Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1238: Chờ người đã đông đủ thì đánh luôn (2)

Đế Thương giật mình kêu lên:
- Đồ nhi nói là hắn trong vài năm đã tu luyện tới mức độ này?
Phổ Đế Sa đáp:
- Đúng rồi, nói chính xác hơn là hai năm lẻ ba tháng.
Mọi người im lặng.
Hai năm lẻ ba tháng.
Đang đùa với họ à?
Lão nhân cưỡi lừa cười, nụ cười gượng gạo khó tin:
- Chúa Tể cảnh, hai năm lẻ ba tháng, ha ha ha. . .
Lão chưa biết Lâm Phàm đã đột phá tu vi đến Chúa Tể nhất thế, chứ không thì cũng chẳng biết sẽ phát sinh cái gì.
Đế Thương cảm thán nói:
- Chúa Tể cảnh, cảnh giới cỡ này nếu là chúng ta tu luyện, dù có thiên tư ngút trời, không mượn vật ngoài thân sẽ cần trăm năm, thiên tư kém chút thì suốt đời cũng không thể.
Phổ Đế Sa cũng là rất hâm mộ, gã không biết tên này làm bằng cách nào, tốc độ tu luyện siêu mau, mau đến khiến người nghi ngờ tiểu tử này không phải con người.
Đám người lấy được thần vật, nháy mắt biến thành cường giả là nhờ vật ngoài thân, những lực lượng đó không thuộc về bọn họ.
Đế Thương suy tư, đang nghĩ ngợi điều gì, sau đó mở miệng nói:
- Đúng là xưa nay chưa từng có, nhưng liên quan gì với thương thiên?
Bọn họ không biết tình huống cụ thể, nhưng lấy tu vi của họ có thể cảm ngộ được thương thiên thay đổi một chút. Bọn họ đã đứng ở vị trí cao nhất thế giới này.
Cách đó không xa có giọng nữ truyền đến:
- Các ngươi không biết thì để chúng ta nói cho biết.
Một bóng người xuất hiện, có mười hai thần thú đi theo.
Nếu Hỏa Dung và Vân Tiêu nhìn thấy nữ nhân này sẽ nhận ra ngay.
Là ma quỷ, ma quỷ tra tấn bọn họ đã lâu.
Nhưng Hỏa Dung lấy được nhiều chỗ tốt từ đối phương, trong đó có bản nguyên thời gian.
Lão nhân cưỡi lừa vốn híp mắt khi thấy người tới thì trợn to, đôi mắt đục lóe tia sáng, kinh ngạc hỏi:
- Sư Thần, ngươi chưa chết?
Nữ nhân được gọi là Sư Thần cười nói:
- Hy vọng ta chết vậy sao? Lão già ranh.
Thích Tâm sợ ngây người, gã không ngờ có người dữ dội như thế, to gan gọi lão sư của gã là lão già ranh, lợi hại.
Đế Thương lộ vẻ bất ngờ, hai lão nhân khác ở bên cạnh cũng ngạc nhiên.
Lão nhân cưỡi lừa không tiếp lời Sư Thần mà nhìn mười hai thần thú sau lưng nàng:
- Mấy vị này là?
Sư Thần cười:
- Mấy vị này là tiền bối kỷ nguyên trước, từng tiếp xúc gần gũi với thương thiên mà các ngươi đang bàn tới. Ta nghĩ mười hai vị tiền bối có thể giải thích cho các ngươi những điều muốn biết nhất.
Đám người nhìn về phía mười hai thần thú, nhủ thầm:
Tiền bối? Nhưng xem tu vi không có gì đặc biệt.
Bình Thiên Ma Ngưu Vương bước ra, kể lại chuyện thương thiên cho họ nghe.
Đây là bí mật, bí mật mà họ không biết, cảm giác như nghe kể chuyện thần thoại.
Nếu không phải Sư Thần dẫn người tới thì bọn họ sẽ nghĩ rằng đối phương nói bậy bạ.
Lão nhân cưỡi lừa kinh thán:
- Thì ra thương thiên sẽ có thất tình lục dục, sắp diệt thế sao?
Đế Thương trầm ngâm nói:
- Nếu vậy thì chúng ta cũng không cách nào ngăn cản, nhưng tại sao nhằm vào một tông môn hoặc một ai đó như vậy?
Cường giả lấy được thần vật trong giới vực như bị xúi giục đổ về Viêm Hoa tông, nếu ở bình thường thì không thể xảy ra.
Bình Thiên Ma Ngưu Vương nói ra:
- Thương thiên sẽ không làm việc dư thừa, chỉ có một nguyên nhân là sinh ra nhân tố không xác định, không thể coi thường.
Thích Tâm nhủ thầm, mấy người này nói hơi bị hố, theo tin tức vừa lộ ra chẳng khác nào bảo dù đám người này rất mạnh nhưng đấu với thương thiên thì họ là hổ giấy, rác rưởi.
Viêm Hoa tông.
Lâm Phàm trò chuyện với lão sư.
- Lão sư, tặng cho người thứ này, chắc sẽ giúp ích đôi chút.
Lâm Phàm lấy ra Tạo Hóa Ngọc Điệp, hắn mang theo chỉ lãng phí. Thần vật khác thì hắn đặt trong trữ vật giới chỉ, không được ích gì, vì hắn không cần chúng nó.
Thiên Tu nhìn chằm chằm thứ Lâm Phàm lấy ra, biểu tình nghiêm túc, lão cảm nhận sức mạnh rất huyền diệu từ thứ này.
- Đồ nhi, đây là cái gì?
Lâm Phàm ném Tạo Hóa Ngọc Điệp qua:
- Đây là Tạo Hóa Ngọc Điệp, có ích lợi gì thì đồ nhi không biết, lười tìm hiểu. Nếu lão sư có rảnh cứ nghiên cứu xem, chắc là đồ tốt, không kém được.
Thiên Tu cảm động nói:
- Đồ nhi, nếu là đồ tốt thì đồ nhi nên giữ lại, cho sư phụ làm gì.
Đồ nhi quá tốt với lão, có thứ tốt gì đều mang về cho lão, trên đời có bao nhiêu người làm được điểm này?
Phụ tử đấu đá nhau vì bảo bối chứ nói gì sư đồ không có quan hệ máu mủ?
Lâm Phàm tùy ý nói:
- Đồ nhi không cần, đã mạnh sẵn rồi, nó không giúp được gì, dệt hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Thiên Tu vốn muốn nói vài câu, nhưng đột nhiên cảm giác là lạ, lời này sao giống như đồ nhi đang nói lão rất yếu?
Lâm Phàm kịp phản ứng, vội vàng nói:
- Lão sư đừng để bụng, đồ nhi nói đại vậy thôi.
Thiên Tu nhìn đồ nhi nhà mình, tin ngươi mới lạ.
Nói đại hả? Chắc chắn trong lòng cũng nghĩ như vậy.
Mấy ngày sau.
Có một hôm.
Lâm Phàm xách cái ghế đi lên bên trên Thiên Đình.
- Các vị sư đệ sư muội, ra xem kịch!
Rất nhanh.
Vô số đệ tử buông việc đang làm, tất cả chạy ra, ngước đầu lên nhìn.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn, thấy sư huynh ngồi trên ghế bắt giữa hư không, dường như đang đợi ai.
Ma Tổ nói:
- Xem ra những người kia sắp tới.
Cốt Vương kinh ngạc hỏi:
- Nhanh vậy?
Phía chân trời rúng động, sau đó hư không vỡ tan, vô số lực lượng kinh khủng đánh tới.
Lâm Phàm lạnh nhạt ngồi ở đó, không thèm nhìn.
- Không đến thì thôi, dùng thần thức nghiền ép, đang hù dọa ai?
Lâm Phàm không nhúc nhích, tùy ý những thần thức giáng lâm, nghiền ép thân xác của hắn.
Đến cảnh giới cỡ này thì khoảng cách không là vấn đề, chỉ cần biết mục đích, thần thức phá vỡ hư không, nháy mắt giáng lâm, dùng lực lượng tuyệt đối nghiền ép có thể lấy mạng già của đối phương.
Tiếc rằng không nói thứ khác, Lâm Phàm miễn dịch bất cứ uy áp tinh thần nào, mặc kệ thần thức mạnh tới đâu đều vô dụng với hắn.
Mọi người giật nảy mình:
- Uy thế khủng khiếp quá!
Mới rồi vô số uy thế thần thức ập đến, bọn họ thấy rõ hư không vỡ vụn, thậm chí vặn vẹo.
Lâm Phàm không nhúc nhích, không có gì khác lạ.
Phải công nhận người bình thường không có được sự bình tĩnh này.
Lâm Phàm cảm giác vô số hơi thở từ bốn phương tám hướng ập đến:
- Sắp tới rồi!
Không chỉ có cường giả đến, đám thuộc hạ cũng đi theo cường giả, xem ra đây là cuộc chiến một người đánh một đám.
Lâm Phàm hơi kích động, điểm nhiều như biển đã không kịp chờ đợi theo bốn phương tám hướng tràn đến, ngẫm lại khiến người phấn khởi.
Trong Thiên Đình.
Mộ Linh ngẩng đầu lên, nàng muốn đi lên cùng sư huynh kề vai chiến đấu.
Nhưng nàng biết sư huynh có niềm tin tuyệt đối, không hy vọng bất cứ ai tham dự vào.
Cốt Vương nói:
- Ma gia, đợi lát nữa chúng ta cùng lên đi!
Ma Tổ nhìn Cốt Vương, cười bảo:
- Ngươi nghĩ hắn cần chúng ta sao?
Cốt Vương ngẫm nghĩ thấy cũng đúng:
- Phải rồi, Lâm gia không cần ai hỗ trợ.
Từ khi quen nhau đến bây giờ hễ gặp chiến đấu, chỉ cần Lâm gia ra sân là không ai chen chân vào được.
Bốn phương tám hướng bắn tới vô số luồng sáng, hư không nổ tung thành những mảnh vụn rải rác trong thiên địa.
Đây là vô tình xé nát hư không.
Lâm Phàm hét hướng đám cường giả lao đến:
- Đến rồi khoan nhúc nhích, chờ đông đủ người cùng nhau lên!
Hắn không muốn lãng phí thời gian, đông đủ người rồi đánh mới sướng.
Các cường giả đến trước nghe vậy nổi khùng lên:
- Láo quá vậy!
Càn rỡ.
Phách lối.
Sắp chết đến nơi còn huênh hoang.
Nhưng họ thật sự không nhúc nhích, ngoan ngoãn chờ.
Lâm Phàm nhìn thoáng qua, người tới hơi ít, tạm thời không gấp gáp:
- Láo rồi sao? Liên quan quái gì với các ngươi? Kêu đừng nhúc nhích thì đứng im cho bản phong chủ, đừng lảm nhảm!
Các đệ tử trong tông sôi trào, cảm giác cuộc đời đã lên đến đỉnh điểm.
Dù mấy câu đó là sư huynh nói nhưng bọn họ cảm giác như mình đang nói.
Có bóng người từ xa lao đến.
- Kẻ nào dám càn quấy trong tông của ta!
Phía chân trời ầm ầm tiếng trống trận như có gót sắt vó ngựa giẫm đạp hư không giáng lâm, chiến ý vô biên tựa thủy triều xô bờ.
Chiến Hồng Đế trở về, gã cảm nhận những hơi thở kia rất mạnh, nhưng gã không sợ chút nào. Chiến Hồng Đế thầm mong đợi, gã lâu rồi chưa về, có lẽ các đệ tử tông môn đang chờ gã.
Lâm Phàm ngạc nhiên:
- Hơi thở này hơi quen thuộc.
Hắn nhìn kỹ phương xa có bóng người mặc chiến giáp đạp không khí đi tới, rất là chảnh.
- Chiến Hồng Đế.
- Lâm Phàm!
Gã thấy ngay Lâm Phàm ở trong hư không, nhíu mày nói:
- Trong thời gian ta vắgn mặt sao ngươi làm loạn tông môn như vậy? Còn rước nhiều kẻ địch vào tông môn, ngươi muốn khiến tông môn diệt tông sao? Ngươi xem mạng sống của các sư đệ, sư muội trong tông môn là gì?
Khi nói ra lời này tâm tình của Chiến Hồng Đế rất thoải mái.
Ra tông lâu như vậy là vì sao?
Vì ngày kia bá khí về tông, nói ra lời như vậy, khiến mọi người rung động.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến Chiến Hồng Đế lúng túng, không có tiếng hoan hô như đã tưởng tượng.
Lẽ ra các đệ tử sẽ hò reo:
Oa! Chiến sư huynh trở về, tông môn của chúng ta được cứu rồi!
Cảm giác như vậy đấy!
Nhưng xem tình huống này rất tổn thương người.
Lâm Phàm mở miệng nói:
- Chiến sư đệ, trở về thì trở về, đừng làm rộn, ngoan ngoãn xuống dưới, nơi này không phải chỗ cho ngươi ở.
Chiến Hồng Đế ngây người, sau đó cười lớn:
- Ha ha ha! Lâm Phàm, ai là sư đệ của ngươi? Đến bây giờ ngươi vẫn tự đại thế sao?
Chỗ tông môn có một giọng nói vang lên.
Vạn Trung Thiên đứng trong đám người hét to:
- Chiến sư huynh!
Chiến Hồng Đế vui vẻ:
- Vạn sư đệ, ta trở về rồi!
Lúc trước quan hệ của gã với Vạn Trung Thiên không quá thân nhưng cũng không xấu, lúc trước Vạn Trung Thiên hò reo vì gã, vậy sau này gã sẽ chăm sóc cho đối phương nhiều hơn.
Vạn Trung Thiên hét lên:
- Này, Chiến sư huynh về rồi thì mau xuống đây, nguy hiểm lắm, xuống nhanh lên!
Chiến Hồng Đế đang cười bỗng sầm mặt xuống.
Huynh đệ. . .
Ngươi nói gì thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận