Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1239: Các ngươi đã quá yếu (1)

Vạn Trung Thiên không còn tranh cường háo thắng như ngày xưa, có vợ, có con rồi, cuộc sống phát triển theo hướng tốt đẹp.
Vạn Trung Thiên biết lý do vì sao phong chủ khác trong tông môn không trở về, giống như gã ngày xưa, chỉ vì muốn chà chùi Lâm sư huynh dưới đất.
Lý tưởng tốt đẹp nhưng hiện thực rất khắc nghiệt, không phải ngươi muốn là được. Tóm lại trong thời gian này Vạn Trung Thiên đã thói quen cuộc sống bây giờ.
An nhàn.
Hài hòa.
Các nơi tràn đầy tình người.
Bây giờ, Chiến sư huynh trở về khiến Vạn Trung Thiên rất vui, người một nhà nên sum vầy bên nhau.
Vạn Trung Thiên biết suy nghĩ trong lòng Chiến sư huynh, thậm chí rất quen thuộc, vì gã cũng từng như vậy. Nhưng tình huống bây giờ không phải ai cũng có thể đứng ra gánh vác.
Vạn Trung Thiên sốt ruột nói:
- Chiến sư huynh mau xuống đây, đừng làm rộn, việc này giao cho Lâm sư huynh là tốt rồi, Chiến sư huynh không gánh nổi đâu!
Dù trong lòng Chiến sư huynh không phục cũng vô ích, sự thật là thế, sớm nhận rõ sẽ sống vui vẻ hơn ai khác.
- Hừ!
Chiến Hồng Đế bất mãn, cứ tưởng Vạn sư đệ theo phe mình nhưng nào ngờ coi thường gã như vậy.
Chiến Hồng Đế không thèm đáp lời, nhìn về phía Lâm Phàm, trong mắt tràn ngập chiến ý đậm đặc hơn.
Chiến Hồng Đế nói:
- Lâm Phàm, ta trở về cũng không phải vì được cái gì mà chỉ muốn chứng minh rằng Chiến Hồng Đế này không thua gì ngươi, thậm chí mạnh hơn ngươi!
Sự tự tin mạnh mẽ bao phủ trong lòng, Chiến Hồng Đế không cho rằng mình sẽ thua. Dù lực lượng không thuộc về gã nhưng trải qua khoảng thời gian này tôi luyện, gã đã áp chế lực lượng sôi trào, hoàn toàn dung nhập vào người, từ nay không còn tách biệt.
Lâm Phàm ung dung ngồi trên ghế, tay chống cằm, không quan tâm.
Lâm Phàm cười với gã:
- Chiến sư đệ trở về là tốt rồi, sư huynh không muốn tổn thương ngươi, đi xuống trốn đi, có chuyện gì đợi sau này tính tiếp.
Tầm mắt của Lâm Phàm đã nâng cao, đều là người trong nhà thì tranh giành làm gì, thích thì nhường cho ngươi đấy, không có ý nghĩa, bây giờ mục tiêu của hắn là bầu trời này, mấy thứ khác là việc nhỏ.
Chiến Hồng Đế cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Lâm Phàm, ngươi đúng là càn rỡ, qua lâu như vậy vẫn không thay đổi. Ngươi đang khinh thường ai? Hay là ngay từ đầu đã không để ta vào mắt?
Lâm Phàm nhìn Chiến Hồng Đế như xem đứa nhóc đang giận dỗi.
Hắn hiền từ an ủi:
- Sư đệ, đừng làm rộn, nghe lời, ngoan, đi xuống trước, chờ sư huynh làm xong việc sẽ trò chuyện với ngươi được không?
Dù sao là sư đệ nhà mình, không phải người ngoài, dữ quá thì không tốt, càng không nên ra tay đánh đòn, sư đệ lớn rồi, cần mặt mũi.
Chiến Hồng Đế tức xì khói:
- Ngươi. . .
Nói thế là sao? Cảm giác cái tên khốn này xem gã như đệ đệ còn nhỏ.
Vạn Trung Thiên hô lớn:
- Chiến sư huynh, nghe lời Lâm sư huynh đi xuống đi!
Đạo Thiên Vương ôm con lớn tiếng nói:
- Đúng rồi, mau xuống đây đi!
Chiến Hồng Đế cắn chặt hàm răng kêu ken két:
- Im, tất cả im hết cho ta!
Trong lòng của Chiến Hồng Đế không phục.
Tất cả mọi người không coi trọng gã sao? Họ cho rằng gã không bằng tên này?
Đáng ghét.
Thực sự là đáng ghét.
Trong thời gian gã vắng mặt, các đệ tử tông môn đều bị tên này mua chuộc, dù là phong chủ cũ cũng đứng về phe hắn, hoàn toàn coi thường gã.
Lâm Phàm gãi đầu, sư đệ này hơi không ngoan, xem ra ở bên ngoài học theo kẻ xấu, làm hư sư đệ, muốn dẫn về đường ngay sẽ cần chút thời gian.
Chiến Hồng Đế nhìn đám người vây quanh tông môn, nét mặt kiên nghị nói:
- Được rồi, lười nói thêm cái gì, hãy để ta dùng thực lực chứng minh tất cả! Dám can đảm đến tông môn gây chuyện đều phải chết!
Chiến Hồng Đế nói xong lao về phía đám người kia, một thanh chiến kích hiện ra trong tay gã, với thế càn quét ngàn quân quét đối phương.
Lâm Phàm lắc đầu, thôi được, trong lòng có lửa thì để gã trút ra vậy, vơi bớt điểm cũng không sao.
Lâm Phàm không cho rằng Chiến Hồng Đế có thể giết đám người này, gã lấy được thần vật, tự nhận là vô địch, khinh thường người khác.
Hỏa Dung nói:
- Sư huynh, tiểu tử Hồng Đế hơi nóng vội.
Hỏa Dung vừa mừng vừa bất đắc dĩ, đám hậu bối đều mạnh mẽ, còn cho đám già như họ có không gian sống không vậy?
Thiên Tu nói:
- Tiểu tử Hồng Đế rời tông lâu không về, có việc không biết cũng nên thông cảm.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thiên địa chấn động.
Chiến Hồng Đế khao khát biểu hiện ra bản thân, vừa ra tay đã tung chiêu lớn.
Lực lượng rất mạnh, chiến ý đậm đặc chấn hư không vỡ vụn.
Đám cường giả đến sớm cũng không kém.
Nếu không có Lâm Phàm thì ánh mắt của đệ tử Viêm Hoa tông không nâng cấp, chắc chắn họ sẽ hò reo. Bất đắc dĩ là bây giờ khẩu vị của đệ tử đã bị Lâm Phàm nâng cao, bọn họ nhìn chiến đấu trình độ này không biết bao nhiêu lần, đã nhàm chán, không có cảm giác gì.
Chiến Hồng Đế luôn chú ý động tĩnh bên tông môn, thầm thắc mắc:
- A? Không lẽ ta không đủ mạnh? Sao không có tiếng động gì?
Chiến Hồng Đế không cam lòng, gặp quỷ, không thể nào!
Lửa giận càng đốt cháy trong lòng Chiến Hồng Đế, ra tay hung ác hơn.
Chiến Hồng Đế phát hiện thực lực của đám người này rất mạnh, trong thời gian ngắn gã không chiếm được ưu thế.
Chết tiệt, ta đã lấy được thần vật, thực lực tăng lên tới cảnh giới cực cao, sao không giải quyết được đám người này chứ?
Nếu để Chiến Hồng Đế biết đám người đánh với gã đều có thần vật thì gã sẽ không suy nghĩ như vậy.
Lâm Phàm vẫn bình tĩnh, không ra tay, không lộ vẻ sốt ruột.
Người chưa đến đủ thì đánh làm quái gì, nếu xuống tay nặng quá, đánh sợ người ta, bị người đến sau biết rồi không dám tới nữa thì tiêu.
Nên tốt nhất là chờ người đến đông đủ rồi đánh nhau.
Nơi xa.
- Đã đánh nhau?
Nhóm lão nhân cưỡi lừa đến nơi, không lộ mặt mà ẩn sâu trong hư không, quan sát tình huống phương xa.
Đế Thương nhìn chăm chú, phát hiện có một người đánh túi bụi với một đám người:
- Người đánh nhau là Lâm Phàm mà các ngươi nói đến?
Phổ Đế Sa lắc đầu:
- Không phải, người đó không phải Lâm Phàm, người ngồi chỗ kia mới là hắn.
Lâu rồi không thấy Lâm phong chủ, Phổ Đế Sa hơi nhớ nhung, nói sao thì họ từng hợp tác với nhau.
Đế Thương hỏi:
- Vậy người này là ai? Thực lực rất mạnh.
Phát hiện thực lực của Chiến Hồng Đế không tệ, tuổi còn trẻ, mặc dù lấy được thần vật nhưng bộc phát ra lực lượng biến sức mạnh của thần vật thành của mình, chứ không ỷ lại lực lượng này.
Lão nhân cưỡi lừa không biết.
Người khác cũng không biết.
Phổ Đế Sa trầm tư một lát, nhớ lại:
- Người đó chắc là phong chủ của Hồng Đế phong của Viêm Hoa tông.
Khi các tông môn còn mâu thuẫn với nhau thì điều tra rất kỹ về đối phương, giờ gặp lại, không ngờ thực lực của Chiến Hồng Đế tăng lên tới cảnh giới cỡ này.
Thực sự là rất kinh người.
Khi Thích Tâm nhìn Lâm Phàm thì thầm không phục, gã nhớ kỹ chuyện lần trước.
Lúc ấy thấy đối phương yếu hơn mình nhiều, Thích Tâm định ra tay dạy cho bài học, nhưng lão sư nói gã không đánh lại người ta.
Với người trẻ tuổi thì câu này tổn thương sĩ diện.
Lão nhân cưỡi lừa mở miệng nói:
- Lão phu cảm nhận nhiều hơi thở mạnh mẽ từ bốn phương tám hướng lao đến, nhóm người ở đây mới chỉ là số ít, đợi lát nữa sẽ xảy ra đại chiến. Đối kháng với nhiều người lấy được thần vật, dù là lão phu cũng tự nhận không địch lại. Hắn mạnh đến mức nào mà có lòng tin đến thế?
Câu này là sự thật, thực lực của lão nhân cưỡi lừa không kém, rất mạnh, lão tu luyện đến trình độ hiện giờ vốn cực kỳ khó có được.
Dù vậy vẫn không chịu nổi đám người cầm thần vật, thực lực tăng nhanh chóng mặt, chớp mắt trở thành cường giả đỉnh cao, cùng nhau tiến lên thì lão nhân cưỡi lừa cũng chỉ có nước chịu đòn.
Đám người cùng nhìn Lâm Phàm, đây là đối tượng mà họ thảo luận, người khiến thương thiên muốn đối phó.
Mười hai thần thú sắc mặt nghiêm túc.
Tham Lam Cẩu nghiêm túc nói:
- Ta ngửi được mùi vị quen thuộc.
Bất Diệt Long hỏi:
- Sao hả Cẩu Tử?
Trong mười hai thần thú thì Tham Lam Cẩu có mũi nhạy nhất, lúc ở đỉnh cao thì nó hít một hơi là mùi toàn bộ giới vực không thoát khỏi mùi của nó, muốn tìm ai đều dễ dàng.
Biểu tình của Tham Lam Cẩu hoàn toàn thay đổi, kinh sợ nói:
- Ta ngửi được mùi thương thiên, thương thiên ở trong tông môn này!
Gặp quỷ.
Thật là gặp quỷ.
Bình Thiên Ma Ngưu Vương nghiêm túc nói:
- Không thể nào!
Nhưng chúng chưa bao giờ nghi ngờ khứu giác của Tham Lam Cẩu, nó đã nói có thì chắc chắn là có.
Đối với bọn họ thì chuyện gì trên cõi đời đều không đáng sợ, đáng sợ nhất là thương thiên có được thất tình lục dục.
Đó sẽ là lúc diệt thế.
Một kỷ nguyên hủy diệt, sẽ có kỷ nguyên mới xuất hiện.
Thương thiên có thất tình lục dục là đáng sợ nhất, là chứng cứ hủy diệt mọi thứ trên đời, từ nay về sau thương thiên không tuân theo trật tự, sẽ khống chế bầu trời này.
Thuận ta thì sống nghịch ta thì chết.
Sư Thần nhìn về phía phương xa, ánh mắt khóa chặt Hỏa Dung, nở nụ cười.
Sư Thần nhận ra Hỏa Dung ngay:
- Không ngờ già nhanh như vậy.
Tu vi của Hỏa Dung không mạnh nên không cảm giác được Sư Thần.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hư không vỡ ra, gió cuốn mây tán, vô số lôi đình dày đặc giăng trong hư không.
Có lực lượng kinh khủng từ bốn phương tám hướng đè ép, toàn bộ thiên địa bị ảnh hưởng.
Bọn họ đã đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận