Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1236: Các ngươi chơi thật hả? (2)

Dựa vào bản thân tu luyện?
Đừng nói giỡn.
Trời sụp đất nứt chưa chắc dựa vào tu luyện tích lũy giá trị khổ tu bằng số điểm này được.
Cốt Vương mở miệng nói:
- Lâm gia còn chưa nói có cách gì, miễn không liên quan mạng sống của ta, những chuyện khác không thành vấn đề.
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Khó, quá khó, đan dược của Cửu Sắc lão tổ Đan giới trợ giúp ta rất lớn, tiếc rằng Cửu Sắc lão tổ mới nói xong, đã hết đan dược, xem ra hy vọng duy nhất cũng mất.
Cửu Sắc lão tổ há hốc mồm.
Xem đi, không cần nói ra lão cũng biết tiểu tử này muốn gì.
Cốt Vương hỏi:
- Vị lão tổ này có chắc là đã hết thật rồi không?
Cửu Sắc lão tổ lắc đầu nói:
- Hết, hết thật rồi.
Bây giờ dù đánh chết lão cũng kiên quyết không thừa nhận là còn đan dược, rõ ràng muốn vét sạch nội tình của lão.
Cốt Vương nói:
- Ta không tin, ta thấy dối trá từ trong ánh mắt của ngươi.
Tứ Dục Chi Chủ mở miệng nói:
- Dục vọng của ngươi nói cho ta biết rằng ngươi đang nói láo.
Cửu Sắc lão tổ nghệch mặt ra, quá đáng, rất quá đáng.
Cửu Sắc lão tổ kiên quyết không sửa lời:
- Hết thật rồi, làm gì còn đan dược. Đan giới của ta sắp bị dọn trống, không thì ngươi nuốt luôn ta đi, xong hết mọi chuyện.
Mặc kệ ngươi hố ta thế nào, đã nói hết là hết.
Lâm Phàm biết Cửu Sắc lão tổ đã biến thông minh, trải qua mấy lần bị hố to thì rất khó lấy đồ từ tay lão.
Lâm Phàm thầm nghĩ hay là bỏ đi, ổn định lão đã, chờ sau này thật sự rất cần thì tìm cách lừa dối một phen.
Cách này ổn, tạm thời vậy đi, ép bức quá thì không hay, con người của Cửu Sắc lão tổ không tệ.
Nhưng tình huống tiếp theo khiến người khó hiểu.
Cốt Vương đi tới trước mặt Cửu Sắc lão tổ, quan sát tỉ mỉ một phen, lão bị nhìn nổi gai người, cảm giác ánh mắt của tên này kỳ kỳ.
Cốt Vương gật gù nói:
- Ừm, nói có đạo lý, trên người của ngươi toả mùi đan cổ xưa mà nồng đậm, hiển nhiên là thân thể đan dược. Không ngờ vào lúc khó khăn thế này mà ngươi đại nghĩa như vậy, bỏ được hy sinh bản thân, cứu vớt hàng ức sinh mệnh, rất bội phục.
Cốt Vương quay đầu nhìn về phía Lâm Phàm:
- Lâm gia, theo ta thấy thì hãy nuốt lão đi.
Cửu Sắc lão tổ xoe tròn mắt, ngờ nghệch nhìn Cốt Vương.
Có cần ác vậy không? Thuận miệng nói thôi mà ngươi tin là thật? Ăn hiếp người quá vậy?
Ma Tổ trầm tư một lát:
- Chuyện cho tới bây giờ đành chấp nhận như vậy, hy sinh một người vì mọi người, tinh thần của Cửu Sắc lão tổ làm chúng ta bội phục, cảm thấy không bằng.
Thanh Oa nhảy nhảy tới:
- Đúng rồi, tu vi của Cửu Sắc lão tổ không cao nhưng tâm cảnh thì cao đến mức chúng ta không sánh bằng. Không biết các ngươi có từng đọc một quyển sách không, tên là Đan Giới Chi Chủ, kể về Cửu Sắc lão tổ. Thời trẻ Cửu Sắc lão tổ vì nghĩa lớn hy sinh bản thân, cứu vớt toàn bộ Đan Giới, từ giây pthú đó ta liền biết Cửu Sắc lão tổ không phải người bình thường.
Xung quanh rộ lên tiếng kính nể.
Cửu Sắc lão tổ muốn trở mặt, nhưng nghe mấy câu đó thì không nói nên lời.
Đây là đẩy lão đến vách đá, hoặc là nhảy xuống, hoặc về nhà lấy đan dược.
Phật Ma chắp tay trước ngực, miệng niệm phật hiệu:
- A Di Đà Phật, bần tăng được truyền thừa Tịnh Thổ. Một vị đại năng của Tịnh Thổ lấy thân nuôi ưng, bây giờ Cửu Sắc thí chủ lấy thân cứu vớt hàng ức sinh linh, công đức vô hạn như biển, nếu vào Phật môn của ta có lẽ sẽ làm Phật làm tổ.
Cửu Sắc lão tổ thụt lùi mấy bước, đần mặt ra.
Lão chỉ vào đám người này, tức ngực nghẹt thở:
- Các . . . các ngươi . . .
Chơi thật sao?
Cốt Vương cầm tay Cửu Sắc lão tổ, biểu tình nghiêm túc mà tràn đầy tình cảm:
- Huynh đệ, ta vĩnh viễn ghi nhớ ngươi, dù tu vi của ngươi không cao hơn ta, nhưng hành vi của ngươi khuất phục ta. Trong đời Cốt Vương này ít phục ai, Lâm gia là một, Cửu Hoang gia là hai, Ma gia là ba, ngươi là người thứ bốn.
Cốt Vương lặng lẽ bợ đít vài người.
Cửu Sắc lão tổ không nói nên lời:
- Ngươi . . .
Lão nhìn về phía đám người, phát hiện ánh mắt đoàn người là lạ, đó là sự kính nể, hy vọng, tôn kính lão.
Cửu Sắc lão tổ rất muốn nói rằng các ngươi đừng quá mức, lão tổ quyết không tự hy sinh chịu chết!
Nhưng không hiểu sao lời nói kẹt trong cổ họng, lão còn muốn sỉ diện.
Lạc Vân thần nữ đứng một bên, nàng cảm giác lão tổ bị gài bẫy, nàng muốn cười nhưng không dám.
Nàng biết rõ Đan giới còn đan dược hay không, chắc chắn vẫn còn, còn nhiều.
Đan Giới là tồn tại đặc biệt, rất dễ có hậu thiên linh đan, từ khi Đan giới tồn tại đến nay vẫn luôn ngưng tụ hậu thiên linh đan. Tiên thiên linh đan là con dân của Đan giới, mở linh trí rồi.
Cửu Sắc lão tổ đưa mắt nhìn Lâm Phàm:
- Lâm phong chủ, cái này. . .
Đã đến mức này rồi còn không lên tiếng cứu lão?
Lâm Phàm giữ im lặng, không phải hắn không biết nên nói cái gì mà đang chờ xem sự việc phát triển đến mức nào.
Tới bây giờ thì hắn thấy rõ, ánh mắt của Cửu Sắc lão tổ làm hắn muốn cười nhưng cố nén.
- Cửu Sắc huynh thật sự nghĩ như vậy?
Lâm Phàm biểu hiện ra tình cảm đầy đủ, dường như tin phục nghĩa lớn của Cửu Sắc lão tổ.
Lão thầm luống cuống.
Mợ nó, ngươi cũng chơi thật sao? Cũng thay đổi xưng hô, từ Cửu Sắc lão tổ biến thành Cửu Sắc huynh, thay đổi quá lớn.
Cửu Sắc lão tổ biết, hôm nay nếu không nộp lên thì khó thoát nạn.
Nếu da mặt của lão dày giống Lâm Phàm thì sẽ nói không có đan dược, ta cũng không hy sinh bản thân, chuyện này sẽ tự động sang trang mới.
Nhưng lão không thể, lão là lão tổ của Đan giới.
Nhiều người đều đọc Đan Giới Chi Chủ, lão là nhân vật chính.
Cuối cùng Cửu Sắc lão tổ không còn cách nào khác, chịu đựng trái tim đau đớn:
- Mới rồi ta bỗng nhớ ra còn chút ít đan dược.
Cửu Sắc lão tổ nói xong cảm giác sâu trong đáy lòng bỗng trống rỗng.
Lâm Phàm cười hỏi:
- Vẫn còn? Có chắc không?
Cửu Sắc ơi là Cửu Sắc, đừng trách ta, là tự ngươi vứt sĩ diện, không thể trách ta.
Cửu Sắc lão tổ gật đầu nói:
- Chắc chắn.
Cốt Vương mừng rỡ reo lên:
- Vậy thì tốt quá, lần này Cửu Sắc huynh không cần chết nữa!
Cửu Sắc lão tổ cười gượng, tiếng cười tràn đầy ức chế:
- Ha ha ha!
Tâm tình Lâm Phàm vui vẻ nói:
- Tốt lắm, tiếp theo hết chuyện rồi, mặc kệ bao nhiêu người đến ta đều sẽ ngăn ở bên ngoài. Các vị cứ yên tâm làm việc của mình, không cần lo.
Đám người yên lòng, thoải mái.
Ma Tổ nhìn Lâm Phàm, gã xem thấu chiêu trò của tiểu tử này, mới bắt đầu đã hố Cửu Sắc lão tổ rồi.
Làm Ma Tổ bất ngờ là Cốt Vương hiểu suy nghĩ của tiểu tử kia, hoàn mỹ kéo Cửu Sắc lão tổ vào bẫy.
Bội phục, phục sát đất.
Mục đích Lâm Phàm gọi bọn họ tập hợp lại đã hoàn thành, nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng:
- Giải tán!
Các Chúa Tể khác phất tay, giống như chỉ góp mặt cho vui:
- Giải tán, đi thôi.
Phương xa.
Cửu Sắc lão tổ đi chân thấp chân cao như người đã mất trí.
Lạc Vân thần nữ theo bên cạnh lão khẽ thở dài.
Từ khi lão tổ quen với Lâm phong chủ thì tinh thần không còn tốt đẹp nữa.
Cửu Sắc lão tổ thì thào:
- Ài, hối hận, rất hối hận, vì sao trước kia không phát hiện khẩu vị của tên này lớn như vậy?
Nói rồi Cửu Sắc lão tổ nghẹn ngào, khóe mắt ướt nước, cảm giác vô cùng bi thương.
Lạc Vân thần nữ nói:
- Lão tổ, thật ra Lâm phong chủ cường đại cũng tốt cho chúng ta, ít nhất bảo đảm Đan Giới an toàn, không nhận xâm hại.
Cửu Sắc lão tổ cứng người lại như sắp tắt thở:
- Khác nhau ở chỗ nào? Khác nhau lớn nhất là bị một đám người xâm hại, hoặc một người xâm hại, tóm lại vẫn là bị xâm hại. Nhưng không hận được, nếu bị người khác diệt giới, các đời sau còn có thể liều mạng một phen, kích phát đấu chí, nhưng nhìn hiện tại xem, đó là bị xâm hại tâm phục khẩu phục, không chút tìm ra khuyết điểm, không có lỗ hổng.
Cửu Sắc lão tổ lảo đảo trở về, lão cần nghỉ ngơi, trong khoảng thời gian này sắp gặp đả kích lớn.
Lạc Vân thần nữ á khẩu không trả lời được, nàng không biết nên an ủi lão tổ thế nào.
Lạc Vân thần nữ rất muốn nói rằng nhìn thoáng chút đi lão tổ, đừng như vậy.
Nhưng ngẫm lại lời lão tổ nói hơi có lý.
Lâm Phàm chỉ vào Cốt Vương cười nói:
- Cốt Vương, khá lắm, biến thông minh.
Biết phối hợp với hắn, trước kia không nhìn ra ưu điểm của gã.
Cốt Vương kinh ngạc hỏi:
- Lâm gia, cái gì biến thông minh?
Gã không hiểu Lâm gia khen mình thông minh về điều gì.
Lâm Phàm nhìn Cốt Vương, thở dài, có vẻ như hắn suy nghĩ quá nhiều.
Không phải Cốt Vương biến thông minh, lúc trước gã làm thật, không hiểu Cửu Sắc lão tổ ám chỉ ý khác.
Lâm Phàm nói:
- Không có gì, đang khen ngươi rất giỏi.
Cốt Vương cười nói:
- Lâm gia nói gì kỳ, được Lâm gia dẫn dắt thì không đi sai đường được. Đời này Cốt Vương phục Lâm gia nhất, người khác đều phải đứng sang bên cạnh
Bợ đít quá lộ liễu.
Thanh Oa cười, hỏi ai phối hợp tốt nhất với kẻ bỏ mạng thì chắc chắn là nó, Cốt Vương mà phối hợp gì, mèo mù vớ cá rán, ăn may thôi.
Phật Ma hỏi:
- Lâm thí chủ có cần bần tăng giúp gì không?
Lâm Phàm không để Phật Ma hỗ trợ:
- Phật Ma, ngươi còn không đi? Ngươi nói muốn đi ra ngoài tu hành mà? Suốt ngày ở chỗ ta thì tu hành được gì?
Giúp đỡ khỉ mốc, hắn đang ngại ít điểm đây.
Phật Ma đã ở lâu rồi, nên nhắc khéo y.
Phật Ma chắp tay trước ngực:
- A Di Đà Phật, Lâm thí chủ, bần tăng ở đây chính là tu hành, tu trái tim kim cương bất động. Từ thí chủ tu hành trong U Minh Huyết Hải, lực lượng ô uế quá nặng, bần tăng ở trong ô uế để tôi luyện tâm cảnh.
Cách đó không xa, Từ Hàn Minh nghe lời Phật Ma nói thì trợn trắng mắt.
Bậy bạ, tôi luyện tâm cảnh khỉ gì, rõ ràng là độ hóa biển máu.
Nếu không phải nể ơn cứu mạng hài nhi của gã, khó trả lại ân tình thì đã xông lên đập Phật Ma tơi tả rồi.
Điều này cũng khiến Từ Hàn Minh hiểu rằng nợ cái gì chứ đừng nợ ân tình, ân tình lớn bằng trời không trả nổi, đành chịu đựng.
Lâm Phàm nhìn về phía Từ Hàn Minh, bọn họ lấy được thần vật rất kinh người. Nhưng giãy thoát trói buộc của thần vật, không kế thừa lực lượng mà tu luyện lại.
Nguyên Đồ, A Tỳ.
Từ Hàn Minh được đến thần vật rất khá, Lâm Phàm còn phải ghen tị. Nếu hai thanh thần binh này ở trong tay hắn chắc chắn sẽ rất thoải mái, rút kiếm chém chặt thì ai chịu nổi?
Thời đại này sẽ không có chuyện của họ, chờ khi hắn tu luyện đến đỉnh cao thì bọn họ mới chỉ khởi bước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận