Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1233: Chúa Tể nhất thế (1)

Lâm Phàm nhìn tông chủ, đang giả nai với hắn sao? Làm vẻ mặt như rất bất đắc dĩ vậy.
Sao hắn biết có gì sai hay không, dù sao hắn không nhìn ra tông chủ có điểm nào kỳ lạ.
Tông chủ chớp chớp mắt, nhìn Lâm Phàm đăm đăm, hai người nhìn nhau, đều im lặng.
Lúc này, Thiên Tu đi tới:
- Đồ nhi, hai người đang làm gì vậy?
Lão từ xa thấy đồ nhi trao đổi với tông chủ sư huynh, không phải đang giao lưu cái gì.
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Không có gì, có người nói tông chủ kỳ lạ nên đồ nhi đến xem, quan sát một phen, từ chỗ tối mò mẫm nội tình của tông chủ xem có đúng là kỳ lạ không.
Tông chủ bất đắc dĩ.
Cái này mà bảo là dò xét trong tối? Bày rõ ra ngoài sáng luôn rồi, vừa đụng mặt đã hỏi thẳng, không dùng kỹ xảo gì.
Thiên Tu rất tin tưởng đồ nhi, nếu đồ nhi cho rằng tông chủ kỳ lạ thì chắc chắn có chỗ nào đó khác lạ.
Quan hệ giữa Lâm Phàm và tông chủ không tốt lắm, hai người tiếp xúc không đủ sâu, hắn không nhìn ra tông chủ có chỗ nào kỳ lạ.
Lâm Phàm nói:
- Lão sư hãy kiểm tra tông chủ xem có gì khác lạ không.
Thiên Tu gật đầu, nhìn thẳng vào sư huynh:
- Sư huynh, để sư đệ hỏi một câu, có chuyện gì mà huynh từng khó chấp nhận nhất không? Sư huynh có nhớ không?
Lâm Phàm lên tinh thần, sắp lộ tẩy rồi sao?
Tông chủ nhíu mày nói:
- Sư đệ, hình như không có chuyện gì không thể chấp nhận được.
Lâm Phàm hỏi:
- Lão sư, nếu như tông chủ không nói ra thì phải chăng tông chủ có gì khác lạ?
Thiên Tu gật đầu nói:
- Không sai, nếu như tông chủ sư huynh bị người đoạt xá thì đương nhiên sẽ không nhớ. Đồ nhi hãy sẵn sàng, hễ tông chủ sư huynh không trả lời được thì bắt giữ ngay, thẩm vấn kỹ tình huống cụ thể.
Vẻ mặt Lâm Phàm nghiêm túc, nói y như thật:
- Có lý, lão sư nói đúng! Nếu tông chủ không trả lời được, vì sự yên ổn của tông môn, đành bắt giữ! Người khác nói tông chủ rất khác lạ, đồ nhi không phải loại người mù quáng tin tưởng người khác, đã có khói nổi lên tức là có nguyên nhân.
Ánh mắt hai người nhìn về phía tông chủ, ra vẻ nếu ngươi không khai ra tức là có vấn đề.
Mặc Kinh Chập, Du Long sững sờ.
Tình huống như thế nào?
Hai người đang cảm ngộ bình yên thì tự dưng xảy ra chuyện như vậy.
Tông chủ có vấn đề?
Không thể nào, bình thường tông chủ cùng họ cảm ngộ bình yên ở chỗ này chứ có đi làm chuyện khác đâu.
Tông chủ nói:
- Sư đệ, Tiểu Phàm, đừng làm rộn.
Hai người kinh ngạc kêu lên:
- Chúng ta không giỡn, nghiêm túc đấy!
Lâm Phàm trầm tư một lát:
- Tông chủ, ngươi kéo dài thời gian với chúng ta thì chẳng lẽ thật sự không biết cách trả lời? Cảm ngộ bình yên, ta nghi ngờ tông chủ phải chăng đã bị đoạt xá?
Ban đầu Thiên Tu không tin, đây là sư huynh của lão, người cùng nhau sinh hoạt mấy chục năm gần trăm năm, lão quá rành tính cách của sư huynh.
Nhưng bây giờ tông chủ sư huynh kéo dài, tình nghi tránh né, khiến Thiên Tu nghi ngờ tông chủ có phải là người thật không.
Không lẽ thật sự có vấn đề?
Tông chủ cảm ngộ bình yên đã đến trình độ gặp chuyện không sợ hãi, nhưng ánh mắt của hai người khiến tông chủ hơi sợ.
Lâm Phàm nhỏ giọng nói:
- Lão sư, xem ra đúng thật rồi, lát nữa đành bắt giữ tông chủ.
Thiên Tu yên lặng gật đầu:
- Ừm!
Tuy bắt giữ tông chủ thì hơi kỳ, nhưng với tình huống hiện giờ thì phải cẩn trọng, không thể khinh thường, nếu thật sự có vấn đề thì sẽ là tai nạn đối với toàn tông môn.
Tông chủ hỏi:
- Sư đệ, Tiểu Phàm, các ngươi không tin ta?
- Ra tay!
Lâm Phàm không muốn nhiều lời, bắt tông chủ trước rồi tính.
Chơi thật.
Tông chủ ngây người, lập tức mở miệng nói nhanh:
- Thời trẻ từng gặp một nữ nhân, có lòng mến mộ, nhưng cuối cùng phát hiện là nam nhân, khiến ta khó chấp nhận chuyện này.
Lâm Phàm mới xòe tay ra, chưa kịp chộp người tông chủ thì bàn ray run run rút về ngay.
Lâm Phàm quay đầu hỏi:
- Lão sư nghĩ sao?
Việc này hơi phức tạp, khó thốt khỏi miệng.
Thiên Tu cảm thán rằng:
- Ài, quả nhiên là vậy, năm xưa khi biết hắn là nam thì sư huynh ủ rũ một thời gian dài, thì ra là thế.
Hóa ra là vậy, ban đầu Thiên Tu cũng không biết sự thật.
Thiên Tu nói:
- Đồ nhi, tông chủ vẫn là tông chủ ban đầu, không thay đổi, đừng phỏng đoán nữa.
Lâm Phàm cười nói:
- Được rồi!
Thì ra tông chủ còn có câu chuyện như vậy, hắn đã được tăng kiến thức.
Lâm Phàm không quan tâm tông chủ có gì khác lạ không, vì nghi ngờ là hành vi đáng sợ nhất, chờ khi nào xảy ra chuyện thì giải quyết thôi.
Mới rồi chỉ muốn hù tông chủ, nếu lão sư không đến thì hắn đã định rời đi, không ngờ lão sư hố tông chủ một vố quá đẹp.
Lâm Phàm phất tay, lao về phía Vô Địch phong:
- Lão sư hãy trò chuyện với tông chủ đi, đồ nhi đi trước.
Thiên Tu nhìn theo đồ nhi rời đi, cười ngắm tông chủ sư huynh:
- Sư huynh thay đổi rất nhiều.
Tông chủ đáp lại:
- Sư đệ thấy vậy hả?
Thiên Tu lắc đầu nói:
- Mặc kệ có hay không thì hy vọng ngày đó đừng đến. Tuy không biết bình yên là vật gì nhưng tâm tính của sư huynh thay đổi, nó rất bí ẩn.
Thiên Tu nói xong cũng rời khỏi đây.
Bây giờ nói cái gì đều là vô dụng, nếu thật sự có biến cố thì sẽ có ngày phơi bày ra trước mặt mọi người.
Trong mật thất.
Lâm Phàm trở về liền tu luyện.
Điểm: 14,645,220,015.
Một trăm bốn mươi sáu ức điểm là thu hoạch lúc hắn đi ra ngoài.
Rất phong phú.
Rất khổng lồ.
Dư sức tăng lên công pháp. Tính toán bước đầu một môn công pháp cần năm ngàn vạn điểm, với số điểm hiện giờ có thể thăng cấp hơn hai trăm môn công pháp, và đều là công pháp phẩm cấp cao.
Công pháp của Thánh Địa Sơn đều ở trong tay hắn, siêu nhiều, đủ để bung lụa.
- Thăng cấp!
- Thăng cấp!
Lâm Phàm học từng môn công pháp, mỗi môn đều là tuyệt học của Thánh Địa Sơn.
Nội tình không ngừng tăng vọt.
Lực lượng cũng đang tăng phúc.
Mặc dù Chúa Tể cảnh đã đầy đủ, nhưng có tình huống, nếu có thể tăng tu vi lên cảnh giới cao hơn thì càng tuyệt vời.
Trong mật thất yên tĩnh.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Bên ngoài.
Tri Tri Điểu phát tán tin Thần Vương giáo bị diệt giáo.
Tri Tri Điểu nghe theo tông sư, có tin gì đều phát tán ra, để đám người kia biết sự lợi hại của hắn, nếu gặp ai không phục thì tuyệt, kêu bọn họ tìm đến.
Trong sơn cốc nào đó.
Vạn Quật lão tổ xem nội dung trong Tri Tri Điểu, khuôn mặt đẹp tuyệt trần hiện nét kinh sợ:
- Hắn hiện tại đã mạnh như vậy sao?
Tốc độ thăng cấp của đối phương quá nhanh, từng không đánh lại một mình nàng, giờ thì đã dẫn trước tất cả mọi người.
Đằng Đế không nói nên lời, nhìn trân trân, không phải xem Lâm Phàm đại phát thần uy như thế nào mà một góc tin viết Long giới thuộc về Viêm Hoa tông.
Minh Hoàng lão tổ may mắn vậy sao?
Tu vi của Thiên Dụ tăng lên nhanh nhất trong nhóm, vì thể chất nên nàng ở trong giới vực như cá gặp nước, tu luyện mau hơn người khác rất nhiều.
Thiên Dụ hỏi:
- Hiện tại chúng ta nên làm cái gì?
Nàng cảm giác thực lực của bản thân rất trọng yếu.
Thực lực không cường đại thì nhiều chuyện bó tay bó chân, không thực hiện được.
Nhưng ở giới vực, bọn họ như giẫm trên băng mỏng, từng bước khó đi, muốn thu hoạch được cơ duyên thì phải liều mạng.
Hậu quả liều mạng rất nguy hiểm, từng giây từng phút đều nguy hiểm mạng sống.
Huống chi hiện tại giới vực không yên tĩnh, cường giả như mây, không cẩn thận sẽ đụng phải người mạnh hơn bọn họ.
Đôi khi Thiên Dụ sẽ suy nghĩ tất cả điều này là vì đâu? Họ đạt được cái gì?
Đằng Đế nói:
- Vạn Quật, hay là chúng ta bỏ đi, mỗi người đi một ngả, ai làm việc nấy. Mục đích chúng ta đến thượng giới là tăng cao thực lực, không cho cường giả buông xuống. Nhưng chúng ta không thể kiểm soát tình huống bây giờ được nữa rồi.
Giọng điệu của Đằng Đế hơi e dè, dù sợ hãi nhưng gã nói thật lòng.
Đúng là không liều lĩnh được nữa, việc mà bọn họ liều sống liều chết muốn làm đều bị tiểu tử kia làm hết, giờ đây cả nhóm thành người qua đường.
Muốn cố gắng thì ít ra phải có mục tiêu, cố gắng không có mục tiêu thì đều là uổng công.
Vạn Quật lão tổ không mở miệng, dường như đang suy nghĩ chuyện gì.
Một lúc lâu sau, Vạn Quật mở miệng:
- Đằng Đế, nếu ngươi muốn đi thì cứ đi đi, giờ ta cũng rất hoang mang không biết nên làm sao.
Vạn Quật lão tổ bày mưu nghĩ kỹ nhưng lúc này cũng rơi vào trạng thái mờ mịt.
Biến đổi quá lớn, nàng không biết nên làm gì tiếp theo.
Mọi người giống như con ruồi không đầu bay loạn trong giới vực, gặp thứ tốt sẽ tìm cách liều một phen.
Lúc Minh Hoàng lão tổ rời đi, Vạn Quật lão tổ không giữ lại, sự lựa chọn của đối phương là đúng đắn. Khi không còn mục tiêu thì rời đi là chuyện bình thường, không trách ai được.
Đằng Đế nhìn chằm chằm Vạn Quật, cúi đầu, thở dài một tiếng:
- Tốt, xin từ biệt, nếu có tình huống gì hãy đến Long Giới cho ta biết.
Vạn Quật lão tổ hỏi:
- Ngươi đi Long Giới?
Đằng Đế trả lời:
- Ừm, đi đầu vào Minh Hoàng lão tổ.
Thực lực của Đằng Đế không quá mạnh trong giới vực, tùy tiện bung lụa lỡ gặp cường giả thì chỉ có đường chết. Chẳng bằng đi tìm Minh Hoàng lão tổ, sống ở đó sẽ an toàn hơn.
Đằng Đế ôm quyền hướng Vạn Quật lão tổ và Thiên Dụ:
- Cáo từ.
Gã ẩn vào hư không, rời khỏi đây.
Vạn Quật lão tổ hỏi:
- Còn ngươi thì sao, Thiên Dụ?
Đội ngũ ban đầu đã giải tán, là nàng lôi kéo Thiên Dụ vào, vì biết thiên phú của đối phương kinh người, sẽ có tác dụng lớn.
Nhưng kế hoạch ban đầu của họ đã kết thúc, vậy không cần làm nhiều việc nữa.
Thiên Dụ trầm tư hồi lâu:
- Nếu đã không có việc gì thì giải tán đi, có duyên sẽ lại gặp nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận