Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1234: Chúa tể nhất thể (2)

Vạn Quật lão tổ gật đầu, không nói thêm gì.
Đã vậy thì giải tán, một người phiêu bạt.
Vạn Quật lão tổ nói:
- Tốt, hãy bảo trọng.
Thiên Dụ gật đầu, thân thể từ từ nhỏ thành một điểm rồi biến mất.
Vạn Quật lão tổ trầm tư.
Bên cạnh nàng đều là đồng bạn, nhưng giờ đi hết khiến nàng hơi thương cảm.
- Vì sao thực lực của người này tăng lên nhanh như vậy?
Vạn Quật lão tổ không biết nên nói sao, ưu thương nhàn nhạt bao phủ trong lòng.
Nàng dù gì là đầu thai tu lại, khởi bước cao hơn ai khác, nhưng giờ tuột hậu, không còn lời nào để nói.
Mấy ngày sau.
Bên trên Vô Địch phong, trời xanh mây trắng.
Thật lâu trước đó có khí thế mạnh mẽ đâm thẳng lên trời xanh, đánh tan đám mây xung quanh.
Phật Ma ngước đầu lên:
- Lực lượng thật mạnh.
Khí thế từ xa kia rất kinh người.
- Tu vi của Lâm phong chủ tiến bộ thật nhanh.
Phật Ma cảm nhận hơi thở kia phát ra từ người Lâm phong chủ.
Một câu nói cực kỳ càn rỡ phát ra từ trong mật thất:
- Ta đã vô địch!
Đệ tử tông môn ngước đầu lên:
- Bá đạo!
- Ngầu ghê!
Dù không nhìn thấy người nói chuyện nhưng họ biết chỉ có sư huynh mới có tư cách nói ra.
Nếu ai khác nói câu này sẽ bị khịt mũi coi thường.
Vô địch khỉ mốc, nói khoác không ghi nháp.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cột sáng lực lượng mạnh mẽ bao phủ thiên địa rồi dần lắng xuống, trong khoảnh khắc, các đệ tử cảm giác trái tim bị thứ gì đè ép.
Nguyên Thiên Đình rung rinh.
Uy áp kinh khủng bao phủ trong lòng mọi người, cảm giác đó khó tả, quá khủng bố.
Két két!
Lâm Phàm bước ra từ mật thất, bề ngoài không thay đổi, khí chất vẫn như cũ, nhưng thực lực thì thay đổi trời long đất lở.
Tiêu hao hết một trăm năm mươi ức giá trị khổ tu.
Lần trước lấy được một trăm viên đan dược từ chỗ Cửu Sắc lão tổ đã tích lũy được hai trăm ức giá trị khổ tu, giờ chỉ còn khoảng năm mươi ức.
- Quả nhiên không thể lãng phí tất cả, điểm mới là quan trọng. Nếu không phải ở bên ngoài dạo chơi lâu như vậy, thấy yêu thú liền đánh, gặp kẻ không ham muốn hòa bình là đánh ngay, không thì đã chẳng thể tích lũy đủ số điểm.
Thần Vương giáo mang đến nhiều điểm nhất cho Lâm Phàm, nếu không phải tên kia san bằng vô số tông môn, hàng phục đám người đó và tụ tập lại một chỗ thì hắn muốn ra tay sẽ cần tìm lý do.
Lữ Khải Minh cười tươi nói:
- Chúc mừng sư huynh, chúc mừng sư huynh, tu vi tiến thêm một bước!
Gã thật lòng mừng thay sư huynh.
Lâm Phàm ngẩng đầu:
- Bình tĩnh, không cần quá kích động, đều là chuyện bình thường.
Hắn bước vào Chúa Tể nhất thế cảnh, không có biến đổi gì lớn, nhưng khống chế pháp tắc lực lượng đã đến trình độ khủng bố, siết chặt bàn tay có thể cảm nhận lực lượng sôi trào trong người.
Người khác đột phá đến Chúa Tể nhất thế cảnh sẽ cảm ngộ các loại thần thông kỳ diệu huyền bí, nhưng với Lâm Phàm thì toàn là thứ vô dụng.
Chỉ có lực lượng bộc phát ra từ thân thể mới là thật sự, còn lại đều là giả dối.
Lữ Khải Minh nói:
- Sao có thể không kích động hả sư huynh?
Đúng như gã nói, sao bọn họ không kích động cho được?
Lâm Phàm bình tĩnh vô cùng, về theo đuổi lực lượng thì hắn đã chạy lên dẫn đầu, đột phá nhiều lần dưỡng thành trái tim bình thản, còn về cảm giác tự mãn thì chưa từng biến mất.
Lâm Phàm ngước đầu nhìn trời:
- Thời tiết hôm nay thật tốt, kêu nhà bếp nấu đồ ăn, làm không khí náo nhiệt chút.
Lữ Khải Minh nghe vậy gật đầu ngay:
- Ta đi dặn bọn họ ngay đây sư huynh!
Lâm Phàm phất tay:
- Đi thôi.
Hắn hiện tại tâm cảnh rất bình tĩnh, có thể nói là không chút rung động, vững vàng.
Tri Tri Điểu truyền đến tin tức.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu báo cáo:
- Tông sư, khoảng thời gian này xảy ra chuyện lớn!
Lâm Phàm hỏi:
- Chuyện lớn gì?
Hắn không để bụng, rất muốn hỏi một câu rằng có chuyện gì khiến hắn cho là việc lớn?
Không có, cho tới bây giờ không có chuyện đó.
Mặc kệ ngươi tin hay không.
Dù sao không tin cũng phải tin.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu nghĩ đến những chuyện đó, cảm thấy rắc rối khó giải quyết:
- Tông sư, theo như điều tra thì những người giới vực lấy được thần vật bắt đầu khuếch trương bản đồ, hình thành một vòng vây, mục tiêu là tông môn của tông sư.
Lâm Phàm kinh ngạc hỏi:
- A, cái gì? Bọn họ bị điên à? Lão tử không đi tìm họ thì thôi, ngược lại tìm lão tử?
Ý nghĩ đầu tiên là không thể nào, láo thế sao?
Người xét duyệt Tri Tri Điểu nói:
- Chính xác vô cùng, không sai được. Ngay từ đầu ta cũng không tin tưởng, nhưng quan sát kỹ thì đúng là mục tiêu của họ là tông sư.
Ban đầu gã biết chuyện cũng sửng sốt, cảm giác quá khoa trương.
Tông sư mặc dù hung mãnh, nhưng đắc tội kẻ địch đều xóa sổ ngay, ít để ai sống sót.
Những người lấy được thần vật dường như biết trước sự tồn tại của tông sư, hơn nữa có thù sâu đậm. Họ mặc kệ những chuyện khác, mục tiêu rất rõ ràng, tìm đến làm thịt tông sư.
Lâm Phàm cười to bảo:
- Thú vị, lâu rồi không có kinh nghiệm như vậy. Ngẫm lại thật lâu trước kia, khi chỉ cỡ Thiên Cương cảnh thường hay đi chơi, nhiều tông môn tới cửa tính sổ. Giờ nhớ lại ngày tháng xa xưa thật vui. Tiếc rằng đến cảnh giới này ít ai dám chọc vào bản phong chủ, toàn là bản phong chủ chủ động đi ra ngoài bảo vệ hòa bình. Giờ có người tới kiếm chuyện với bản phong chủ, vui, rất vui!
Cuộc sống như vậy mới đáng giá chứ.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu sửng sốt.
Người bình thường không thể đoán được đầu óc của tông sư nghĩ thế nào.
Nếu là người khác chắc đã mất bình tĩnh, lo âu, sẵn sàng nghênh địch.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu nhắc nhở:
- Tông sư, việc này tốt nhất là đừng nên khinh thường.
Phải thật thận trọng, nếu sơ suất gì, để xảy ra chuyện gì thật thì hối hận không kịp.
- Không sao.
Lâm Phàm nói:
- Được rồi, đêm nay tông môn mở tiệc lớn chúc mừng, còn về bọn họ muốn tới kiếm chuyện với bản phong chủ, đến thì càng tốt, bản phong chủ ở tông môn chờ họ, nếu họ không đến thì bản phong chủ khinh thường họ.
Tu vi của Lâm Phàm đã đến Chúa Tể nhất thế cảnh, lực lượng tích lũy trong người không có chỗ giải phóng.
Nếu bọn họ dám đến thì hắn sẽ kiếm một đợt điểm.
Đã nói đến mức này rồi thì người xét duyệt Tri Tri Điểu câm nín.
Tông sư không uổng là tông sư, người bình thường không dám có ý nghĩ như vậy.
Năng lực kia, khí phách kia, người bình thường dám có không?
Người xét duyệt Tri Tri Điểu nói:
- Tông sư, vậy ta xin đi trước, có tin tức gì sẽ nói cho tông sư.
Lâm Phàm nói:
- Được rồi, đi đi. Khoan đã, công bố ra ngoài, bảo là bản phong chủ nói nếu bọn họ không đến sẽ bị ta coi khinh, đều là rác rưởi. Hãy thuật lại nguyên câu như vậy. Nếu ngươi biết tên của bọn họ thì thuận tiện viết tên vào luôn.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu ngậm miệng, răm rắp nghe theo ý của tông sư.
Tông môn.
Lữ Khải Minh sai khiến, các đệ tử sôi trào.
Tông môn lại tổ chức hoạt động, đây là để chúc mừng sư huynh đột phá tu vi.
Mộ Linh biết tin liền làm việc.
Các đệ tử biết trái tim của Mộ Linh thuộc về ai, mục tiêu là sư huynh của họ.
Bọn họ cảm thấy hai người rất xứng.
Lâm Phàm đi dạo trong tông môn.
Cửu Sắc lão tổ mang theo Lạc Vân thần nữ bước tới:
- Lâm phong chủ, gần đây có việc lớn gì mà tông môn náo nhiệt thế?
Ngày thường Cửu Sắc lão tổ hay giục nha đầu Lạc Vân tích cực một chút, chủ động thường xuyên đến đây đi dạo. Nhưng hết cách, tiểu nha đầu da mặt mỏng, lần thứ nhất thất bại rồi không muốn làm lần thứ hai.
Vừa lúc Lâm phong chủ trở về.
Cửu Sắc lão tổ liền mang theo Lạc Vân tới đây, cho hắn nhớ mặt.
Lâm Phàm mỉm cười nói:
- Thì ra là Cửu Sắc lão tổ và Lạc Vân thần nữ. Không có gì, tu vi hơi tiến bộ thôi. Qua một thời gian nữa sẽ có một nhóm lớn kẻ địch đến, rảnh rỗi nên tổ chức ăn mừng.
Cửu Sắc lão tổ từ cười tươi biến thành mặt không biểu tình.
Lớn tuổi, cũng cáo già hơn.
Lão nghe ra ẩn ý trong lời nói của Lâm Phàm, cảm giác lồng ngực nghẹn lại.
Cửu Sắc lão tổ nói:
- Lạc Vân, lão tổ chợt nhớ bận chút chuyện, cần trở về ngay, ngươi hãy trò chuyện với Lâm phong chủ.
Cửu Sắc lão tổ định rút lui thì bị Lâm Phàm ngăn cản.
Lâm Phàm nói:
- Cửu Sắc, vừa tới liền đi là thế nào? Đừng gấp gáp, đêm nay ở lại cùng ăn một bữa cơm, có chút chuyện cần mọi người cùng bàn bạc.
Biểu tình của Cửu Sắc lão tổ hơi lúng túng, có cảm giác sắp bị hố.
Bộp!
Lâm Phàm khoác lên vai Cửu Sắc lão tổ:
- Đi nào, tới chỗ của ta ngồi chơi, vừa lúc có việc muốn nói với các ngươi.
Cửu Sắc lão tổ bị Lâm Phàm ôm rùng mình, cười gượng gạo.
- Được được, vậy thì tâm sự.
Cửu Sắc lão tổ rất muốn nói với Lâm Phàm rằng: Huynh đệ, chúng ta không có gì để tâm sự, ta biết rõ ngươi định ị ra cái gì, ngửi thoáng qua là biết có màu gì luôn.
Lâm Phàm nhờ Lạc Vân thần nữ kêu nhóm Ma Tổ đến.
Mở cuộc họp lớn.
Trong khoảng thời gian này, nhóm Ma Tổ tự cấp tự túc rất là vui vẻ. Lớp huấn luyện ngắn ngủi được đến thu hoạch khá tốt.
Nhiều người từ xa xôi ngàn vạn dặm đến đây vì muốn đột phá cảnh giới hiện có.
Thầy dạy của học viện huấn luyện đều là Chúa Tể cảnh, Ma Tổ là Chúa Tể nhất thế thì càng được yêu thích hơn.
Vô Địch phong.
Đám người ngồi vây quanh một vòng.
Lâm Phàm cười tươi bảo:
- Các vị, có hai sự kiện muốn nói. Đầu tiên là nhất ta đột phá, đã đạt tới Chúa Tể nhất thế cảnh.
Đám người nghe xong đều hét lên.
Nhất là Ma Tổ, trợn to mắt ốc bươu.
Ma Tổ đang định nói gì thì câu tiếp theo của Lâm Phàm chặn họng gã.
- Đương nhiên, chuyện này là việc nhỏ, không đáng giá nhắc tới.
Ma Tổ liếc xéo Lâm Phàm.
Giả tạo, ngươi tiếp tục giả vờ giả vịt đi, lên mặt dữ.
- Chuyện thứ hai là không lâu sau sẽ có một đám cường giả sở hữu thần vật tìm tới, mục đích rất đơn giản, đó là muốn diệt ta.
Cốt Vương giận dữ:
- Cái gì? Có kẻ láo vậy sao? Lâm gia, không nói nhiều, Tiểu Cốt này sẽ là người đầu tiên chém chết đám khốn kiếp kia!
Lâm Phàm giơ tay lên:
- Cốt Vương, bình tĩnh đi, đừng xúc động. Bọn họ được thần vật, tu vi thấp nhất cũng cỡ Chúa Tể nhất thế, cao chút chắc là Hỗn Nguyên cảnh.
Cốt Vương cúi đầu, không dám hó hé tiếng nào, thầm nhủ coi như ta chưa từng nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận