Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1232: Lấy thân báo đáp... biến (2)

Đúng lúc này, Chu Nhạc cảm nhận hơi thở từ hư không, quát hỏi:
- Ai đó?
Gã bây giờ bá khí vậy đấy.
Thực lực đã biến cường đại như thế nên tất nhiên tự tin hơn, dù ai đến gã cũng sẽ không để vào mắt.
Cảm giác khống chế lực lượng quá sung sướng.
Hư không dao động, Lâm Phàm nhấc chân bước ra, hỏi một câu khiến người hoang mang:
- Ngươi yêu thích hòa bình không?
Chu Nhạc tức giận quát:
- Biến! Ngươi là ai mà dám đến nơi đây làm càn? Ngươi có biết ta là ai không?
Giọng nói vô cùng nghiêm khắc, không coi Lâm Phàm ra gì.
Lâm Phàm trên đường về tông môn, định tiện tay thu hoạch một vố.
Lúc đến đây thì tâm tình của hắn khá tốt.
Nhìn xem, đông nghìn nghịt người quỳ lạy, nếu gặt hết thì kiếm mẻ lớn.
Lâm Phàm hỏi lại:
- Trả lời vấn đề của ta, ngươi yêu thích hòa bình sao?
Vấn đề này nhất định phải hỏi rõ ràng, hắn không thể làm chuyện một lời không hợp liền đánh người ta.
Nếu như đối phương trả lời yêu thích hòa bình, Lâm Phàm sẽ hỏi thêm mấy câu kiểm tra, phòng ngừa đối phương lừa gạt.
Chu Nhạc hét to:
- Hòa bình? Bản giáo chủ là người sở hữu Hủy Diệt, đã đến đây rồi thì đừng hòng đi!
Gã hoàn toàn nổi giận, thậm chí không định cho Lâm Phàm rời khỏi đây.
Nữ nhân bị xích sắt trói nghi hoặc nhìn Lâm Phàm.
Nàng không biết người kia là ai.
Người quỳ lạy ở phía dưới đều tò mò, càng nhiều là mỉa mai.
Đúng là muốn chết, không biết tu vi của ma đầu kia mạnh khủng bố đến mức nào sao?
Người quỳ gối ở đây có ai đơn giản không?
Đế Thiên cảnh, Thế Giới cảnh, có cả Chúa Tể.
Nhưng bọn họ khom lưng uốn gối vì không muốn chết.
Chu Nhạc xông về phía Lâm Phàm, người bộc phát ra hơi thở khủng bố.
Gã muốn dùng thủ đoạn ghê gớm nhất hung hăng trấn áp đối phương, cho mọi người biết ai dám can đảm ngỗ nghịch gã đều sẽ chết.
Nữ nhân bị xích sắt trói lên tiếng nhắc nhở:
- Cẩn thận!
Bùm!
Gạch xanh trong đại điện vỡ ra, vô số vết rạn hiển hiện, lan tràn bốn phương tám hướng.
Những người quỳ dưới đất ngẩng đầu lên, muốn nhìn xem kẻ không biết sống chết kia rốt cuộc chết như thế nào.
Nhưng nhìn một cái làm họ ngây người.
Đối phương đứng yên như cũ, người quỳ dưới đất là Chu Nhạc.
- Yếu.
Lâm Phàm không nhúc nhích, khi Chu Nhạc lao vào thì hắn giơ tay lên, một bàn tay đập xuống đầu đối phương, sau đó lực lượng bộc phát, Chu Nhạc không chịu nổi đã quỳ xuống, đầu gối lún xuống đất.
Chu Nhạc đổi sắc mặt, con ngươi co rút lóe tia khó tin:
- Không thể nào!
Chu Nhạc vùng vẫy muốn đứng dậy giết đối phương, đây là khuất nhục đối với gã:
- Chết tiệt!
Chu Nhạc mới dợm đứng dậy đã bị Lâm Phàm vỗ mạnh, để lại năm dấu tay đỏ máu trên trán gã.
Bùm!
Chu Nhạc lại quỳ dưới đất, lực lượng không thể cưỡng lại làm gãy xương cổ của đối phương.
Lòng Chu Nhạc tràn ngập nhục nhã, gã ngửa đầu rống to:
- Chết tiệt!!!
Tròng mắt gã phản chiếu năm ngón tay ngày càng gần, ấn vào mặt gã, rầm một tiếng ngã xuống đất.
- Ọe!
Chu Nhạc há mồm phun ra búng máu.
- Sao có thể như vậy?
Chu Nhạc không thể tin những chuyện này, gã được đến thần vật, thực lực đột nhiên tăng mạnh, vô địch thế gian, chưa từng đụng phải đối thủ mạnh mẽ nào. Giờ gặp cảnh này, gã không cam lòng.
Chu Nhạc muốn ngước đầu nhưng bàn tay bấu mặt gã không nhúc nhích, còn có lực lượng kinh khủng truyền đến đè đầu gã sát đất.
Đầu sẽ nổ.
Răng rắc!
Không biết là tiếng mặt đất tan vỡ hay tiếng xương sọ vỡ.
Mắt Chu Nhạc mất cự ly, tất cả một màu xám trắng, hoàn toàn mất đi thần trí.
Điểm gấp đôi vào tay.
Lâm Phàm lẩm bẩm:
- Không ham muốn hòa bình, giữ lại cũng vô dụng.
Hắn siết bàn tay lại như bóp dưa hấu, đầu nát bấy, máu tưới đầy đất.
Tí tách!
Tí tách!
Lâm Phàm giơ tay lên, giữa năm ngón tay nhuộm máu, hắn huơ tay hất máu đi.
Nữ nhân bị xích sắt trói quỳ dưới đất, dập đầu cảm tạ:
- Đa tạ ân nhân ân cứu mạng.
Nàng ngước đầu lên, đôi mắt đẫm lệ:
- Tiểu nữ nhân không biết lấy gì đền đáp, chỉ có lấy thân báo đáp, làm trâu làm ngựa hầu hạ ân nhân.
Lâm Phàm liếc mắt nhìn:
- Cút!
Không khí trở nên ngột ngạt.
Nữ nhân không dám tin nhìn xem Lâm Phàm, nàng không ngờ sẽ nhận được câu trả lời như vậy.
Nàng tự hỏi lòng phải chăng mình không đủ xinh đẹp?
Trong người Chu Nhạc bỗng bay ra một thứ được ánh sáng vàng bao bọc, nó muốn bay đi xa.
Bộp!
Lâm Phàm tay mắt lanh lẹ chộp lấy thần vật, thầm cười trong bụng.
Còn muốn chạy?
Nằm mơ.
Lâm Phàm bây giờ không nặng sát tính, bình thường sẽ đánh phục đối phương, nhận điểm gấp đôi là thỏa mãn rồi.
Nhưng người này được đến thần vật khiến Lâm Phàm tò mò, muốn giết chết gã để xem có thể chiếm lấy thần vật không.
Nay xem ra đúng như hắn đoán, thần vật sẽ tự bay ra ngoài.
Người quỳ lạy dưới đất thấy giáo chủ Thần Vương giáo bị giết dễ như chơi thì hóa đá.
Thật mạnh.
Thật là khủng khiếp.
Tu vi cỡ nào mới có uy thế như vậy?
Bọn họ mừng như điên, tự do, đây là tự do.
- Đa tạ ân nhân cứu mạng!
- Chúng ta đều là bị hắn buộc, giờ thì được tự do rồi!
Bên dưới ồn ào, sôi trào, không nói nên lời.
Lâm Phàm đứng trên cao nhìn đám người phía dưới, cũng cười tươi, ở trong mắt hắn đều là điểm, sáng lấp lánh sắp mù mắt.
Lâm Phàm nhe răng cười:
- He he.
Nụ cười này hơi kỳ lạ trong mắt đám người bên dưới.
Cảm giác sẽ có chuyện gì đó không hay xảy ra.
Lực lượng khủng bố phát ra từ người Lâm Phàm, hư không xung quanh bị lực lượng áp chế bắt đầu vặn vẹo.
Mọi người đứng dậy, nhìn chằm chằm Lâm Phàm:
- Hắn định làm gì?
Hữu Sắc Nhãn Tình mở ra.
Đám người thoáng chốc liều mạng lao vào Lâm Phàm.
Cảnh tượng rung động, che khuất bầu trời, chiến thuật biển người bùng nổ.
Lâm Phàm cười nói:
- Tha mạng cho các ngươi, bản phong chủ lấy điểm.
Hắn không muốn nói nhiều với mấy người này, chắc cũng chẳng phải người tốt lành gì, nếu cống hiến điểm cho hắn thì xem như có công.
Giờ phút này, thiên địa rung chuyển, bi thương ngược dòng thành sông, vô số bóng người như hạt mưa rớt bịch bịch xuống đất, rên rỉ um sùm, đắng lòng thanh niên.
Rất nhanh.
Lâm Phàm biến mất.
Để lại người run rẩy ôm chính mình nằm la liệt dưới đất, và nữ nhân run cầm cập ngồi liệt trong đại điện.
Viêm Hoa tông.
Từ Đại Pháo là người trấn thủ Nam Thiên Môn, tinh khí thần đã đổi khác.
Người khoác khôi giáp vàng óng ánh, nói theo lời của gã là phải trang bị như vậy mới xứng với nơi này.
Sói như con chó ngoan gục ở chỗ này, không dám động đậy.
Từ Đại Pháo ngước đầu lên, đã thấy sư huynh trở về:
- Sư huynh. . .
Đã nửa tháng từ khi sư huynh ra tông, gã rất nhớ.
Sói vốn nghỉ ngơi, khi ngửi được mùi đó thì rùng mình, không dám đối mặt Lâm Phàm.
Tâm trạng của Lâm Phàm khá tốt vì trên đường về hốt một mớ điểm:
- Sư đệ khá lắm, trông tinh thần phấn chấn, cố gắng lên.
Được khen khiến Từ Đại Pháo siêu kích động:
- Vâng thưa sư huynh!
Từ Đại Pháo thầm thề, đừng hòng có ai cướp vị trí trông coi cửa cổng với gã, sau này nếu có con, chờ đứa bé lớn lên sẽ để nó nhận lại vị trí của gã.
Huyết Ma Đế không biết từ góc xó xỉnh nào chạy chậm ra:
- Lâm phong chủ!
Huyết Ma Đế vẫn đang phục hồi tu vi, nhưng cũng đã đến Chúa Tể cảnh. Tuy nhiên thời thế bây giờ là Chúa Tể cảnh chẳng là cái đinh gì.
Lâm Phàm hỏi:
- Làm gì đấy?
Huyết Ma Đế muốn làm gì? Trông lén la lén lút.
Huyết Ma Đế nhìn xung quanh, xác định không ai mới nhỏ giọng nói:
- Lâm phong chủ, ta chờ ngươi lâu rồi. Gần đây tâm thần của ta bất an, ta có lời muốn nói với ngươi.
Việc này tốt nhất đừng tuyên truyền ra ngoài, nếu bị người ta biết là gã đâm chọt, tưởng gã có bất mãn với tông chủ thì các đệ tử tông môn sẽ không tha cho gã, sẽ ngáng chân khắp nơi.
Cái số ăn nhờ ở đậu thì khốn khổ vậy đấy.
Lâm Phàm nổi hứng thú hỏi:
- Có chuyện gì?
Huyết Ma Đế nhỏ giọng kể ra suy đoán của mình.
Lâm Phàm không lộ vẻ gì, nhưng lòng thầm ngạc nhiên.
Huyết Ma Đế nói tông chủ cảm ngộ bình yên có vấn đề, hắn không ngờ tới.
Huyết Ma Đế nghiêm túc nói:
- Chuyện là vậy đấy, Lâm phong chủ, ta sẽ không nói giỡn việc như vậy.
Gã đã sớm nói rồi, muốn tìm hiểu rõ về bình yên, dù chưa mò ra nội tình của bình yên sâu bao nhiêu nhưng đã phát hiện có điều gì là lạ.
Lâm Phàm vỗ vai Huyết Ma Đế:
- Biết rồi, bản phong chủ sẽ đi hỏi xem sao.
Huyết Ma Đế kinh ngạc hỏi:
- Khoan đã, Lâm phong chủ đi hỏi thì sao hỏi ra thứ gì được?
Lâm Phàm nói:
- Vậy thì không hỏi, bản phong chủ cũng không biết gì.
Lâm Phàm cảm thấy đi hỏi thăm một tiếng cũng không có gì kỳ, có chuyện thì nên hỏi.
Lâm Phàm phất tay, bước đi:
- Được rồi, đừng nghĩ lung tung, bản phong chủ còn không nóng nảy thì ngươi gấp làm gì.
Huyết Ma Đế trợn mắt hốc mồm nhìn xem Lâm Phàm, tùy ý quá vậy?
Ta nói thật lòng mà, ít ra cũng nên lộ vẻ khiếp sợ để phù hợp với tin tức của ta chứ?
. . .
Phía sau núi.
Lâm Phàm hét to:
- Tông chủ!
Hắn thấy ba người nằm yên một chỗ không nhúc nhích, hiển nhiên đang cảm ngộ bình yên.
Mặc Kinh Chập nói:
- Ôi chao, huynh đệ đến rồi, ta đang cảm ngộ bình yên, ngươi ồn ào đã đánh thức ta. Có chuyện gì không?
Lâm Phàm liếc Mặc Kinh Chập:
- Không liên quan đến ngươi, cảm ngộ bình yên tiếp đi.
Tông chủ mở mắt ra, trên mặt lộ nụ cười:
- Tiểu Phàm, có chuyện gì không?
Lâm Phàm lại gần tông chủ:
- Tông chủ, ta nghe người ta nói gần đây ngươi hơi kỳ.
Tông chủ kinh ngạc hỏi:
- Kỳ? Ta có gì mà kỳ?
Lâm Phàm hỏi:
- Cũng đúng, tông chủ không có gì kỳ, nhưng người ta nói tông chủ hơi lạ, phải chăng cảm ngộ bình yên xảy ra vấn đề?
Tông chủ trầm ngâm rồi lắc đầu:
- Lòng rối loạn.
Lâm Phàm gặn hỏi:
- Đừng nói lòng rối loạn, ta đang hỏi việc ngươi khó khăn gần đây.
Tông chủ phất tay:
- Ta không có gì khó khăn, không tranh giành, bình tâm tĩnh khí.
Lâm Phàm không thấy tông chủ có chỗ nào lạ:
- Tông chủ, ta hỏi ngươi, ngươi cảm nhận bình yên bằng cách nào?
Trước kia không muốn hỏi, hiện tại hắn muốn biết rõ.
Tông chủ cau mày suy tư:
- Lâu rồi, ta cũng không rõ ràng, đang nằm đây nghỉ ngơi thì bỗng có cảm giác này, rồi cảm nhận sâu hơn, mới phát hiện bình yên ở khắp nơi, nhưng rất ít người cảm ngộ được nó. Tiểu Phàm, ta bây giờ thật sự có chỗ nào khác lạ sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận