Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1242: Việc này liên quan đến toàn giới vực (2)

Vân Tiêu thấy Lâm Phàm cũng nghệch mặt ra, gã nhìn đám người rậm rạp ở dưới đất đang rên rỉ, gã biết sự việc đã giải quyết, không cần gã giúp đỡ.
Vân Tiêu quay đầu đi ngay, gã muốn rời khỏi nơi này, hiện tại chưa phải lúc trở về.
Vương Thánh Khang cùng Huyền Thanh từ trong đám người bay ra, hét lớn ngăn Vân Tiêu lại:
- Vân sư huynh, đứng lại đã!
Vương Thánh Khang cao giọng quát:
- Sư huynh còn muốn đi ra ngoài bao lâu, trở về đi sư huynh, mọi người ở Vân Tiêu phong đều nhớ sư huynh!
Đã đến lúc này rồi còn ra ngoài làm gì.
Trước kia bọn họ tin tưởng sư huynh có thể bằng vào cố gắng của mình vượt qua Lâm Phàm.
Nhưng nhiều chuyện xảy ra, suy nghĩ trong lòng họ đã thay đổi, cảm giác sư huynh rất khó vượt qua.
Trải qua chuyện hôm nay, bọn họ có thể vỗ bộ ngực bảo đảm, Vân Tiêu sư huynh không có một cơ hội nào, đây là sự khác biệt về chất, không phải cố gắng là vượt qua được.
Vân Tiêu đứng trong hư không, cúi đầu, mười ngón nắm chặt, giọng khàn khàn nói:
- Các sư đệ, ta chưa thể trở về. Chuyện ta đã hứa với các ngươi thì nhất định sẽ làm được, nếu như không làm được ta sẽ không trở về, yên tâm, chờ ta trở lại!
Vân Tiêu nói thật lòng, gã là người có chí khí.
Hỏa Dung nói:
- Sư huynh, Tiểu Phàm tạo áp lực không nhỏ cho phong chủ của tông môn chúng ta.
Thiên Tu biết nói gì bây giờ? Không thể trách đồ nhi nhà lão, có trách thì trách bọn họ quá cứng đầu, cứ đòi so sánh. Lão là lão sư mà còn yếu hơn đồ nhi nhiều, thế nhưng lão có nói gì đâu?
Huyền Thanh mở miệng nói:
- Sư huynh định suốt đời không trở về sao?
Vân Tiêu lắc đầu nói:
- Không thể nào, miễn thực hiện được chuyện đã hứa với các ngươi là ta quay về ngay.
- Không thể nào! Nếu vậy thì sư huynh không về được, sư huynh đã hứa với chúng ta sẽ vượt qua Lâm sư huynh, nhưng sao làm nổi chứ? Suốt đời không có hy vọng, sư huynh đừng mơ ảo nữa, về đi sư huynh.
Huyền Thanh nói rất tổn thương người, hình ảnh mùi mẫn bị câu này làm thay đổi không khí.
Vân Tiêu ôm ngực, cảm thấy tức ngực.
Sư đệ, sao có thể nói ra lời như thế? Làm người ta đau đớn.
Lâm Phàm hắng giọng:
- Khụ khụ!
Tuy Huyền Thanh nói thật nhưng đôi khi lời thật lòng tổn thương người nhất.
Vương Thánh Khang kéo Huyền Thanh, lườm gã. Nói gì vậy hả, muốn Vân sư huynh nhục mặt hay sao?
Vân Tiêu cúi gầm mặt, trầm giọng nói:
- Ta sẽ trở lại.
Vân Tiêu nói xong muốn rời đi.
Lâm Phàm không thể để gã đi được, mới về đã bỏ đi, mơ hay sao?
Huyền Thanh nói thật, nếu giờ để Vân Tiêu đi thì đời này khó trở về.
Bộp!
Lâm Phàm đặt tay lên vai Vân Tiêu:
- Sư đệ đừng dỗi nữa, về đi.
Vân Tiêu giận lẫy vùng vẫy:
- Ta không quay về!
Nếu người khác làm mình làm mẩy với Lâm Phàm như vậy đã bị đập dẹp lép, nếu không phải là sư đệ nhà mình thì hắn không rảnh nói nhảm.
Lâm Phàm nói:
- Giận dỗi cái gì, hư lắm. Ngươi nhìn Hồng Đế sư đệ kìa, đã ngoan ngoãn trở về, ngươi còn lý do gì không chịu về?
Vân Tiêu nhìn phía xa, thấy Chiến Hồng Đế đứng ở nơi đó, lòng gã phân vân.
Nói thật lòng thì gã lăn lộn ở bên ngoài rất thảm, nếu không có ý chí mạnh mẽ chống đỡ thì đã sớm gục ngã. Giờ nhìn hoàn cảnh tông môn rất tốt, kiến trúc lơ lửng trong không trung rất hoa lệ, chói mù mắt, Vân Tiêu hơi ghen tị các đệ tử ở lại tông môn.
Nhưng gã không thể biểu hiện ra ngoài, không thì biết đút mặt vào đâu?
Thiên Tu mở miệng nói:
- Về đi Vân Tiêu, đừng giận lẫy nữa.
Vân Tiêu ôm quyền:
- Tham kiến Thiên Tu trưởng lão.
- Ừm, sư huynh của ngươi kêu ngươi về thì còn lý do gì không chịu về? Ở bên ngoài chơi rất vui sao? Nghe lời ta, về rồi đừng đi nữa.
Thiên Tu nhìn thấu suy nghĩ của tiểu tử này, đơn giản muốn tìm bậc thang, thế thì lão phu cho ngươi cơ hội này.
Vân Tiêu thở dài một tiếng:
- Đệ tử không dám làm trái lệnh của trưởng lão, xin nghe theo.
Nói xong, Vân Tiêu thầm thở phào, không cảm thấy mất mặt. Là trưởng lão giữ gã lại chứ không phải gã muốn về.
Lâm Phàm sờ sau đầu Vân Tiêu, vui mừng nói:
- Không tệ, không tệ, sư đệ rất nghe lời, đi thôi, đi trò chuyện với họ. Vương sư đệ cùng Huyền Sư đệ luôn chờ ngươi.
Vân Tiêu thấy hơi khó chịu với động tác sờ sau đầu, khiến người khó chấp nhận, cảm giác như thú cưng bị vuốt ve.
Vân Tiêu muốn nói Lâm Phàm vài câu nhưng rồi không biết nên nói cái gì.
Cảm giác đó . . . Ài, thôi bỏ.
Vân Tiêu gục đầu xuống, không nói tiếng nào về tông môn rồi thì gã không còn gì để nói nữa.
Vương Thánh Khang cùng Huyền Thanh thấy sư huynh trở về thì rất hưng phấn.
Bọn họ ngày nhớ đêm mong, hy vọng sư huynh quay về. Lần trước sư huynh về, hai người giữ sư huynh lại đừng đi nữa, nhưng sư huynh một lòng muốn đi ra ngoài, bọn họ không ngăn được, đành đem đan dược tốt mang trên người tặng cho sư huynh, hy vọng sư huynh ở bên ngoài có thể sống tiêu sái một chút, đừng khổ như vậy.
Giờ thì sư huynh không đi nữa, Vân Tiêu phong có trụ cột tinh thần rồi.
Lâm Phàm nhìn hư không:
- Đều đi ra đi, đừng giả thần giả quỷ, biết các ngươi đã tới rồi, định giả vờ giả vịt đến lúc nào?
Bên dưới ồn ào tiếng rên rỉ, đám cường giả còn sống bị thương nặng, trong lòng khủng hoảng khó thể thoát ra, bọn họ e ngại Lâm Phàm, càng sợ hãi hơi thở của hắn.
Lâm Phàm quát với đám cặn bã:
- Tất cả im miệng cho bản phong chủ!
Bên dưới im phăng phắc, mọi người ôm thân thể, chịu đựng không rên rỉ, nhưng vì sợ nên người run rẩy.
Lâm Phàm nói:
- Các sư đệ, sư muội, làm việc nào! Lột sạch đồ trên người họ, đừng sợ, bọn họ không dám đánh lại.
- Biết rồi sư huynh!
Các đệ tử hào hứng lao vào đám người bị sư huynh đánh tơi bời.
Hỏa Dung không ngồi yên:
- Tiểu Phàm làm quá đẹp, ta cũng phải hỗ trợ một chút mới được, không thể trơ mắt nhìn các đệ tử bị liên lụy.
Thiên Tu nhìn Hỏa Dung.
Sư đệ này đã hết thuốc chữa.
Không thể trơ mắt nhìn các đệ tử bị liên lụy?
Vô liêm sỉ.
Nhưng thôi, đã như vậy rồi thì mặc kệ vậy.
Nhóm Đế Thương xuất hiện.
Trong mười hai thần thú trừ Bình Thiên Ma Ngưu Vương ra, tất cả đều xuất hiện trong hư không.
Khi Sư Thần lộ mặt ra, Hỏa Dung và Vân Tiêu rùng mình ngước đầu nhìn.
- Ngươi . . .
Hỏa Dung đã quên thu hoạch tài phú, giơ tay chỉ vào bóng người ở trên trời.
Qua mấy chục năm, lão có thể quên chuyện khác nhưng mãi mãi không bao giờ quên nữ nhân này.
Lão bị tra tấn rất thảm, ba năm nói dài cũng dài, nói không dài cũng không dài lắm, người bình thường không chịu nổi đau khổ đó.
Sư Thần cười hỏi:
- Hỏa Dung, không ngờ ngươi còn nhớ rõ ta.
Nụ cười kia ở trong mắt Hỏa Dung, Vân Tiêu tựa như nụ cười của ác ma.
Bề ngoài như tiểu cô nương nhưng khủng bố hơn nhiều.
Hỏa Dung lắc đầu, cảm thán:
- Sao quên được.
Thiên Tu liếc qua, mở miệng hỏi:
- Hỏa Dung, đây là nữ nhân mà ngươi ngày nhớ đêm mong?
Hỏa Dung lắc đầu phủ nhận ngay, như đã làm chuyện gì chột dạ:
- Sư huynh nói bậy bạ cái gì, không thể nào!
Thiên Tu cười cười với câu trả lời của Hỏa Dung, còn giả vờ giả vịt, bình thường Hỏa Dung ị kiểu gì lão đều biết hết.
Thiên Tu khá tò mò với nữ nhân này, bản nguyên thời gian rất kinh người, phản lão hoàn đồng, khiến các tố chất thân thể lên đến thời kỳ đỉnh cao. Khi đó Thiên Tu suy nghĩ Nguyên Tổ vực sao có tồn tại đáng sợ đến thế, có cả bản nguyên thời gian. Nay xem ra nữ nhân này không phải người của Nguyên Tổ vực, nhưng không hiểu vì sao lúc ấy nàng xuất hiện trong Nguyên Tổ vực.
Vân Tiêu nhìn nữ nhân kia cũng sợ chết khiếp, dù sao gã đã chịu nhiều tra tấn trong tay nàng ta.
Lâm Phàm nói với hư không:
- Vạn Quật, đến giờ mụ còn trốn hả? Mau chạy ra đây, yên tâm, bản phong chủ không đánh ngươi!
Oong!
Hư không chấn động.
Vạn Quật lão tổ xuất hiện, biểu cảm vô cùng phức tạp, có lẽ vì không ngờ tên này sẽ trưởng thành đến mức độ như vậy.
Ngẫm lại ngày xưa đúng là vô cùng cảm thán.
Lâm Phàm cười nói:
- Vạn Quật, có phải cảm thấy bản phong chủ bây giờ rất mạnh? Hối hận lúc trước không theo bản phong chủ lăn lộn?
Vạn Quật lão tổ không nói gì.
Tên này nói chuyện rất đáng ghét, thích vạch vết sẹo của người ta.
Lúc trước nàng thấy Lâm Phàm lớn lối như thế nên nói nhiều câu ác như ngươi suy nghĩ nhiều, hối hận không kịp, giờ tất cả như bàn tay vô tình tát vào mặt Vạn Quật lão tổ.
Lâm Phàm tiếc nuối nói:
- Được rồi, không nói những chuyện này, không cần hỏi cũng biết, nhìn mắt mụ tràn ngập các cảm xúc hối hận, nhưng hối hận cũng vô dụng.
Vạn Quật lão tổ nín thở, nếu như không phải thực lực bây giờ chênh lệch quá lớn thì nàng muốn một bàn tay bóp chết tên này.
Láo toét!
Hỗn Thế Ma Hầu đứng ra nói:
- Lâm phong chủ, ta có lời muốn nói với ngươi. Mùi của thương thiên ở trong quý tông.
Lâm Phàm đang đùa giỡn Vạn Quật lão tổ, nghe Hỗn Thế Ma Hầu nói vậy thì nhíu mày hỏi:
- Ý của ngươi là sao? Nói tông của bản phong chủ có người là thương thiên?
Hỗn Thế Ma Hầu nói:
- Không phải, không bắt buộc là thương thiên nhưng chắc chắn liên quan đến thương thiên.
Lâm Phàm phất tay ra hiệu đối phương đừng xen vào:
- Được rồi, việc này các ngươi mặc kệ đi.
Lâm Phàm thầm nghĩ đối phương trong tông môn có hơi thở của thương thiên, đó sẽ là ai?
Hiềm nghi lớn nhất là tông chủ cảm ngộ bình yên.
Hỗn Thế Ma Hầu nghiêm túc nói:
- Lâm phong chủ, không thể mặc kệ được, Tham Lam Cẩu ngửi được mùi thì phải tìm ra, giải quyết kẻ đó, nếu không thì tai họa ngầm vô tận.
Lâm Phàm híp mắt:
- Giải quyết? Ý của ngươi là muốn bản phong chủ tự tay giết người trong tông môn? Ngươi nằm mơ à? Được rồi, đừng nói nhảm với bản phong chủ, mặc kệ ai có mùi của thương thiên thì cũng là người trong tông môn, giải quyết? Bản phong chủ đập chết ngươi trước! Biến sang một bên, đừng lảm nhảm với bản phong chủ!
Ma Hầu ngây ra, sao vô lý như thế?
Đây là việc lớn liên quan toàn bộ giới vực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận