến đấu là vinh quang, người có thể sống sót là người thắng cuối cùng.
- Nổ tung đi, quả đấm của ta!
Lâm Phàm mặc kệ những kỹ xảo chiến đấu, dùng lực lượng đơn thuần nhất oanh tạc đối phương, nắm đấm dày đặc, căn bản không thấy rõ tung tích.
Ầm!
Ầm!
Hư không nổ tung, mỗi cú đấm ẩn chứa sức mạnh khủng bố nhất.
Lâm Phàm thấy oanh kích xác ướp cổ mà nó không nhúc nhích chút nào, dù bị thương nặng hơn nữa nhưng hắn không chột dạ.
Thoáng chốc trong mảnh thiên địa này tràn ngập đao quang hủy diệt tất cả, còn có lực lượng hủy diệt xé rách bầu trời.
Một lúc lâu sau, Lâm Phàm thở hồng hộc, cánh tay trái bị chặt đứt, máu chảy ròng ròng. Máu chảy ra bị thân thể hấp thu, sau đó thân thể bộc phát ra hơi thở cuồng bạo, càng ngày càng cường đại.
- He he, khá lắm, các ngươi là tồn tại mạnh nhất mà ta gặp được. Đừng nóng vội, chúng ta tiếp tục!
Lâm Phàm lại xông lên, lấy Không Gian Thần Trụ ra đập tới tấp vào một xác ướp cổ.
- Đập chết nhà ngươi!
Trong hiệp cốc này không có khái niệm thời gian, không biết nơi này đã qua bao lâu.
Bên ngoài hiệp cốc, lực lượng chiến đấu phát tán ra, mặt đất nứt nẻ rạn vỡ lan tràn ra xa.
Giới vực dung hợp, địa vực vô hạn rộng.
Nếu là giới vực cũ thì đã bị lực lượng này xung kích tan rã.
Thiên Đình.
Phía sau núi.
Tông chủ đứng ở nơi đó, mắt thâm thúy nhìn chăm chú hư không.
Mặc Kinh Chập cùng Du Long đứng ở một bên.
Hai người không mở miệng, tông chủ đã đứng đó hồi lâu, không biết đang làm gì.
Tông chủ lười biếng, trước kia mỗi giây mỗi phút cảm ngộ bình yên, bây giờ thì không cảm ngộ nữa, khiến Mặc Kinh Chập và Du Long ngạc nhiên.
Phương xa.
Huyết Ma Đế len lén nhìn xem.
- Có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề!
Huyết Ma Đế ngồi canh lâu rồi, từ khi muốn tìm tòi bên trong bình yên thì gã quan sát tông chủ Viêm Hoa tông.
Trước kia không phát hiện có gì khác, chỉ cảm thấy tông chủ cảm ngộ bình yên thì hơi quái, bây giờ Huyết Ma Đế phát hiện có chỗ không ổn.
Đáng tiếc tông chủ có địa vị quá cao thượng, những người khác không dám chọc vào, những đệ tử tông môn càng sẽ không tin tưởng Huyết Ma Đế.
Địa vị quyết định tất cả, rất khó khiến người tin phục.
Tri Tri Điểu bay lướt qua bầu trời Thiên Đình, thả báo xuống.
Huyết Ma Đế lui ra, xem tin tức Tri Tri Điểu.
Hôm nay giới vực không bình yên, Tri Tri Điểu công bố các chuyện lớn trong giới vực.
Nhiều kẻ từng không có tiếng tăm gì đột nhiên nổi lên, thực lực trở nên mạnh mẽ, còn làm rất nhiều chuyện, quét ngang tất cả người ngăn cản mình, không ai cản đường của họ được.
Huyết Ma Đế trầm ngâm nói:
- Loạn, loạn quá, Lâm phong chủ đã đi đâu mà nửa tháng chưa về, không có chút tin tức nào?
Huyết ma Đế dù gì là cường giả một phương, tuy gặp rủi ro, biến rất yếu nhưng đầu óc thông minh còn đó.
Cẩn thận phân tích sẽ rõ ràng giới vực ngày nay hỗn loạn cỡ nào.
Viêm Hoa tông không bị lan đến gần, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian. Tất nhiên với năng lực hiện giờ thì Viêm Hoa tông không cần sợ ai.
Đoạn thời gian trước có con chó giữ nhà tìm tới, thực lực rất mạnh, một ánh mắt liếc qua đã làm Huyết Ma Đế teo tim.
Không biết Lâm phong chủ làm gì ở bên ngoài mà khiến cường giả như vậy cam tâm tình nguyện đến làm chó giữ nhà.
Khủng bố đến cực hạn.
Trong hiệp cốc.
Ầm!
Lâm Phàm đứng nơi đó, người đẫm máu, nửa bên đầu bị đánh nát, nhưng hắn chưa chết.
Lâm Phàm đánh giá bốn xác ướp cổ:
- Thật là kẻ địch đáng sợ.
Thật sự đáng sợ, Lâm Phàm đã quên chiến đấu bao lâu, trong lòng cảm giác đã qua rất lâu rồi. Cho đến nay hắn chưa đánh trận nào lâu như vậy.
Một xác ướp cổ vung nắm đấm.
Bùm!
Lâm Phàm giơ tay đỡ, chặn lại cú đấm này.
- Nói thật chứ hình như các ngươi yếu đi rồi.
Theo thời gian chiến đấu dài ra, Lâm Phàm phát hiện bốn xác ướp cổ thật sự trở nên yếu đi, nắm đấm không có sức mạnh như trước nữa.
Những vật chất bí ẩn xung quanh đã rất mỏng manh, không đậm đặc như lúc trước.
Bốn xác ướp cổ hít thở, hút nhiều vật chất bí ẩn.
Lâm Phàm đánh trả, nắm đấm đánh ra, lực lượng sôi trào bộc phát.
Xác ướp cổ trực tiếp bị đẩy lui, thân thể cao lớn như ngọn núi to liên tục thụt lùi, lui rất xa khó khăn ổn định thân thể.
Lâm Phàm nói:
- Tiếc ơi là tiếc, hiện giờ ta đang phấn khởi mà các ngươi thì yếu xìu thì chơi kiểu gì?
Trong khoảng thời gian chiến đấu, vì buff càng đánh càng mạnh nên nội tình của hắn tăng lên rất nhiều.
Đã hiếm có cường giả nào nghiền ép được hắn.
Lúc trước bốn xác ướp cổ luôn đè nặng hắn, cho hắn cảm nhận thoải mái khi chiến đấu, nên nội tình tăng lên vùn vụt.
Nhưng bây giờ không được.
Xác ướp cổ rõ ràng biến yếu đi, chắc vì vật chất bí ẩn tiêu hao, đã không cách nào cung cấp lực lượng cho chúng.
Nếu như xác ướp cổ có thể nói chuyện chắc chắn sẽ chửi Lâm Phàm, ngươi cũng không phải là người.
Nửa tháng!
Thật sự đánh nửa tháng, liên tục không ngừng nghỉ, cứ đánh nhau.
Dù có nhiều vật chất bí ẩn cũng không đủ chống chọi lâu như vậy.
Trong đoạn thời gian này Lâm Phàm đã chết rất nhiều lần, thân xác tan biến ít nhất hàng trăm lần.
May mắn hắn không e ngại cái chết, cường giả thật sự chưa bao giờ mang lòng sợ hãi chết chóc.
Khi hắn còn là tôm tép thì đã hiểu rõ đạo lý chỉ có cường giả mới có thể lĩnh ngộ.
Lâm Phàm lạnh nhạt đứng ở nơi đó, xòe tay ra, lực lượng sôi trào ngưng tụ trên từng đầu ngón tay:
- Cảm tạ các ngươi cho ta thể nghiệm sảng khoái khi chiến đấu vào lúc như thế này, ta sẽ một đấm đánh chết các ngươi thay lời cảm ơn.
Bộp!
Năm ngón tay siết chặt, vầng sáng bao trùm nắm đấm.
Lực lượng này rất mạnh, hư không xung quanh đã bóp méo.
Nắm đấm đánh ra, quyền quang bao trùm tất cả.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Xác ướp cổ khổng lồ bị vầng sáng bao trùm thật lâu.
- A?
Khi ánh sáng tan biến thì thân thể của xác ướp cổ vỡ vụn thành đống thịt rơi đầy đất.
Lâm Phàm siết chặt nắm tay:
- Bà nội nó!
Hắn vừa nói cái gì?
Hứa chừa toàn thây cho người ta, nhưng lỡ tay đánh người ta không còn hài cốt, khiến người vô cùng tiếc nuối.
Lâm Phàm câm nín:
- Chán chết, không ngờ yếu như vậy, cứ tưởng vẫn mạnh như cũ.
Vật chất bí ẩn gia cố cho xác ướp cổ rất lợi hại, khi không được nhiều vật chất rót vào thì trở nên yếu xìu, một đấm đánh nát ngay.
Ba xác ướp cổ khác không có biểu hiện gì, vẫn luôn đờ đẫn.
Lâm Phàm không biết những xác ướp cổ khi còn sống sẽ là ai, mà chắc chắn hắn không biết họ.
Hắn cảm nhận những vật chất bí ẩn xung quanh tổn hại thân thể của hắn, vật chất thấm vào người, phá hoại khí quan.
Vì bản thân hắn khác lạ nên bị vật chất bám vào khí quan vẫn không ảnh hưởng gì.
Lâm Phàm tiếc nuối nói:
- Yếu, quá yếu, dụ ta đến vì muốn giết ta, chưa hiểu rõ tình huống đã ra tay với ta, sẽ phải trả giá rất đắt.
Hắn không muốn nói nhiều, sự việc đã phát sinh đến mức độ này, nói gì cũng vô dụng.
Còn lại ba xác ướp cổ thì không thể làm như với xác ướp cổ đầu tiên, phải trấn áp.
Lâm Phàm đang định hành động thì một vòng xoáy hiện ra trên đỉnh đầu.
Lâm Phàm ngước nhìn, lòng thầm khó hiểu:
- A?
Lại có chuyện gì?
Cứ tới đây, đánh đi, hắn chưa bao giờ ngán ai.
Bùm bùm bùm!
Ba xác ướp cổ đứng im đột nhiên quỳ xuống đất, khom người, hai tay to lớn chống mặt đất.
Có vật chất kỳ dị tuôn ra từ sau lưng bọn họ, bị vòng xoáy trên cao hấp thu.
Ngay sau đó, xác ướp cổ bị Lâm Phàm đập nát bấy cũng có vật chất bay lên từ đống thịt nhão, những vật chất kỳ lạ tan biến, thân thể xác ướp cổ dần mục rữa.
Bỗng có vệt sáng xanh bắn ra từ vòng xoáy, đó là vật chất ngưng tụ từ bốn xác ướp cổ.
Lâm Phàm xông lên, vươn tay muốn chộp lấy thứ đó:
- Mợ nó, đánh lâu như vậy không thể tay trắng trở về, lại đây cho ta!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một thần lôi bắn ra từ vòng xoáy nhắm ngay Lâm Phàm.
- Không thấy sét nhỏ . . .
Ầm!
Lâm Phàm hóa thành tro tàn.
Đây là trời phạt.
Vèo!
Luồng sáng bay về vòng xoáy, tan biến, vòng xoáy dần biến mất, thiên địa trở lại yên tĩnh.
Hiệp cốc bí ẩn không còn bí ẩn nữa, những vật chất kia hoàn toàn tan biến, nơi này chỉ là hiệp cốc bình thường.
Mười giây sau.
Lâm Phàm phục sinh.
- Trời phạt, đây là thương thiên ra tay!
Lâm Phàm không ngờ tia chớp vừa rồi là trời phạt.
Lâm Phàm suy nghĩ, phát hiện vấn đề:
- Quả nhiên có vấn đề, là thương thiên muốn giết ta?
Hắn đưa mắt nhìn về phía ba bộ xác ướp cổ.
Luồng gió thổi qua, ba xác ướp cổ hóa thành tro bụi tán đi trong thiên địa.
Lâm Phàm ngẩng đầu lên:
- Thương thiên, tổ cha nhà ngươi! Có ngon thì nhào vô, ta đã xem thấu rồi, nhà ngươi không thành thật!
Ầm ầm!
Trong hư không vang tiếng nổ trầm đục.
Lâm Phàm quát mắng:
- Tới đây, có giỏi thì đánh ta này, không đánh ta thì ngươi là nhi tử của ta!
Nhưng vô dụng, âm thanh trầm đục tan biến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận