Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1241: Việc này liên quan đến toàn bộ giới vực (1)

- Oa!!!
Rộ lên tiếng hò reo rung trời, siêu phấn khởi.
Các đệ tử há to mồm, sau đó vung tay hô to:
- Sư huynh lợi hại!
Đúng là lợi hại, hai tay sư huynh giộng một phát, bóng người che kín hư không thoáng chốc biến mất, siêu khủng bố.
Chiến Hồng Đế xoe tròn mắt.
Gã trở về vốn để cứu vớt tông môn trong nước lửa, cho Lâm Phàm hiểu rằng tại hắn mà gây rắc rối lớn cho tông môn, nhưng có gã ra tay giải quyết giùm, hắn nên tự hiểu khoảng cách giữa hai người lớn cỡ nào.
Nhưng cảnh tượng xảy ra trước mắt làm Chiến Hồng Đế hiểu rằng không phải Lâm Phàm kém hơn gã bao lớn, mà là gã cách biệt với hắn to đến khủng bố.
Hai tay Chiến Hồng Đế rũ xuống, ủ rũ gục mặt xuống, dù không cam lòng thì sao? Cuối cùng không cách nào vượt qua.
Bộp!
Vạn Trung Thiên vươn tay vỗ vai Chiến Hồng Đế.
Giọng Chiến Hồng Đế ủ rũ nói:
- Vạn sư đệ, ngươi không cần an ủi, ta đã hiểu rồi.
Đây là việc mà gã không thể chịu đựng được.
Vạn Trung Thiên nói:
- Sư huynh hiểu được thì tốt rồi, trở lại tông môn là về nhà, đừng nghĩ mấy chuyện không thiết thực nữa. Con người của Lâm sư huynh khá tốt, sau này sư huynh sẽ hiểu rõ.
Vạn Trung Thiên an ủi nhưng nghe vào tai Chiến Hồng Đế thì thấy là lạ, đây là lời an ủi người khác sao?
Chuyện không thiết thực?
Nghe thật chói tai.
- Vì sao khủng bố như vậy?
Các cường giả đứng trong hư không đều hết hồn, suýt rớt tròng mắt.
Quá khủng bố, lực lượng nắm đấm kia rất kinh người, nếu đánh trúng người bọn họ thì họ không đỡ nổi.
Thích Tâm hóa đá:
- Hắn đã trở nên khủng bố như vậy sao?
Thích Tâm cảm giác chênh lệch với đối phương như lạch trời, mãi mãi không thể vượt qua.
Nhóm Đế Thương lặng im, cảm giác bị mù mắt.
Đối phương bộc phát ra sức mạnh vượt qua tưởng tượng, dù là bọn họ cũng không đỡ nổi đòn đánh của đối phương.
Đế Thương nói với Phổ Đế Sa:
- Đồ nhi, bây giờ sư phụ mới hiểu ý nghĩa trong câu nói của đồ nhi.
Phổ Đế Sa không đáp lại, lòng gã dậy sóng thần, bị giật mình.
Biết Lâm phong chủ rất mạnh, nhưng Phổ Đế Sa không ngờ hắn trở nên mạnh mẽ đến mức này.
- Đừng nóng vội, đợi lát nữa sẽ đến lượt các ngươi.
Lâm Phàm lấy Không Gian Thần Trụ ra, binh khí này khá tốt, cảm giác đánh đã tay.
Một đấm vừa rồi không biết làm bao nhiêu cường giả chết tươi, điểm tăng vọt.
Điều đáng tiếc duy nhất là ra tay hơi mãnh liệt, không ai có thể chịu được, chết ngay lập tức nên không kiếm được điểm gấp đôi. Dù là hai cường giả Hỗn Nguyên cảnh đỉnh cũng không qua nổi một chiêu của hắn.
Lâm Phàm cầm Không Gian Thần Trụ, mắt sáng như mặt trời, cười tươi nói:
- Bản phong chủ đến đây!
Dứt lời, Lâm Phàm biến mất tại chỗ.
- Đi đâu rồi?
- Mạnh quá, thật là khủng khiếp, chúng ta không đánh lại!
Hư không bỗng nổ tung, một cây cột thần phá tan hư không, quét ngang đánh ngã một đám cường giả.
Phụt!
Khi Không Gian Thần Trụ đụng vào, lực lượng khủng bố đến cực hạn tuôn ra.
Bọn họ không cách nào ngăn cản, chỉ cảm thấy toàn thân như sắp nổ tung.
Lâm Phàm nhìn mưa máu rơi trên trời, chép miệng cảm thán:
- Hình ảnh thật đẹp.
Những bóng dáng nhỏ bé như mưa đá rơi lộp bộp xuống đất.
Có người đã chết, có người còn sống, điểm gấp đôi vào tay.
Xôn xao!
- Mau trốn, mau trốn!
- Đối phương quá mạnh, chúng ta không đánh lại được!
- Sao thực lực của hắn khủng bố đến trình độ này!
Đám cường giả hùng hổ kéo đến, giờ thấy hai đợt tấn công thì sợ đến choáng váng.
Không có sức đánh trả, bọn họ là con kiến mặc cho đối phương tùy ý đập bẹp.
Rất nhiều người đều lấy được thần vật, thực lực tăng lên tới cực cao, siêu tự tin với thực lực của mình.
Họ tin tưởng mình là người mạnh mẽ nhất thế gian này, không ai đánh lại.
Nhưng giờ thì họ đã hiểu.
Lâm Phàm không nhúc nhích, đám người bỏ chạy không khiến hắn sốt ruột, vì hắn mở ra Hữu Sắc Nhãn Tình:
- Đến rồi thì đừng đi.
Có một cường giả Hỗn Nguyên cảnh đỉnh co cẳng bỏ chạy, tốc độ siêu mau, không phải bay nữa mà là vượt qua giới hạn không gian và thời gian.
Cường giả Hỗn Nguyên cảnh đỉnh đột nhiên rùng mình, trái tim táo bạo càng cuồng bạo hơn.
Cường giả quay đầu, mắt long lên sòng sọc trừng Lâm Phàm:
- Ta muốn chém chết ngươi!
Mọi người đều có cùng cảm giác tức giận đó.
Lão nhân cưỡi lừa kinh sợ nói:
- Kỳ quái, những người này rõ ràng muốn chạy mà sao đột nhiên quay đầu?
Đế Thương trầm tư một lát, nói ra lời khiến mọi người không tin nổi:
- Hắn có thể điều khiển cơn giận trong lòng người khác, những người quay đầu trở lại đều tức giận đến tột đỉnh. Lạ thật, có năng lực như vậy sao?
Người xung quanh rất ngạc nhên, không tin được.
Nhưng không tin cũng vô dụng, sự thật bày ra trước mắt.
Lâm Phàm cầm Không Gian Thần Trụ, cười tươi rói.
Đây có lẽ là giây phút sảng khoái nhất trong đời hắn, màn hình tràn ngập điểm.
Thu gặt hết, Hỗn Nguyên cảnh không là vấn đề.
- Táo bạo lên nào!
Lâm Phàm vung Không Gian Thần Trụ xông về phía đám người.
Thực lực của hắn bây giờ đã mạnh mẽ đến trình độ nhất định.
Đừng nói Chúa Tể nhất thế, dù là Hỗn Nguyên cảnh cũng chẳng là cái đinh gì, vào tay hắn chỉ có đường chết.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếng nổ không dứt.
Mỗi lần vung cột là có mảng lớn xác chết từ trên cao rớt xuống đất, bụi bốc lên mù mịt.
Có cường giả Hỗn Nguyên cảnh đỉnh đến gần Lâm Phàm.
Hắn vươn tay chộp đầu đối phương, gồng sức.
Bùm!
- Tiểu lão đệ, quá nhiều người, thôi không lấy điểm gấp đôi từ ngươi.
Đầu như trái dưa hấu nát bấy, sắc đỏ bắn tung tóe, rải đầy không trung.
Đây là máu thịt của cường giả Hỗn Nguyên cảnh đỉnh, ẩn chứa năng lượng kinh người, là bảo bối vô cùng quý giá trong mắt người khác. Nếu ai được một miếng thịt, trực tiếp luyện hóa sẽ rất có ích cho bản thân.
Nhưng vào giây phút hiện tại thì mớ thịt này như đồ rẻ tiền rơi vãi đầy đất.
- Khủng bố!
- Quá kinh khủng!
Đám người vây xem xoe tròn mắt.
Nhóm lão nhân cưỡi lừa là cường giả Hỗn Nguyên cảnh đỉnh, đã thấy nhiều cảnh tượng hoành tráng, nhưng xem cảnh này vẫn làm họ giật mình á khẩu, không biết nên nói cái gì.
Chiến Hồng Đế siết chặt nắm tay, cực kỳ không cam lòng:
- Ha ha, giờ ta đã hiểu tại sao ta phải xuống dưới, ngay từ đầu ta đã như tên hề trong mắt hắn.
Nhìn khuôn mặt các sư đệ, sư muội phấn khởi, đó là biểu cảm mà gã chưa từng thấy, có lẽ gã muốn xem nét mặt như vậy nhất.
Nhưng vẻ phấn khởi này chỉ có Lâm Phàm được hưởng thụ.
Vèo!
Cường giả Hỗn Nguyên cảnh đỉnh bị đánh chết, có thần vật bay vụt ra, tốc độ rất nhanh, nó muốn chạy thoát nhưng Lâm Phàm sẽ không cho cơ hội đó.
Năm ngón tay chộp, trông bình thường nhưng thần vật không có đường thoát, bị hắn bắt lấy.
Nhiều thần vật bay ra từ xác chết, Lâm Phàm không cho chúng nó cơ hội trốn thoát, đều bị bắt về sung công.
Lão nhân cưỡi lừa xoe tròn mắt:
- Thần vật, tất cả đều là thần vật!
Thần vật mà lão không lấy được nhưng những tên nhỏ yếu này đã chiếm lấy, một bước lên trời, tức ghê.
Thích Tâm cũng lộ ra vẻ tham lam.
Nếu gã lấy được thần vật thì lên Chúa Tể nhất thế dễ dàng, có thể thành Hỗn Nguyên cảnh.
Nhưng Thích Tâm không dám động đậy.
Không thấy người cầm thần vật khủng bố đến mức nào sao?
Một kích vung ra là trời sụp đất nứt, bầu trời bị xé nứt, lực lượng hỗn loạn mà cuồng bạo không ai ngăn cản được.
Một lúc lâu sau, nơi ánh mắt hắn quét qua không còn ai đứng thẳng nữa, hắn thu về Không Gian Thần Trụ.
Lâm Phàm lơ lửng trên cao, chắp tay sau lưng, lắc đầu cảm thán:
- Ài, quá đơn giản, chưa đánh đã tay đã chết hết rồi.
Lâm Phàm không quá hứng thú với cuộc chiến này, nhưng điểm đang ở trước mắt, bỏ lỡ thì tiếc. Nếu không có điểm làm động lực chống đỡ thì hắn lười để ý tới họ.
Người vây xem có chung một suy nghĩ:
- Thế là xong rồi?
Nhanh quá vậy?
Khiến người không kịp phản ứng.
Mười hai thần thú hóa đá, không hiểu sao chúng nó chợt hiểu ra tại sao thương thiên chủ động ra tay với Lâm Phàm.
Có lẽ vì biết hắn là nhân tố không ổn định, có thể uy hiếp đến thương thiên.
Các đệ tử Viêm Hoa tông hò reo:
- Sư huynh vạn tuế!
- Sư huynh vô địch!
Bọn họ đều là đóa hoa trong nhà ấm, nếu là lúc trước có lẽ bọn họ sẽ cảm giác như vậy là không tốt, dễ khiến người sa đọa, bị lạc bản thân trong êm ấm thì không thể đạt tới thành tựu cực cao.
Còn bây giờ thì bọn họ vô sỉ lớn tiếng la lên rằng:
Chúng ta là chồi non bé bỏng được sư huynh che chở, các ngươi có ghen tị cũng không chiếm được, có giỏi thì tìm sư huynh giống như vậy đi!
Sau thời gian dài nuôi dưỡng, các đệ tử tông môn vô cùng ỷ lại Lâm Phàm.
Hắn không để bụng, muốn ỷ lại thì cứ ỷ lại, nếu các sư đệ, sư muội không dựa vào sư huynh thì làm sư huynh còn ý nghĩa gì.
Lâm Phàm giơ tay lên ra hiệu đệ tử bình tĩnh lại:
- Nào, các sư đệ, sư muội hãy bình tĩnh, đừng reo hò, chuyện thường ngày, không có gì khó khăn.
Có gì hay ho đâu mà hò reo.
Ở trong mắt người khác thì đây là tai nạn cho Viêm Hoa tông, nhưng với Lâm Phàm là phúc lợi.
Phúc lợi đột nhiên ập đến, muốn từ chối cũng không được.
Chợt có bóng người lao nhanh đến, từ xa đã rống to:
- Ta muốn cùng sống chết với tông môn!
Lớn tiếng như sợ người khác không nghe được.
Vân Tiêu cách xa thấy dưới đất đông đúc người thì nghẹt thở thầm nghĩ:
- Sao có thể như vậy? Ta đến chậm rồi!
Vân Tiêu tưởng mọi người trong tông môn đều bị diệt, lửa giận đốt cháy trong gã.
Nhưng khi đến hiện trường, thấy rõ ràng tình huống thì Vân Tiêu ngây người.
Lâm Phàm hơi ngạc nhiên khi thấy Vân Tiêu:
- Ồ, hôm nay là ngày gì vậy, đều là trở về.
Vân Tiêu là nhóm người đi sớm nhất, lâu rồi không gặp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận