Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1240: Các ngươi đã quá yếu (2)

Với tu vi của đám người này không cần mất thời gian lâu như vậy để đến đây, nhưng mang theo một mớ điểm nhỏ cùng đến nơi thì hơi chậm chân.
Lâm Phàm nhìn hư không, Chiến Hồng Đế còn đang đánh với đám người kia, hai bên đều bị thương.
Chiến Hồng Đế rất tức giận:
- Sao thực lực của đám người chết tiệt này mạnh như thế?
Chiến Hồng Đế muốn sử dụng thực lực mạnh nhất bắt giữ đám người này, nhưng đánh tới bây giờ vẫn không ra kết quả.
Nhiều đệ tử tông môn đang nhìn xem, gã biết đút mặt vào đâu?
- Tên khốn kiếp nào là Lâm Phàm, dám can đảm nhục nhã lão tử, cút ra đây cho ta, chịu chết đi!
Người còn chưa tới đã nghe tiếng mắng.
Thanh thế rất mạnh, hình thành sóng xung kích khuếch tán ra, có vẻ như muốn bùng nổ thực lực hù kẻ khác sợ hãi.
Lâm Phàm không ngẩng đầu lên, nhẹ hẫng bảo:
- Kêu la cái gì, chờ đi, người còn chưa đến đông đủ.
Đám người này đều là điểm, họ chủ động tìm tới thì hắn sẽ không từ chối.
Nếu là lúc trước có lẽ hắn rất hứng thú với đám người này, còn bây giờ thì thường thôi. Nếu không phải điểm mang đến động lực thì hắn không thèm để ý tới họ.
Cường giả kia nghe vậy tức xì khói:
- Chết tiệt!
Chưa từng gặp tên nào láo lếu như vậy, gã lấy được thần vật đã tự mãn vô cùng nhưng cũng không ngông đến mức đó.
Gã bỗng thấy Chiến Hồng Đế đánh nhau với đám người kia:
- Giỏi lắm, thì ra có trợ thủ!
Chiến Hồng Đế vung chiến kích đẩy lui đám người xung quanh, dù không cam lòng nhưng chiến ý dạt dào mãnh liệt.
Chiến Hồng Đế bỗng cảm nhận nguy cơ, nhấc lên chiến kích đâm sang bên cạnh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hai loại sức mạnh va chạm, lực lượng khổng lồ ập đến, Chiến Hồng Đế bị chấn liên tục thụt lùi, rách mu bàn tay.
- Mạnh quá!
Chiến Hồng Đế thầm giật mình, khi trông thấy mục tiêu thì sững sờ, sao có nhiều người như vậy?
- Lâm Phàm, ngươi cho rằng có trợ thủ là có thể vô pháp vô thiên sao? Đã vậy thì ta sẽ chém trợ thủ của ngươi trước, để xem ngươi còn phách lối được không!
Lâm Phàm mặc kệ xung quanh la ó, hắn vẫn đang chờ.
Chậm quá, tốc độ như ốc sên, nhưng chỉ có thể chờ dài cổ.
Cường giả kia giận dữ vì bị người ngó lơ, quát lớn:
- Chết tiệt, giết hắn cho ta!
Mục tiêu của gã là Chiến Hồng Đế.
Hai tay Chiến Hồng Đế siết chặt chiến kích, muốn chửi thề.
Chuyện gì vậy? Sao đông người thế?
Chiến Hồng Đế tự phụ thực lực cường đại, nhưng không mạnh đến mức một mình đánh một đám, bên trong còn có mấy người thực lực rất mạnh, không thua gì gã, có người mạnh hơn gã.
Trong hư không.
Đế Thương hỏi:
- Hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Y không xem hiểu ý đồ của Lâm Phàm, ngồi yên chờ đợi? Hắn đang đợi ai? Hay sẽ có giúp đỡ đến?
Nhưng phải bao nhiêu giúp đỡ mới đủ? Dù bọn họ gia nhập chiến đấu thì sức chiến đấu đỉnh cao cũng chỉ ngang hàng.
Có nhiều Hỗn Nguyên cảnh sơ, trung kỳ không đùa được, hỗn hợp lại với nhau sẽ thành lực lượng kinh người.
Lão nhân cưỡi lừa cũng nhìn không hiểu.
Đã đến lúc này rồi còn bình tĩnh được như vậy, rốt cuộc có sức mạnh đến mức nào?
Phổ Đế Sa mở miệng nói:
- Ta đoán hắn đang chờ đợi tất cả mọi người đến, sau đó một mẻ hốt gọn.
Lão nhân cưỡi lừa mặt biến sắc, khó tin nhìn Phổ Đế Sa không chớp mắt:
- Ngươi nói cái gì?
Đế Thương cũng không tin được:
- Đồ nhi có chắc không?
Phổ Đế Sa trầm ngâm nói:
- Bằng vào sự hiểu biết của đồ nhi đối với hắn thì tính tình của hắn là như vậy.
Dù lâu rồi không giao tiếp với Lâm phong chủ nhưng chuyện cũ còn rõ ràng trước mắt Phổ Đế Sa, hắn thật sự hổ báo, người bình thường không đắc tội nổi.
Nhóm Đế Thương lặng im, nếu sự thật đúng là vậy thì bọn họ không dám tưởng tượng lát nữa sự việc sẽ phát triển đến đâu.
Một mẻ hốt gọn?
Một người?
Bọn họ cảm thấy quá ảo.
Vạn Quật lão tổ cũng đến rồi.
Nàng xem tình huống nơi này, tập trung ánh mắt vào Lâm Phàm.
Đã không thể nhìn thấu thực lực của đối phương.
Chênh lệch thật sự biến lớn như vậy sao?
Không hiểu sao Vạn Quật lão tổ thấy mệt tâm.
Chợt có tiếng quát giận dữ.
Mặt Chiến Hồng Đế đỏ rực vung chiến kích chém một cường giả khác thành hai khúc, gã cũng bị thương.
Bị đám người xúm lại đánh mà gã còn đánh trả được thì khá giỏi.
Chiến Hồng Đế lơ lửng trên trời, trường kích trong tay nhỏ giọt máu tươi.
Chiến ý sôi trào, Chiến Hồng Đế cười to bảo:
- Đến đây đi! Bằng vào các ngươi mà muốn giết ta? Còn kém lắm!
Bá khí dữ dội.
Bốp bốp!
Có tiếng vỗ tay truyền đến.
Chiến Hồng Đế mừng thầm trong bụng, xem ra các đệ tử đã bị gã cảm nhiễm rồi.
Nhưng khi Chiến Hồng Đế quay đầu lại thì thấy Lâm Phàm đang vỗ tay, gã thầm đắc ý, hắn đã bị gã khuất phục.
Lâm Phàm nói:
- Không tệ, không tệ, ra tông lâu như vậy, thực lực tăng lên tới cảnh giới cỡ này đã rất giỏi. Được rồi sư đệ, xuống đi, chuyện kế tiếp không nên xen vào.
Chiến Hồng Đế như bị nghễnh ngãng:
- Ngươi nói cái gì? Ta xuống dưới? Ta không nên xen vào? Ta cho ngươi biết, ta còn có thể tiếp tục đánh! Mấy người này mà mơ thắng ta? Ngươi muốn thừa dịp hốt thành quả phải không? Nói cho ngươi biết, nằm mơ đi!
Gã tuyệt đối sẽ không cho Lâm Phàm cơ hội biểu hiện.
Chiến Hồng Đế giơ tay lên, bá đạo chỉ vào đám người đến sớm nhất:
- Ta không tha cho một . . .
Lời nói kẹt trong cuống họng.
Mới rồi trong thiên địa đầy bóng người, có sáu người khí thế ngập trời, tu vi Hỗn Nguyên cảnh đỉnh hoàn toàn bộc phát ra.
Chiến Hồng Đế mặt biến sắc như gặp quỷ, gã rít gào:
- Lâm Phàm, ngươi điên rồi, tại sao dẫn nhiều kẻ địch như vậy đến tông môn? Ngươi muốn tông môn bị diệt sao?
Dù gã tự nhận mình đã trở nên siêu mạnh cũng không đánh lại đông người như vậy, có lẽ mới đụng chạm đã bị đối phương nuốt sống.
Lâm Phàm đứng dậy, đi tới trước mặt Chiến Hồng Đế:
- Nghe lời, đừng làm rộn, mới rồi ngươi đã chứng minh bản thân, giỏi lắm, sư huynh rất vui mừng, nhưng chuyện kế tiếp thì sức ngươi không ngăn được.
Chiến Hồng Đế đứng chết lặng, lời này vô cùng tổn thương người.
Chiến Hồng Đế nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ nói:
- Ngươi xem nhẹ ta!
Lâm Phàm lắc đầu, hơi mạnh tay.
Bùm!
Chiến Hồng Đế đột nhiên lui lại, trực tiếp rơi xuống Thiên Đình.
- Phật Ma, trông chừng giùm, đừng để sư đệ của ta vướng víu.
Chiến Hồng Đế rơi xuống dưới, gã không phục muốn lao lên nhưng một bàn tay đặt trên vai gã, bên tai nghe giọng nói:
- A Di Đà Phật, thí chủ đừng nóng vội, thí chủ không gánh nổi đâu.
Phật Ma miệng niệm phật hiệu.
Chiến Hồng Đế kinh sợ nhìn Phật Ma đăm đăm:
- Ngươi . . .
Gã cảm nhận hơi thở khủng bố từ người tên này, bàn tay đặt trên vai như ngọn núi to đè chặt làm gã không thể nhúc nhích.
Lâm Phàm lắc cổ nhìn các cường giả bao vây Thiên Đình, mỉm cười nói:
- Tốt lắm, đến hết rồi, có thể bắt đầu đánh.
Một cường giả Hỗn Nguyên cảnh đỉnh tức giận nói:
- Ngươi là Lâm Phàm đã nhục mã ta trên Tri Tri Điểu? Ngươi đã biết ta là ai? Ngươi dám can đảm. . .
Lâm Phàm giơ tay ngắt lời đối phương:
- Đừng nói cho bản phong chủ ngươi là ai, trí nhớ của bản phong chủ không tốt. Huống chi lát nữa các ngươi sẽ yên nghỉ, nhớ cũng vô ích.
Lâm Phàm cảm thấy câu này bình thường, nhưng người khác nghe thì thấy hơi khoa trương.
Đế Thương cảm thán:
- Người này quả nhiên là đủ càn rỡ.
Phổ Đế Sa cười cười, thế này chưa là gì, hắn còn nhiều chỗ ngông lắm.
Lâm Phàm hít sâu một hơi, lực lượng không ngừng tăng lên, lát nữa sẽ đánh nhau, cảm giác hơi kích động.
Bình Thiên Ma Ngưu Vương bỗng lao ra:
- Các vị đừng đánh, hãy nghe ta nói vài câu!
Thương Hoảng Thử Tí nhe hai răng cửa to, sợ ngây người:
- Trời, Lão Ngưu định làm gì vậy?
Hỗn Thế Ma Hầu nghiêm túc nói:
- Lão ngưu không muốn chiến đấu phát sinh, dùng hết sức của mình đối kháng với thương thiên.
Lâm Phàm nhìn Lão Ngưu:
- Con trâu kia, muốn vây xem với họ thì đứng im ở ngoài, bản phong chủ không phản đối, nhưng ngươi chạy vào đây là muốn gì? Nếu muốn giúp bản phong chủ thì không cần.
Lão Ngưu nói:
- Lâm phong chủ, để ta nói vài câu đã!
Bình Thiên Ma Ngưu Vương nhìn người đông nghẹt che kín hư không, dẫn đầu đều là cường giả lấy được thần vật:
- Các vị, không thể đánh, kẻ địch của các ngươi không phải Lâm phong chủ mà là bầu trời này, các ngươi đều bị lợi dụng! Lực lượng của thần vật đang ăn mòn bản tâm của các ngươi, các ngươi bị thương thiên khống chế đi đến đây!
Bình Thiên Ma Ngưu Vương cố gắng ngăn cản, nhưng nó biết khả năng thành công rất thấp, dù vậy vẫn muốn thử một lần.
Có cường giả tức giận nói:
- Vớ vẩn, chúng ta nắm giữ số phận của mình, bị khống chế chỗ nào? Xem ra ngươi chung bọn với tên này!
Bình Thiên Ma Ngưu Vương định khuyên tiếp nhưng thấy một bàn tay chộp cánh tay mình, lực lượng truyền đến.
Lâm Phàm ném Lão Ngưu xuống:
- Ngươi tránh ra, đừng vướng víu!
Lão Ngưu làm cái trò gì vậy, cản trở, nếu không đánh thì hắn đi đâu kiếm điểm?
Rầm!
Bình Thiên Ma Ngưu Vương rơi xuống đất nhưng không bị thương, đứng bật dậy:
- Lâm phong chủ, xin đừng . . .
Bình Thiên Ma Ngưu Vương muốn khuyên Lâm Phàm đừng làm như vậy, nhưng không thốt thành lời.
Vì Lâm Phàm đã ra tay.
- Ha ha ha ha ha ha! Đến đây hết rồi thì bắt đầu thôi, hôm nay đừng ai muốn đi!
Lâm Phàm giơ cao hai tay rồi co thành nắm đấm, đột nhiên bộc phát ra khí thế kinh người.
- Trước tiên một đám nằm xuống cho bản phong chủ!
Dứt lời, nắm đấm giáng xuống.
Phụt!
Hư không bị đè ép vỡ vụn.
- Cái gì?
Đám cường giả kéo tới đây đều đổi sắc mặt, bọn họ cảm nhận lực lượng không thể ngăn cản bùng nổ từ người đối phương.
Thực lực của Lâm Phàm đột phá đến Chúa Tể nhất thế, lực lượng đã vượt qua Hỗn Nguyên cảnh, cú đấm hơi nghiêm túc đã có sức mạnh kinh khủng khiến người không thể ngăn cản.
Răng rắc!
Trong tầm mắt đều là vết rạn, không ngừng lan tràn.
Ầm!
Trong chớp mắt, lực lượng bao trùm đám người, diệt hết một phần tư, không có cơ hội phản ứng lại.
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Yếu quá.
Chiến Hồng Đế vốn vùng vẫy thấy thế thì trợn mắt há hốc mồm, choáng váng khó tin nhìn cảnh tượng trước mắt.
Không thể nào.
Phương hướng Lâm Phàm công kích có hai vị cường giả là Hỗn Nguyên cảnh đỉnh, bọn họ lơ lửng trong hư không, quần áo xộc xệch, người đầy vết thương.
Một kích vừa rồi mang theo lực lượng khủng bố xuyên qua, hai người không kịp phản ứng đã bị bao phủ.
Xoẹt xoẹt!
Thân thể của hai cường giả dần vỡ ra, nhiều máu phun ra.
Lâm Phàm bình tĩnh mở miệng nói:
- Bằng vào thực lực hiện giờ của bản phong chủ đã vô địch trên thế gian, có lẽ chỉ có thương thiên mới đánh một trận với bản phong chủ nổi, các ngươi đã trở nên quá yếu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận