Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1245: Đại kết cục (1)

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
-----------------------
Lâm Phàm cười tươi chào:
- Thì ra là Lạc Vân thần nữ, ta tới tìm lão tổ nhà thần nữ, có chuyện muốn nói.
Hắn nói hơi chột dạ.
Nếu Cửu Sắc lão tổ biết thì sẽ quỷ khóc sói gào:
- Nói cái quái gì, ta không có lời gì nói với ngươi cả, mau biến, đừng xuất hiện trước mặt ta nữa, đồ xấu xa!
Lạc Vân thần nữ kinh ngạc, Lâm phong chủ đã bị Cửu Sắc lão tổ ngầm phân loại vào nhân vật nguy hiểm, hắn mà đến là không có chuyện tốt xảy ra.
Lạc Vân thần nữ im lặng giây lát, nghi hoặc hỏi:
- Lâm phong chủ muốn tìm lão tổ lấy đan dược phải không?
Bị nhìn thấu rồi.
Lâm Phàm lộ vẻ ngượng ngùng:
- Cái đó . . . đúng vậy, đúng là cần chút đan dược.
Người khác mà thấy vẻ mặt của hắn thì sẽ trố mắt ra.
Lạc Vân thần nữ nhìn Lâm phong chủ như vậy, cho rằng hắn có nguyên nhân bất đắc dĩ.
Xem tình huống trước mắt thì hơi khó, lão tổ sẽ không đưa đan dược, có đến cũng như không.
Lạc Vân thần nữ nói:
- Lâm phong chủ, lão tổ sẽ không đưa một viên đan dược nào, gần đây trạng thái của lão tổ nhà ta không quá tốt, không thể bị kích thích.
Ý của Lạc Vân thần nữ không phải là Lâm phong chủ không thể lấy được mà là lão tổ không thể bị kích thích.
Lâm Phàm thở dài một tiếng:
- Ài, không còn cách nào, thần nữ có điều không biết, bây giờ có một kẻ địch trắng trợn theo dõi chúng ta, tùy thời sẽ hủy diệt giới vực. Đừng nghi ngờ, ta đang nói đến bầu trời này. Ta cần đan dược để tăng lên thực lực, tương lai còn phải chốngl ại bầu trời.
Lạc Vân thần nữ ngạc nhiên, nàng như nghe kể một chuyện sẽ không bao giờ xảy ra, nhưng Lâm phong chủ đã nói vậy thì nàng tin tưởng.
Lạc Vân thần nữ hỏi:
- Lâm phong chủ, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?
Lâm Phàm cười nói:
- Hỏi đi, có chuyện gì?
Lạc Vân thần nữ lặng im hồi lâu, phồng lên can đảm hỏi:
- Ta nghe rất nhiều người nói rằng Lâm phong chủ không có cảm giác với nữ nhân, có thật không vậy?
Lâm Phàm vốn tưởng sẽ nghe câu hỏi lắt léo gì, nhưng nghe câu hỏi này thì thấy tức ngực.
Nghe ai nói?
Lâm Phàm này là loại người đó sao?
Khoan, lời này có gì đó ẩn ý, phải suy nghĩ thật kỹ.
Không lâu sau, Lâm Phàm cười nói:
- Không thể nào, chẳng qua chưa đi lên đỉnh cao con đường nên không muốn suy nghĩ những chuyện kia, bây giờ ta sắp chạm đến đỉnh rồi, nhưng còn kém bước cuối cùng.
Lạc Vân thần nữ âm thầm thở phào.
Ban đầu nàng không tin, sau này nghe ngóng nhiều, chưa từng nghe Lâm phong chủ tiếp xúc gần gũi với nữ nhân nào nên tưởng hắn không có hứng thú với nữ nhân, nay xem ra là vì theo đuổi con đường đỉnh cao.
Nếu đặt ở trước kia thì Lạc Vân thần nữ sẽ thấy tiếc nuối, đường lên đỉnh cao khó đi, mấy ai leo lên đỉnh được?
Giờ nghe hắn nói sắp đến đỉnh rồi, còn thiếu chút xíu, trái tim thiếu nữ lắng xuống lại đập nhanh.
Có hy vọng là tốt rồi, sợ nhất là không có chút hy vọng.
Lâm Phàm nói:
- Hôm nay thần nữ nói chuyện hơi lạ, thôi, ta tìm lão tổ nhà nàng có việc, sau này gặp mặt sẽ nói tiếp.
Mùi hương của Lạc Vân thần nữ rất dễ chịu, liếm một miếng là giá trị khổ tu tăng vọt, nhưng hắn sẽ không la liếm, ngửi là được rồi, sẽ không suy nghĩ gì khác.
Lạc Vân thần nữ hỏi:
- Lâm phong chủ, ngươi thật sự không thể đi tìm lão tổ. Thật ra ta có thể tự mình quyết định, Lâm phong chủ cần bao nhiêu đan dược?
Lạc Vân thần nữ có địa vị khá đặc biệt trong Đan giới, trừ lão tổ ra chỉ có nàng là được điều động tài nguyên Đan giới.
- Chuyện này . . .
Lâm Phàm không ngờ Lạc Vân thần nữ hỏi hắn cần bao nhiêu đan dược.
Suy nghĩ một lát đã.
Đi tìm Cửu Sắc lão tổ chắc chắn tốn nước miếng, và chưa chắc lấy được.
Lạc Vân thần nữ chịu hỗ trợ khiến Lâm Phàm trông thấy hy vọng.
Lâm Phàm nói:
- Càng nhiều càng tốt.
Đúng thế, giờ có điểm nhiều vượt sức tưởng tượng của hắn, từ đầu đến giờ tích lũy điểm cũng không nhiều bằng hiện nay.
Có thể tăng nội tình lên tới trình độ gì?
Tính toán cũng khó tính ra.
Lạc Vân thần nữ trầm mặc hồi lâu:
- Chờ ta trở lại.
Nàng nói xong đi vào Đan giới.
Không biết qua bao lâu.
Lâm Phàm cảm giác hy vọng xa vời, Lạc Vân thần nữ từ phương xa đi tới.
Nàng đưa ra một cái bình nhỏ, trong bình có không gian khác, chứa rất nhiều đan dược:
- Trong này có số đan dược mà ta có thể lấy được.
Lâm Phàm nhận lấy, gật đầu nói:
- Đa tạ thần nữ, ngày sau sẽ hậu tạ.
Lạc Vân thần nữ lắc đầu:
- Lâm phong chủ cần đan dược đương nhiên có chỗ dùng, Đan giới nhận Lâm phong chủ che chở, chỉ có thể làm được bấy nhiêu, không cần đa tạ.
- Đây là giúp ơn lớn.
Lâm Phàm nói xong rời đi.
Trong Đan giới.
Cửu Sắc lão tổ ôm ngực, mặt đỏ rực suýt tắt thở:
- Lạc Vân, ngươi . . . ta . . .
Lạc Vân quỳ dưới đất, cúi gầm mặt không nói một câu.
Lấy hậu thiên linh đan của Đan giới tất nhiên không thể giấu diếm.
Cửu Sắc lão tổ không ngờ nha đầu Lạc Vân sẽ qua mắt lão làm ra chuyện như vậy, thật sự không ngờ.
Cửu Sắc lão tổ hít sâu một hơi, tỉnh táo, phải tỉnh táo, không thể chết bất đắc kỳ tử.
Nhìn Lạc Vân không nói một câu, lòng Cửu Sắc lão tổ rực cháy lửa giận, ai gặp chuyện này cũng không dễ chịu được:
- Lạc Vân, ngươi không có lời nào nói với lão tổ sao?
Lạc Vân nhỏ giọng nói:
- Lão tổ bớt giận, Lạc Vân biết lấy tộm linh đan của Đan giới là phạm tội lớn, không có lời nào để nói.
Cửu Sắc lão tổ hỏi:
- Có phải hắn đã dụ dỗ ngươi không?
Lạc Vân đáp:
- Không, là Lạc Vân cam tâm tình nguyện.
Cửu Sắc lão tổ điên tiết lên:
- Lạc Vân, lão tổ muốn tác hợp hai người nhưng ngươi không thể bênh người ngoài, lén trộm đồ vật Đan giới đưa ra ngoài, ngươi có biết mình đang cắt đứt vận số của Đan giới không?
Lạc Vân không nói nhiều:
- Lạc Vân có tội, xin lão tổ phạt nặng.
Nàng tin tưởng đan dược của Cửu Sắc lão tổ rất quan trọng với Lâm phong chủ, cũng rất quan trọng với Đan giới. Nhưng sự việc chưa xảy ra, nàng có nói cũng không ai tin.
Tuy Cửu Sắc lão tổ tức giận nhưng cố ý bao che cho Lạc Vân. Tuy nhiên Đan giới không phải của một mình lão, số lượng hậu thiên linh đan nhiều khổng lồ, liên quan đến mọi người, dù lão muốn bao che khuyết điểm cũng không được.
Nhiều người trong Đan giới đang theo dõi.
Việc này đã thuộc về sự kiện nghiêm trọng, lẽ ra sẽ xử tử, nhưng Lạc Vân thần nữ rất được Cửu Sắc lão tổ yêu thích, nàng sẽ không chết.
Cửu Sắc lão tổ lắc đầu, vẫy tay giọ ngươi kéo Lạc Vân xuống:
- Cắt bỏ vị trí thần nữ, nhốt vào Đan tháp.
Lạc Vân dập đầu bái tạ:
- Tạ ơn lão tổ không chết.
Trong đại điện trống rỗng không có ai, những thần thức chú ý tình huống cũng tan biến.
Cửu Sắc lão tổ tức giận mắt đỏ ngầu:
- Lâm Phàm, đồ hại người! Hài tử tốt Lạc Vân cũng bị ngươi hại!
Cửu Sắc lão tổ biết Lâm Phàm luôn ham muốn đan dược của Đan giới, nhưng không ngờ hắn sẽ móc nối với Lạc Vân, xúi nàng lấy đan dược. Nếu chỉ lấy mấy chục hoặc trăm viên đan dược thì không sao, lão làm lão tổ Đan giới, có thể che lấp.
Nhưng lần này quá đáng.
Mấy ngàn viên linh đan cơ hồ là toàn bộ đan dược của Đan giới, đây là đào rỗng nội tình Đan giới.
Trong mật thất.
Lâm Phàm đóng kín cửa đá.
Địch không động, ta không động.
Hiện tại đã xác định kẻ địch cuối cùng là thương thiên.
Tông chủ và thương thiên có mối quan hệ, hắn tin điều này.
Nhưng cho đến bây giờ hắn cũng không phát hiện tông chủ có gì khác lạ, mỗi này đều cảm ngộ bình yên, không thay đổi.
Lâm Phàm đếm kỹ, Lạc Vân thần nữ cung cấp bốn ngàn ba trăm viên hậu thiên linh đan, chuyển hóa hết sẽ được tám ngàn sáu trăm ức giá trị khổ tu.
- Tốt, giờ thì bế quan, thương thiên, lão tử chờ ngươi đi ra!
Lâm Phàm có tự tin sẽ đẩy tu vi lên cảnh giới xưa nay chưa từng có.
Hắn nắm mớ đan dược nhét vào miệng.
Giá trị khổ tu + 200000000.
Giá trị khổ tu không ngừng tăng lên.
Trong mật thất yên tĩnh không có tạp âm, chỉ có tiếng Lâm Phàm nuốt đan dược.
Rôm rốp!
Rôm rốp!
Không biết qua bao lâu.
Viên đan dược cuối cùng bị nuốt vào trong bụng, chuyển hóa thành giá trị khổ tu.
Lâm Phàm lấy hết công pháp của Thánh Địa Sơn ra, mật thất phát sáng, vô số chữ công pháp bay lơ lửng xung quanh, tỏa ánh sáng nhạt.
- Thăng cấp!
[Tiêu hao một trăm năm mươi vạn điểm.]
. . .
Vô Địch phong.
Lữ Khải Minh đứng trước cửa mật thất, nhìn cửa đá đóng kín, sư huynh tiến vào mật thất đã mấy ngày chưa ra.
Tông môn không xảy ra chuyện gì, mọi thứ trở lại bình tĩnh.
Những người ngồi canh ngoài tông môn đều rời đi.
Lữ Khải Minh suy tư:
- Sư huynh đang đấu tranh với cái gì?
Lữ Khải Minh rất muốn biết sư huynh đang đấu tranh với cái gì, có lần tình cờ gã nghe Cốt Vương nói về thương thiên.
Sư huynh bế quan là vì chống lại thương thiên.
Khi biết điều này thì Lữ Khải Minh rất khiếp sợ.
Thương Thiên là kẻ địch?
Có thể đối kháng được không?
Có chấn động từ mật thất truyền ra ngoài, sóng gợn lực lượng như thủy triều khuếch tán bao trùm bàn chân Lữ Khải Minh, lan ra xa hơn, bao phủ toàn bộ tông môn.
Dù không có sức sát thương nhưng Lữ Khải Minh cảm nhận trong thủy triều ẩn chứa lực lượng kinh khủng.
- Sư huynh đột phá, đạt tới cảnh giới cao hơn! Xem ra sư huynh sắp xuất quan.
Theo tình huống trước kia thì mỗi khi đột phá sư huynh sẽ xuất quan.
Một lúc lâu sau.
Lữ Khải Minh đứng chờ ngoài cửa rất lâu, không thấy cửa đá nhúc nhích, không người từ bên trong đi ra.
Lữ Khải Minh thầm thắc mắc:
- Chuyện gì xảy ra? Vì sao sư huynh chưa ra?
Đừng nói là xảy ra chuyện gì nhé.
Thiên Tu phong.
Thiên Tu ngẩng đầu, mắt sâu thẳm nhìn phương xa:
- Đồ nhi lại mạnh lên.
Lão cảm nhận trong hơi thở của đồ nhi khuếch tán ra có lực lượng kinh người.
- Lão phu cũng phải cố gắng mới được.
Thiên Tu lấy ra Tạo Hóa Ngọc Điệp mà đồ nhi tặng cho, bên trong có năng lượng hùng hồn đang sôi trào, có mối liên kết chặt chẽ với Thiên Thụ của lão, có lẽ hai thứ có sâu xa gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận