Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1244: Điểm nhiều kinh người (2)

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
---------------------
Tông chủ bị Lâm Phàm hỏi choáng váng:
- Ta cảm ngộ bình yên cũng có lỗi sao?
Tông chủ không cảm giác có vấn đề gì, bình thường cảm ngộ bình yên thôi mà.
Lâm Phàm hỏi:
- Chuyện này thì không sai, ta chỉ muốn hỏi rằng tông chủ yêu tông môn không?
Tông chủ đáp:
- Đương nhiên yêu rồi.
Lâm Phàm gật đầu, rất vừa lòng câu trả lời này:
- Tốt lắm, tông chủ yêu là được.
Lâm Phàm nhìn đám người xung quanh:
- Tất cả giải tán đi, chuyện này không liên quan mấy người.
Mười hai thần thú nghe vậy đều lộ biểu tình phức tạp, khẽ quát:
- Ngươi không thể bỏ mặc chuyện này, sẽ xảy ra việc lớn!
Chưa từng thấy ai giống như vậy, biết là tai họa vì sao còn muốn giữ lại?
Mắt Bình Thiên Ma Ngưu Vương lóe tia hung ác, bỗng vung cây búa chém về phía tông chủ.
- Đi chết đi!
Ầm!
Lâm Phàm vung nắm đấm va chạm với cây búa, hắn không nhúc nhích, Lão Ngưu thì lùi lại mấy bước, khó khăn đứng vững.
Răng rắc!
Lão Ngưu giật mình nhìn cây búa, đã có vết nứt.
Lâm Phàm nhìn Lão Ngưu:
- Ngươi muốn chết hả?
Đột nhiên hành hung, đây là không thèm để hắn vào mắt.
Bình Thiên Ma Ngưu Vương không cam lòng nói:
- Lâm phong chủ, ngươi không thể dung túng như vậy, nếu không cuối cùng sẽ có ngày ngươi hối hận.
Lâm Phàm nói:
- Hối hận là chuyện của bản phong chủ, nhưng người này là tông chủ của tông ta, bản phong chủ không thể để bất cứ kẻ nào tổn thương người trong tông môn.
Lâm Phàm thông cảm cho mười hai thần thú, dù sao bọn họ nghĩ rằng thương thiên là kẻ địch không thể chống lại.
E ngại, khiếp đảm là chuyện rất bình thường.
Lão Ngưu còn muốn nói điều gì, lại bị Hỗn Thế Ma Hầu kéo lại.
Hỗn Thế Ma Hầu nhỏ giọng nói:
- Lão Ngưu, ngươi đừng xúc động, sự việc còn chưa đến lúc xấu nhất. Chưa biết tên kia có quan hệ gì với thương thiên, xem tình huống trước mắt thì hắn liên quan với thương thiên nhưng không phải bản thể của thương thiên. Chúng ta đã tìm được mục tiêu rồi, hãy tạm dừng đi, canh giữ trong tông môn chờ đợi ngày đó đến.
Hỗn Thế Ma Hầu không hy vọng Lão Ngưu cùng đối phương dẫn phát xung đột, với thực lực của Lão Ngưu sẽ không đánh lại đối phương.
Lão Ngưu gật đầu nói:
- Hiểu rồi. Đi, chúng ta chờ bên ngoài tông môn.
Lão Ngưu nhìn Lâm Phàm:
- Rồi sẽ có ngày ngươi hiểu rằng hành động của mình hôm nay là nuôi dưỡng tồn tại khủng bố cỡ nào.
Lâm Phàm tùy ý nói:
- Rửa mắt chờ, nhưng tuyệt đối sẽ không hối hận.
Mười hai thần thú lắc đầu, đàn gảy tai trâu, không nói nữa, đành làm việc tùy biến.
Bọn họ biết cố ở lại đây cũng không bị thương ai được.
Lâm Phàm nói:
- Tông chủ tiếp tục cảm ngộ bình yên đi.
Hắn mang theo đám người rời khỏi nơi này.
Thiên Tu sơn phong.
Thiên Tu nói:
- Trong lòng đồ nhi sáng tỏ hơn ai hết, chắc bọn họ không nói xạo đâu.
Lâm Phàm ngồi ở chỗ đó, trầm tư:
- Đồ nhi hiểu mà lão sư, mười hai thần thú trải qua rồi. Nhưng đó là tông chủ của Viêm Hoa tông, mặc dù không có tác dụng gì, không cống hiến lớn cho tông môn nhưng vẫn là người của Viêm Hoa tông, chỉ riêng điểm này đã quá đủ. Mục đích của đồ nhi là bảo vệ mỗi người trong tông môn, dù kẻ đó là ma vương hỗn thế thì đồ nhi quyết bảo vệ.
Thiên Tu nói:
- Vi sư hiểu tấm lòng của đồ nhi.
Lão hiểu chứ, hiểu rõ hơn ai hết.
Thiên Tu trầm ngâm một lúc lâu rồi bảo:
- Đồ nhi, hãy hứa với vi sư, nếu có ngày tông chủ sư huynh thật sự làm chuyện tai họa tông môn thì đừng nương tay, nên làm cái gì hãy làm cái đó, vi sư sẽ không trách đồ nhi.
Lâm Phàm tự tin nói:
- Không có chuyện đó, dù ngày ấy đến thật thì cũng sẽ không có người chết.
Bên ngoài Viêm Hoa tông.
Mười hai thần thú chuẩn bị chờ bên ngoài tông môn, không đi đâu cả.
Hỗn Thế Ma Hầu hỏi:
- Tham Lam Cẩu, ngươi có chắc là không sai?
Tham Lam Cẩu kiên định bảo:
- Tuyệt đối không có lỗi lầm, ta sẽ không quên hơi thở kia.
Hỗn Thế Ma Hầu rũ mí mắt xuống:
- Xem ra không thể né tránh, mặc kệ ở chỗ nào, hễ thương thiên xuất hiện thì sẽ không bỏ qua sinh linh nào.
Lão Hầu bỗng ngẩng đầu nhìn một vòng, không thấy Sư Thần đâu:
- Ủa? Sư Thần đi đâu rồi?
Thích Tâm trả lời:
- Các vị tiền bối, Sư Thần còn ở trong Viêm Hoa tông, hình như gặp người quen.
Lão nhân cưỡi lừa nói:
- Sự việc đến đây là kết thúc, ta nghĩ chúng ta cũng nên rời đi.
Bình Thiên Ma Ngưu Vương nói:
- Ta khuyên các ngươi tốt nhất đừng đi, thương thiên thật sự tồn tại, trong giới vực không có chỗ ẩn núp. Chỉ có thể liều mạng một phen mới mong được chút hy vọng sống.
Lão nhân cưỡi lừa ngạc nhiên:
- Chuyện này . . .
Lão nhân cưỡi lừa chưa nếm mùi thương thiên kinh khủng cỡ nào, nhưng nghe thần thú nói vậy khiến tim lão đập nhanh, thật khó tin.
Lão nhân cưỡi lừa hỏi:
- Vậy phải ở đây đến bao giờ?
Bình Thiên Ma Ngưu Vương trả lời:
- Chờ thương thiên xâm nhập, không vượt qua được thì chết, nếu vượt qua thì thế gian trở lại bình yên.
Mọi người giữ im lặng.
Bọn họ đều là cường giả Hỗn Nguyên cảnh, sống rất lâu, nhưng lâu đến đâu cũng không ngờ có ngày sẽ đối mặt với thương thiên.
Đế Thương lặng im, đột nhiên hai mắt tỏa sáng:
- Các ngươi có nghĩ đến một vấn đề không? Tông chủ của Viêm Hoa tông chỉ là một quân cờ của thương thiên, trong giới vực không chừng có nhiều quân cờ như vậy. Ta nghĩ lâu rồi, thương thiên không có thất tình lục dục, nhưng ta mới nghe tông chủ kia bảo là cảm ngộ bình yên gì đó, giống như bản thân hòa vào thiên địa, phải chăng đây là thương thiên cố ý muốn hòa vào thất tình lục dục trong thế gian?
Khi Đế Thương nói vậy thì Bất Diệt Long đột nhiên kêu lên:
- Nguy rồi, ta quên mất việc lớn!
Hỗn Thế Ma Hầu vội hỏi:
- Thế nào?
- Ta quên đi một việc, cũng đúng, chuyện kia rất xa xưa với ta, nhưng ta là Bất Diệt Long, là hậu duệ của Long tộc, có ký ức truyền thừa.
- Vào thời đại Hồng Quân Đạo Tổ, rất nhiều người gửi nguyên thần vào thương thiên, bất tử bất diệt, cũng vì vậy mà khiến thương thiên bị lây nhiễm, có được thất tình lục dục.
- Giờ thương thiên không phải bị người lây nhiễm mà là chủ động xuất kích, khiến người ta cảm ngộ được nó, giao lưu với nó, không ngừng hấp thu thất tình lục dục, nên Tham Lam Cẩu mới cảm giác tông chủ kia có hơi thở của thương thiên.
Bất Diệt Long hoàn toàn tỉnh ngộ, nháy mắt hiểu được nhiều việc.
Lão Ngưu trầm giọng nói:
- Ý của ngươi là tông chủ kia không phải thương thiên mà là môi giới để thương thiên lớn mạnh bản thân, dù chém chết thì sao? Thương thiên còn có thể tìm kiếm môi giới phù hợp điều kiện bản thân.
Bất Diệt Long nói:
- Đúng rồi, ý của ta là vậy.
Hỗn Thế Ma Hầu kịp phản ứng, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ:
- Xong đời, thế thì không thể tìm kiếm, chúng ta chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi thương thiên hấp thu toàn bộ thất tình lục dục giáng lâm đến thế gian. Mặc kệ chúng ta chủ động chống cự cỡ nào cũng sẽ không thành công, đúng chứ?
Mười hai thần thú cúi đầu ngồi một chỗ, hoàn toàn từ bỏ chống cự.
Nhóm lão nhân cưỡi lừa lặng im, bọn họ nghe hiểu, cũng vì nghe rõ nên mới im lặng.
Không có hy vọng gì, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi?
Lão nhân cưỡi lừa cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Thì ra là vậy, thế thì ngồi canh ở đây làm chi? Cuối cùng sẽ có ngày diệt vong thì chẳng bằng làm chuyện mình muốn, như vậy không đẹp hơn sao?
Đế Thương lắc đầu cười khổ:
- Cứ tưởng rằng Hỗn Nguyên cảnh đã có thể khống chế bản thân, nhưng dưới bầu trời này mình vẫn nhỏ bé. Nói rất đúng, chúng ta chấp nhất những thứ này làm gì.
Đám người đứng dậy.
- Các vị thần thú, cáo từ.
Tu vi càng cao càng biết trời khủng bố, những tiểu tử mới ra đời, không biết trời cao đất rộng mới hô to ta tự do, không theo trời, ta muốn nghịch thiên mà đi.
Nếu có bản lĩnh như vậy thì sao không thề đi?
Không dám thề mà la lên đòi nghịch thiên, buồn cười không?
Dù bọn họ đến Hỗn Nguyên cảnh cũng không dám thề thốt.
Bất Diệt Long nói:
- Lão Ngưu, thôi đừng ngăn cản nữa, không có hy vọng
Bình Thiên Ma Ngưu Vương không cam lòng:
- Sao bảo là không có hy vọng? Vậy trước kia làm sao vượt qua được?
Bất Diệt Long lắc đầu:
- Ngươi còn không thấy rõ sao? Dù chúng ta biết thì sao? Thương thiên không ngốc, nó đã áp chế hết thảy, bây giờ cảnh giới mạnh nhất giới vực chỉ cỡ Hỗn Nguyên cảnh, đặt ở thời đại Hồng Hoang cũ thì chỉ là Chuẩn Thánh, không cách nào quấy nhiễu được thương thiên.
- Cái này. . .
Mười hai thần thú tan vỡ hy vọng.
Hỗn Nguyên cảnh chỉ là Chuẩn Thánh, không sờ được một góc trời nữa là, sao có thể bắt chước Hồng Quân Đạo Tổ lấy thân áp chế thương thiên?
Không chút hy vọng.
Vô Địch phong.
Lữ Khải Minh thấy sư huynh biểu lộ hơi lạ, dường như đang buồn rầu chuyện gì:
- Sao vậy sư huynh?
- Không có gì, sư đệ, ta đi bế quan, không có chuyện thì đừng quấy rầy ta.
Lâm Phàm đi vào mật thất, đóng cửa đá lại, không hỏi bất cứ chuyện gì.
Trong mật thất.
Lâm Phàm trầm tư.
- Mợ nó, thật là thích gây sự lung tung, thôi, lo tu luyện vậy, tu luyện cho ta vui vẻ.
Xem xét điểm.
Điểm: 1,654,181,220,015.
Lâm Phàm ôm ngực, tim đập loạn. Hắn không giỏi toán học, nhìn hơi hoa mắt, không đếm hết được.
Lâm Phàm nhớ là có nhiều người, nhưng không đếm cụ thể có bao nhiêu người, tóm lại che khuất bầu trời, một mảnh đen kịt không thấy cuối.
Đập một gậy, cảm giác sướng lên mây.
Lâm Phàm thầm nghĩ:
- Không đúng, hơi lạ, có vấn đề khó khăn là không đủ giá trị khổ tu.
Không có giá trị khổ tu thì chơi cái gì được?
Giá trị khổ tu hiện nay nhiều nhất chỉ tăng lên một cảnh giới.
- Được rồi, đi Đan Giới xem sao.
Mới qua vài ngày lại đi Đan giới, không biết xấu hổ là gì, dù da mặt của Lâm Phàm hơi dày cũng thấy ngượng.
Nhưng không sao, ngượng cũng kệ, dù sao mặt hắn dày hơn cái mo.
Bên ngoài Đan giới.
Lâm Phàm đứng đó suy tư, rốt cuộc nên dùng cách gì lấy đan dược từ tay Cửu Sắc lão tổ?
Đang lúc Lâm Phàm suy nghĩ thì một bóng người lại gần.
Lạc Vân thần nữ từ xa đã thấy Lâm Phàm:
- Lâm phong chủ, có chuyện gì sao?
Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám.
Lạc Vân thần nữ thích Lâm Phàm, nên ngại ngùng không dám nói. Lần trước lấy hết can đảm ra kêu Lâm Phàm dắt nàng đi dạo Thiên Đình nhưng bị hắn đuổi đi, từ đó nàng không dám chủ động nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận