Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1237: Chờ người đã đông đủ thì đánh luôn (1)

Sau đó.
Lâm Phàm đi Đan Giới, không nói một lời bước tới trước mặt Cửu Sắc lão tổ, không nhiều lời vô ích, chỉ dùng đôi mắt không mang tình cảm nhìn thẳng đối phương.
Ẩn ý rất rõ ràng, ta không nói thì ngươi cũng hiểu ý.
Lạc Vân thần nữ bưng trà lên, không xen lời, chỉ nhìn xem.
Ban đầu Cửu Sắc lão tổ còn giả ngây giả dại, tán dóc với Lâm Phàm, trò chuyện này kia, không nói đến vụ đan dược.
Nhưng cuối cùng, trước ánh mắt chân thành nhìn chăm chú vào mình, Cửu Sắc lão tổ chịu đựng đau đổ máu.
Mười viên?
Lâm Phàm không nhúc nhích.
Năm mươi viên?
Vẫn im lặng, không lộ vẻ gì, như đang nói ngươi giỡn với ta à?
Cửu Sắc lão tổ muốn nín thở.
Tham lam quá, năm mươi viên mà chê ít, chẳng thèm nói tiếng nào, sự bình tĩnh đến đáng sợ.
Trong chốc lát.
Không khí hiện trường an tĩnh lại, rất yên tĩnh, cũng rất ngột ngạt.
Cửu Sắc lão tổ quay đầu qua, không đối diện với Lâm Phàm.
Lâm Phàm thấy tình huống này hơi lạ, cứ tiếp tục như vậy thì chẳng đi đến đâu, đành chủ động xuất kích.
- Cửu Sắc huynh, một trăm viên, chỉ một trăm viên. Huynh đệ thề từ nay về sau tuyệt đối không lấy một viên đan dược của Đan giới, nếu trái lời sẽ bị thiên lôi đánh xuống hóa thành tro tàn.
Lâm Phàm dõng dạc thề, phải ổn định Cửu Sắc lão tổ mới được, một trăm viên đan dược, hậu thiên linh đan đã đủ.
Một viên bằng hai ức giá trị khổ tu, một trăm viên là hai trăm ức giá trị khổ tu, đã đủ, nội tình đầy thì dư sức vào Hỗn Nguyên cảnh.
Cửu Sắc lão tổ trầm tư, mặt lạnh như tiền, trong lòng suy nghĩ việc này có đáng tin hay không.
Năm mươi năm.
Một trăm viên hậu thiên linh đan cần năm mươi năm mới có thể dựng dục ra, cộng thêm số đan dược trước đó là hơn một trăm năm.
Chỉ cần chịu đựng qua khoảng thời gian này thì có thể bù đắp lại đan dược thiếu hụt.
Hiện tại tiểu tử này thề với trời về sau sẽ không lấy một viên đan dược nào của Đan giới, giao dịch được đây.
Nghĩ thông rồi Cửu Sắc lão tổ mỉm cười nói:
- Lâm huynh nói gì vậy, quan hệ giữa chúng ta còn cần nhiều lời sao? Mới rồi ta đang suy nghĩ nên lấy bao nhiêu cho đủ, một trăm viên thì một trăm, bằng vào quan hệ của chúng ta muốn lấy bao nhiêu đều không thành vấn đề.
Cửu Sắc lão tổ nói xong vun tay áo, đan dược bay ra, lão sợ nói mạnh miệng bị tiểu tử này thuận cột trèo lên, vứt bỏ liêm sỉ tiếp tục trấn lột, đưa hắn một trăm viên đuổi đi cho rồi.
Lâm Phàm cười cất đan dược, lòng thầm đắc ý.
Thời gian này hắn xuôi chèo mát mái, không cảm nhận tai họa lớn gì, muốn gì được nấy.
Lâm Phàm cảm giác ánh mắt của mình trước kia thật tốt, nhìn liền biết Đan giới có tiềm lực, dứt khoát hố vào Viêm Hoa tông.
Nhìn hiện giờ xem, tốt biết bao, từ nay không còn lo về giá trị khổ tu.
- Cửu Sắc huynh rộng rãi, vậy huynh đệ xin đi trước, có cơ hội sẽ tâm sự dài lâu.
Lâm Phàm nhấc chân bước đi, lúc tới cửa thì quay đầu lại nói:
- Yên tâm, có ta ở đây, ai đến cũng sẽ có đi không về.
Thực lực mạnh nên nói chuyện cứng rắn.
Cửu Sắc lão tổ cười, biểu hiện tin tưởng Lâm Phàm trăm phần trăm.
Lâm Phàm quay về tông môn.
Có nhiều công pháp của Thánh Địa Sơn, nhưng muốn dựa vào bấy nhiêu để đột phá đến Hỗn Nguyên cảnh thì hơi khó. Tuy công pháp của Thánh Địa Sơn có phẩm giai rất cao, nhưng vẫn chưa đủ lên Hỗn Nguyên cảnh.
Hôm nay, Tri Tri Điểu phát tán tin tức.
Làm theo ý của tông sư, nhưng người xét duyệt Tri Tri Điểu cho rằng ngôn luận này cực kỳ không tốt, hơi phách lối, táo bạo.
Mọi người cùng là cường giả trong giới vực, có thể buông lời đe dọa nhưng không thể vũ nhục người ta.
Hết cách, tông sư thích giọng điệu như vậy.
Bốn phương tám hướng xa xăm.
Các cường giả nhà giàu mới nổi chiếm được thần vật mang theo thế lực của mình lao về phía Viêm Hoa tông.
Trong đội ngũ có sáu người là cường giả Hỗn Nguyên cảnh đỉnh, đa số người khác đều tới Hỗn Nguyên cảnh nhưng chưa đến đỉnh.
Bọn họ lấy được thần vật, hòa làm một với thần vật, từ nhỏ yếu chớp mắt lên đến Hỗn Nguyên đỉnh.
Những thần vật khiến người chớp mắt lên Hỗn Nguyên đỉnh đều là thần vật đứng đầu, khác hẳn thần vật khác.
Từ Hàn Minh lấy được thần vật thuộc cấp bậc hàng đầu, Phật Ma có Tịnh Thổ cũng vậy.
Sáu người lấy được thần vật thì trái tim đã bay lên mây, bị lực lượng kinh khủng điều khiển.
Tri Tri Điểu phát tán tin tức rơi vào tay tất cả mọi người.
Cường giả lấy được thần vật quê quá hóa giận, muốn giết chết đối phương:
- Cái gì? Tên khốn này dám can đảm nhục nhã ta!
Không chỉ một mình cường giả này tức giận, nhiều người cũng ở bờ vực tức tối.
Lúc trước khi thực lực còn nhỏ yếu thì họ nhận vô số nhục nhã.
Về sau lấy được thần vật, thực lực cường đại lên, họ dùng thủ đoạn đẫm máu giết hết những kẻ từng nhục nhã bọn họ.
Lửa giận trong tim mới hơi bình ổn thì có người nghênh ngang khiêu khích, làm sao nhịn được?
Đan Giới.
Cửu Sắc lão tổ cũng xem nội dung trong Tri Tri Điểu, bực bội nói:
- Lạc Vân, nhìn xem, ta đã nói mà, hắn đang lừa ta! Gì mà không đánh lại người ta, cần đan dược, toàn là dối trá. Nếu không đánh lại người ta thì hắn làm sao dám ngông nghênh khiêu khích như vậy? Viết địa chỉ, tên lên luôn, xem này!
Nội dung của Tri Tri Điểu không chọc giận Cửu Sắc lão tổ bằng việc bị Lâm Phàm hố.
Rõ ràng đánh được nhưng lại than khổ bảo không đánh nổi, hố nhiều đan dược trong tay lão, tim đau quá, đau vật vã muốn chết, muốn tự tử cho rồi.
Lạc Vân thần nữ nhận tờ báo, xem thật kỹ, khuôn mặt xinh đẹp lộ nét bất đắc dĩ.
Nội dung trên này chính xác đến kinh người, mắng chỉ vào mặt, gọi thẳng tên. Trang bìa tràn ngập Lâm phong chủ nhục mạ đối phương.
Ví dụ như: XX, bà nội nó, không phục thì đến đánh ta này!
Ký tên: Lâm Phàm, Vô Địch phong của Viêm Hoa tông.
Phách lối, càn rỡ như vậy thì người bình thường đâu nhịn nổi.
Vân Tiêu xem tin tức, vẻ mặt nặng nề:
- Tên khốn này vời rắc rối lớn như vậy cho tông môn, còn công bố địa chỉ. Không được, ta phải trở về!
Việc này có chút nghiêm trọng.
Sau khi đến giới vực, Vân Tiêu được người mời vào tông môn, sống khá thoải mái, có ăn có uống, quen biết nhiều người.
Nhưng an nhàn là chất độc ăn mòn chậm, sẽ có ngày chết dần chết mòn.
Nên Vân Tiêu kiên quyết rời đi, tiếp tục ra ngoài xông xáo, tu luyện để có ngày mạnh lên.
Nhưng bây giờ nhìn thấy tin tức này, Vân Tiêu quyết định trở về, dù thực lực nhỏ yếu cũng phải sống còn với tông môn.
Nếu mất tông môn thì gã cố gắng trong thời gian này là vì ai?
Vân Tiêu đứng lên, dập tắt đống lửa, ăn sạch miếng thịt nướng cuối cùng, bay lên cao lao về phía tông môn.
Sự kiện này đã thành chuyện lớn, toàn bộ sinh linh trong giới vực đều biết.
Một góc nào đó.
Chiến Hồng Đế đọc báo, biểu tình lạnh nhạt, mơ hồ toát ra bá khí:
- Đã đến lúc trở về.
Chiến Hồng Đế lấy được thần vật, gã không nói với ai.
Trong thời gian này Chiến Hồng Đế rèn luyện lực lượng đến từ thần vật, lực lượng kia xung kích ý chí rất mạnh, sơ sẩy một cái là ý chí bị tách ra, biến thành cái xác không hồn, từ đây không biết mình đang làm gì.
Chiến Hồng Đế cảm thấy thời gian này chịu khổ đều đáng giá.
Chiến Hồng Đế cười nói:
- Lâm Phàm, mặc dù ngươi lợi hại nhưng Chiến Hồng Đế này không thua ngươi. Lần này trở về xóa bỏ kiếp nạn, cũng nên cho ngươi biết chênh lệch giữa hai chúng ta đã càng lúc càng lớn.
Tay không xé mở hư không, Chiến Hồng Đế bay đi xa.
Trong lúc phiêu bạt bên ngoài, Chiến Hồng Đế không gặp phong chủ khác, có lẽ chết rồi, không phải mọi người đều có vận may tốt như gã.
Một chỗ tu luyện cổ xưa.
Lão nhân cưỡi lừa tới gặp mấy bằng hữu cũ, đều là người cùng thời đại, xa xưa còn hơn thời của nhóm Ma Tổ.
Thích Tâm đứng ở một bên, không dám động đậy.
Bằng hữu của của lão sư toàn là cường giả đỉnh cao.
Lão nhân cưỡi lừa nói:
- Các vị, thiên địa thay đổi, đây là kiếp nạn ập đến.
Bọn họ đều là cường giả Hỗn Nguyên cảnh đỉnh, từ từ khổ tu lên chứ không có thần vật thêm vào, nên về mặt lĩnh ngộ thì họ mạnh mẽ hơn những người dựa vào thần vật nhiều.
Trong vô hình, lão nhân cưỡi lừa đã cảm ứng được thương thiên vận chuyển có trục trặc nào đó.
Nhiều cường giả lấy được thần vật cùng đi, mục đích thống nhất, nếu không có lực lượng cường đại nào đó thúc đẩy thì chuyện này tuyệt đối không xảy ra.
Nam nhân ngồi cạnh lão nhân cưỡi lừa mở miệng nói:
- Là thương thiên.
Bề ngoài nam nhân tuấn tú nhưng đã sống lâu rồi, cụ thể bao nhiêu năm thì không tính hết được. Xem bộ dạng bình tĩnh của y là biết không phải người bình thường, có lẽ là một người rất oách.
Lão nhân cưỡi lừa hỏi:
- Đế Thương, ngươi có chắc không?
Đế Thương nhíu mày, trầm tư:
- Các ngươi không cảm ngộ được thiên địa tuần hoàn sao? Trong vô hình thương thiên tuần hoàn theo trình tự nào đó đã xảy ra biến đổi, nhưng không hiểu vì sao thương thiên xuống tay với một tông môn yên lặng vô danh? Chẳng lẽ có nguyên nhân gì mà chúng ta không biết?
Bỗng có một nam nhân đi tới:
- Đồ nhi rất quen với Viêm Hoa tông mà lão sư nhắc đến.
Đế Thương nhìn người tới, mỉm cười nói:
- Sư phụ quên mất.
Nếu như Dạ Ma ở đây, nhìn thấy người nói chuyện thì sẽ hét lên rằng:
Mợ ơi, quả nhiên tông chủ chưa chết!
Phổ Đế Sa đứng một bên nói:
- Viêm Hoa tông không có gì khiến người chú ý hoặc giật mình, nhưng tông môn này có một phong chủ cực kỳ mạnh mẽ, lúc rảnh rỗi đệ tử tĩnh tâm nhớ lại, phát hiện người này có thể gọi là truyền kỳ.
Đế Thương dò hỏi:
- A? Xứng là truyền kỳ như thế nào?
Phổ Đế Sa kể những gì mình biết ra.
Đám cường giả đỉnh cao đều lộ tia mắt ngạc nhiên, chỉ có lão nhân cưỡi lừa còn giữ bình tĩnh, vì lão đã gặp mặt Lâm Phàm, nhưng nghe kể những điều mình chưa biết thì cũng rất giật mình.
Thích gây chuyện như vậy mà chưa chết, còn càng ngày càng mạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận