Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1235: Các ngươi chơi thật hả? (1)

Không khí hiện trường hơi ngột ngạt, nặng nề.
Mới rồi Cốt Vương hơi cuồng, nhưng nghe Lâm Phàm nói xong thì gã không cuồng nổi nữa.
Mợ nó, yếu nhất là Chúa Tể nhất thế, cường đại thì có Hỗn Nguyên cảnh, kiểu này sao mà đánh? Đi lên sẽ bị người ta mài chết, chết không có chỗ chôn.
Ma Tổ lặng im, gã đang suy nghĩ một việc.
Thời đại biến nhanh vậy sao?
Nói sao thì gã từng là người mạnh nhất giới vực, đánh toàn giới vực chạy vắt giò lên cổ, nghe tin đã sợ mất mật.
Giờ nghe câu này khiến Ma Tổ nghi ngờ bản thân đã không thể làm được gì sao?
Ma Tổ hỏi:
- Lâm phong chủ có chắc không?
Các Chúa Tể đều nhìn Lâm Phàm, muốn biết tình huống chân thật.
Đả kích hơi lớn, không chịu nổi.
Bọn họ đã là cường giả đỉnh cao nhất, chúa tể thế gian.
Giờ ngươi nói đám Chúa Tể cảnh chúng ta là rác rưởi, cảnh giới tầm thường thì thật là đả kích nặng.
Lâm Phàm không trả lời, hắn có thể hiểu nỗi bất đắc dĩ trong lòng đám người này.
Giống như mấy chục năm trước ngươi có ngàn vạn sẽ là tỷ phú vào thời ấy, sau đó bỏ tiền vào ngân hàng, mấy chục năm sau, phát hiện mình không lọt nổi vào tốp một trăm người giàu nhất, đả kích lớn đến đáng sợ.
Lâm Phàm hy vọng bọn họ biết chấp nhận hiện thực:
- Đương nhiên là thật, chẳng lẽ các ngươi nghĩ rằng ta sẽ lừa các ngươi?
Hiện nay tình huống rất phức tạp.
Thần vật xuất hiện làm rối loạn tiết tấu thế giới vốn có, cấp bậc cường giả cách biệt quá lớn.
Lâm Phàm cực kỳ bất mãn với tình huống này, quá đáng.
Nhìn đám cường giả bên cạnh hắn xem, có ai không cực khổ vất vả, trải qua vô vàn khó khăn mới tu luyện đến cảnh giới kinh người như vậy?
Giờ thì tốt rồi, thần vật dễ dàng sáng tạo ra cường giả đỉnh cao nhất, hơn nữa mạnh hơn nhóm người này, đúng là gặp quỷ.
Lâm Phàm cảm giác hắn chẳng những phải giữ gìn hòa bình trên cõi đời, còn phải để thế giới quay về quỹ tích ban đầu, hung hăng chèn ép loại người không cố gắng tu luyện mà đạt được lực lượng vô địch. Cho họ hiểu rằng những thực lực đó không phải của các ngươi, muốn mạnh thì phải chăm chỉ cố gắng.
Dù bản thân hắn có hệ thống thì cũng đi từng bước vững chắc, bắt đầu từ chém kẻ yếu đến bây giờ có thể chém chết cường giả này.
Trên con đường này hắn gặp cô đơn, còn có tịch mịch, và niềm tin như dòng nước xiết dâng lên.
Đám người Ma Tổ cúi đầu không tin sẽ có nhiều cường giả như vậy:
- Không thể nào!
Lâm Phàm thấy tâm tình của mọi người hơi nặng nề thì mở miệng nói:
- Đừng buồn quá, đám người kia mạnh lên chỉ vì được thần vật, không có gì ghê gớm, không phải của họ thì mãi mãi không thuộc về họ. Ví dụ như Ma Tổ, hắn đã là Chúa Tể nhất thế, dù gặp đám người kia nhờ có thần vật mà thực lực đạt tới Hỗn Nguyên cảnh nhưng họ chưa chắc giết Ma Tổ được. Dù sao một bên là tự mình tu luyện, bên kia thì không.
Tuy đây chỉ là câu an ủi nhưng có chút hiệu quả.
Bọn họ vẫn không thể chấp nhận được.
Ma Tổ thở dài một tiếng, không còn lời nào để nói:
- Ài.
Hận Thiên Tiểu Ma Quân cũng có lúc cam chịu.
Cốt Vương hỏi:
- Lâm gia, những người kia lúc nào sẽ đến? Dù thực lực của chúng ta không bằng đối phương cũng không sợ, phải cho đám nhóc con này biết gừng càng già càng cay!
Tính tình của Cốt Vương hơi táo bạo, dù không chơi lại đối phương thì miệng pháo vẫn vô địch, người bình thường không khoác lác thắng gã được.
Lâm Phàm nói:
- Khó nói, không chắc khi nào sẽ đến, nhưng theo ta suy đoán thì chắc sẽ trong đoạn thời gian này.
- Cái gì?
- Nhanh dữ vậy?
Các chúa tể kinh ngạc.
Bọn họ thật không ngờ kẻ địch tìm đến mau như thế, cứ ngỡ sẽ qua thêm một lúc nữa.
Dù không biết sẽ có bao nhiêu người tới, nhưng xem tình huống trước mắt thì cực kỳ không ổn. Nhiều cường giả được thần vật đến đây là có chuyện lớn rồi.
Bên mình tuy có nhiều cường giả nhưng so sánh với đám người được thần vật thì cách biệt rất lớn.
Cửu Sắc lão tổ biểu lộ rất buồn khổ.
Cảm giác bi kịch ập đến.
Mới dời Đan giới vào đây chưa bao lâu liền có nhiều cường giả tới kiếm chuyện, nếu không chống cự nổi thì tiêu tùng.
Cửu Sắc lão tổ hỏi:
- Vậy Lâm phong chủ có gánh nổi không?
Giọng lão run run, nếu hắn không gánh nổi thì khó đoán trước hậu quả.
Lâm Phàm nghiêm túc nói y như thật:
- Không chắc nữa, bằng vào tu vi hiện giờ của ta thì không để Chúa Tể nhất thế vào mắt, nhưng nếu có quá nhiều Hỗn Nguyên cảnh sẽ rất khó chơi. Các vị đang ngồi ở đây thì không có ai đánh lại Hỗn Nguyên cảnh.
Khi Lâm Phàm nói ra lời này thì không khí hiện trường ngột ngạt.
Cách đó không xa.
Thanh Oa trợn to con mắt to cỡ hạt đậu, cười thầm trong bụng. Hố, hố tiếp đi, mời ngươi tiếp tục biểu diễn.
Nó không tin lời của kẻ bỏ mạng, nếu không chơi lại được thì đã không ngồi đây tán dóc, sớm dọn nhà đi. Cái khác nó không biết nhưng nó biết kẻ bỏ mạng rất xem trọng tông môn, nếu phát sinh tình huống không kiểm soát được thì hắn tuyệt đối sẽ không mạo hiểm.
Thanh Oa đi theo bên cạnh kẻ bỏ mạng lâu như vậy, có việc người khác không xem thấu nhưng nó sớm nhận ra.
Còn giả vờ giả vịt, có gì hay ho? Thật vô nghĩa.
Lâm Phàm định nói tiếp nhưng một ánh mắt khiến hắn chú ý, là ánh mắt của Thanh Oa.
Một người một con ếch nhìn nhau.
Thanh Oa đã xem thấu.
Lâm Phàm nhẹ gật đầu với Thanh Oa, ra hiệu nó hãy ngoan, đừng tìm đường chết, nếu không thì ông trời cũng không bảo vệ nó được.
Thanh Oa rùng mình.
Có sát khí, ánh mắt hờ hững như mặt nước lặng của kẻ bỏ mạng tràn đầy sát ý mãnh liệt, như đang nói nó mà phá hỏng chuyện tốt của hắn là tiêu đời.
Ôi chao, trời ạ, không xen vào thì thôi, có cần dùng ánh mắt mang theo sát ý nhìn đăm đăm không, làm người ta hết hồn.
Đám người lặng im.
Lâm Phàm nói có đạo lý.
Nếu đối mặt Hỗn Nguyên cảnh, với thực lực của họ đúng là khó đánh lại đối phương.
Cửu Sắc lão tổ đang suy nghĩ đột nhiên cảm nhận có ánh mắt khóa chặt mình, ngước đầu lên thì thấy Lâm Phàm đang nhìn.
Tim lão đập nhanh.
Nguy rồi, sắp xảy ra chuyện gì đó ghê gớm, đừng nói là lại muốn hố ta nhé? Đã bị hố thảm lắm rồi.
Lâm Phàm thấy tình huống đã lên đỉnh, tới lúc tiết lộ một ít tin hữu dụng:
- Thật ra không phải đã hết cách.
Mục tiêu của hắn rất đơn giản, đó là kiếm nhiều giá trị khổ tu.
Mặc dù đã là Chúa Tể nhất thế, nhưng cấp trên còn có Hỗn Nguyên cảnh, phỏng chừng giá trị khổ tu là hai trăm ức trở lên. Số điểm còn sót lại trong túi không đáng gì.
Cửu Sắc lão tổ che ngực, sắc mặt tái nhượt:
- Tim đau quá.
Mợ nó!
Rốt cục muốn vươn móng vuốt ma tới gần lão rồi.
Lạc Vân thần nữ hỏi:
- Lão tổ thấy khó chịu ở đâu hả?
Cửu Sắc lão tổ phất tay, bình tĩnh, phải bình tĩnh. Lão không muốn nói nhiều, cảm giác nguy hiểm bao phủ trong lòng.
Cốt Vương là người đầu tiên kêu lên:
- Lâm gia, có cách gì? Có phải là cần hỗ trợ không? Đừng khách khí, cứ nói ra!
Gã đảo mắt một vòng:
- Ta nghĩ các vị đang ngồi ở đây sẽ hết lòng giúp đỡ. Tìm được một chỗ tốt không dễ dàng, nếu như bị người tiêu diệt thì biết đi đâu tìm cái thứ hai? Các ngươi thấy đúng không?
Cốt Vương không muốn rời khỏi Thiên đình, nơi này rất tốt, dạo này kiếm lời không tệ.
Rất nhiều kẻ yếu dùng tiền báo danh tu luyện chỗ gã, cảm giác rất sung sướng. Nên dù phải bỏ qua vài thứ thì gã tuyệt đối không cau mày.
- Đúng vậy!
- Cốt Vương nói rất đúng!
- Vào phút then chốt thế này, thực lực của Lâm phong chủ cao nhất trong chúng ta, miễn trợ giúp cho Lâm phong chủ đánh bại đám người kia thì dù phải bỏ qua ít đồ vật cũng chẳng sao!
Cửu Sắc lão tổ nghe những lời nói này thì suýt hộc máu.
Có phải các ngươi đã ăn nhịp với nhau không? Nói êm tai hơn hát, các ngươi thì cung cấp được thứ gì?
Dù chưa nói rõ cần cái gì nhưng Cửu Sắc lão tổ linh cảm không may, mục tiêu cuối cùng nhất chắc chắn nằm trên người lão.
Lâm Phàm ôm quyền, không ngờ đám người này nhiệt tình như vậy:
- Ài, đa tạ các vị ủng hộ, ta xin tạ ơn trước.
Hắn quay sang nhìn Cửu Sắc lão tổ:
- Lão tổ thấy có đúng không?
Cửu Sắc lão tổ nhìn Lâm Phàm, chớp chớp mắt, cái này . . .
Cửu Sắc lão tổ im lặng, bảo lão nói thế nào đây?
Xoẹt xoẹt!
Ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm Cửu Sắc lão tổ, như hỏi thăm, như chờ đợi trả lời.
Cửu Sắc lão tổ không nói ‘đúng’ mà thẳng thắn bảo:
- Lâm phong chủ, ta thật sự không có đan dược.
Mợ nó, đừng khinh người quá đáng vậy chứ. Vốn tưởng rằng lần trước đưa ra ngoài một trăm viên đan dược là đã bình an, nào ngờ lòng tham không đáy, đã theo dõi lão gắt gao.
Lâm Phàm hỏi:
- Cửu Sắc, mấy chuyện này tạm thời không nhắc tới, đợi lát nữa bàn tiếp. Ta chỉ muốn hỏi ngươi là có thấy bọn họ nói đúng không?
Tim Cửu Sắc lão tổ run rẩy:
- Đúng, nói đều đúng.
Gặp quỷ, thật sự là không hố không chịu bỏ qua.
Đan giới tiêu hao đan dược quá nhanh, trong thời gian này tiêu hao nhiều còn hơn mấy trăm năm cộng lại.
Lâm Phàm suy tư, cảm giác độ khó khá cao.
Muốn tiếp tục lấy đan dược từ tay Cửu Sắc lão tổ thì hơi khó khăn, tuy hắn không bắt buộc muốn lấy nhưng đây là vì tương lai đến Hỗn Nguyên cảnh.
Hắn chỉ muốn hỏi rằng hiện giờ có giá trị khổ tu trên hai trăm ức, hắn đi đâu kiếm số lượng này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận