Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1246: Đại kết cục (2)

Một cây cổ vươn ra từ người Thiên Tu, Thiên Thụ hiện giờ không phải chồi non mà là cổ thụ bao la che khuất bầu trời.
Lá cây xanh biếc đung đưa rắc vô số ánh sáng xanh lục xuống.
Các đệ tử tông môn cảm thấy toàn thân thoải mái, nhưng không biết chuyện gì xảy ra.
Một tháng lặng lẽ trôi.
Vô Địch phong không có động tĩnh gì.
Lần trước Lữ Khải Minh rời đi, gã không yên lòng đã quay lại, đứng trước cửa đá nửa tháng.
Lữ Khải Minh mặt ủ mày chau, rất lo âu.
Sư huynh đã bế quan một tháng, chuyện này chưa từng xảy ra.
Lúc này, Thanh Oa từ phương xa nhảy tới.
Lữ Khải Minh vội vàng dò hỏi:
- Oa Sư, sư huynh của ta không sao chứ?
Thanh Oa biết kẻ liều mạng bế quan hơn một tháng, cũng rất giật mình.
Từ khi kẻ bỏ mạng đến nay chưa từng bế quan lâu như vậy.
Thanh Oa nói:
- Không sao, mạng sống của ta và hắn gắn liền nhau, nếu hắn chết thì ta cũng không sống nổi, ngày nào đó ngươi thấy ta biến thành một xác chết thì chắc chắn có việc.
Một thời gian sau.
Thanh Oa trợn to mắt nói:
- Ngươi bị khùng hả? Mỗi ngày nhìn ta làm gì?
Lữ Khải Minh nói:
- Ta nhất định phải xác nhận sư huynh an toàn mới được.
Lữ Khải Minh không đứng chờ ở cửa đá nữa, chuyển sang mỗi ngày nhìn chằm chằm Thanh Oa.
Lữ Khải Minh chửi thầm:
- Khùng, bệnh hoạn.
Khương Sinh theo dõi nó, giờ có thêm tên mập, còn cho người ta sống không?
Mỗi ngày Phật Ma đi biển máu của Từ Hàn Minh chép kinh niệm phật.
Vô Địch phong truyền đến chấn động lần đầu, Phật Ma biết Lâm phong chủ đã đột phá đến Hỗn Nguyên cảnh.
Phật Ma thì thào:
- Lâm phong chủ thật là kỳ tài ngút trời, phàm nhân không thể đo lường. Sau Hỗn Nguyên cảnh còn có một cảnh giới, nhưng cái kia đã là truyền thuyết, thậm chí đã bị thương thiên vứt bỏ, không người nào đạt được, dù có cơ duyên to lớn cũng khó chạm đến góc nhỏ.
Truyền thừa Tịnh Thổ cho Phật Ma biết mọi thứ.
Giới vực bây giờ thì Hỗn Nguyên cảnh là cảnh giới mạnh nhất, sau đó không có đường đi.
Một năm qua đi.
Chỗ cửa đá Vô Địch phong đứng đầy người.
- Không được, không thể phá vỡ cửa đá! Trước khi sư huynh bế quan đã dặn ta dù là ai, dù xảy ra chuyện gì, trừ phi thương thiên giáng lâm, nếu không thì không ai được quấy nhiễu sư huynh!
Đạo Thiên Vương nói:
- Lữ sư đệ, sư huynh đã bế quan hơn một năm, khiến người nóng ruột nóng gan.
Gã là phong chủ Thiên Vương phong, sống thảnh thai trong tông môn, chăm con, có vợ ở bên.
Nhưng Lâm sư huynh bế quan hơn một năm còn chưa ra, trong lòng Đạo Thiên Vương có linh cảm không may.
Lẽ nào đang bế quan đã xảy ra lối rẽ gì?
Không chỉ riêng bọn họ lo, các đệ tử toàn tông môn đều lo âu.
Lâm sư huynh là trụ cột tinh thần, là vị thần trong lòng họ.
Thời gian dài không nhìn thấy Lâm sư huynh khiến họ hoảng hốt, vô cùng lo lắng đi vào Vô Địch phong, hy vọng Lâm sư huynh đi ra gặp mặt họ ột lần, đừng để bọn họ lo lắng.
Hỏa Dung nói:
- Sao ngươi biết chắc sư huynh của ngươi khỏe?
Thanh Oa nhảy ra ngoài:
- Bản thần sư có thể xác định, nếu hắn bị gì thì ta cảm ứng được ngay. Nếu hắn chết thì bây giờ ta đã ưỡn bụng trắng với các ngươi rồi.
Lữ Khải Minh giơ tay lên nói:
- Đúng vậy! Chúng ta nên nghe theo lệnh của sư huynh, sư huynh bảo chúng ta không nên quấy rầy thì đừng quấy nhiễu. Ta tin tưởng sư huynh khỏe mạnh, các vị trưởng lão, các sư huynh đệ, tất cả giải tán đi!
Mặc dù Lữ Khải Minh rất lo lắng, nhưng nếu gã cũng hoảng hốt thì ai trông giữ nơi này.
Cách đó không xa.
Mộ Linh lo lắng nhìn cánh cửa đá đóng kín, nhưng nàng tin tưởng Lâm sư huynh tuyệt đối sẽ không sao.
Cốt Vương hỏi:
- Ma gia nói xem Lâm gia rốt cuộc đang làm gì? Dù bế quan cũng không cần lâu vậy chứ.
Bọn họ ở trong Viêm Hoa tông lâu, đã thói quen hoàn cảnh nơi này, sống rất thoải mái, dù có người đuổi họ thì họ cũng sẽ mặt dày mày dạn ở lại.
Ma Tổ lắc đầu, như đồ ngốc hỏi, có hỏi cũng như không, sao gã biết tiểu tử này bế quan thời gian dài như vậy để làm gì?
Nhưng Ma Tổ biết chắc có chuyện lớn, gã hiểu rõ Lâm Phàm, trừ phi bị hỏng não chứ không thì hắn sẽ không tự dưng bế quan lâu như vậy.
Cốt Vương nhìn Ma Tổ:
- Ma gia cũng có thứ không biết à?
Ma Tổ lườm Cốt Vương, nói vớ vẩn.
Hỏa Dung lắc đầu, tông môn thiếu Tiểu Phàm là thiếu nhiều sức mạnh, lâu rồi lão không ăn bớt được gì.
Thiên Tu sư huynh cũng đang bế quan, bình thường Hỏa Dung không có chỗ nào ghé chơi.
Hỏa Dung nói với các đệ tử:
- Tất cả giải tán đi.
Khi Thiên Tu sư huynh bế quan có dặn lão là chú ý tông chủ nhiều chút, xem có gì khác lạ không.
Một năm qua Hỏa Dung không phát hiện tông chủ có vấn đề gì, mỗi ngày làm việc có quy luật, đó là nằm im, nói theo lời của tông chủ là cảm ngộ bình yên.
Trong đoạn thời gian này.
Giới vực không có truyền thuyết về Lâm Phàm.
Vạn Quật lão tổ vẫn đang cố gắng tăng lên thực lực.
Thiên Dụ trở lại Bà Sa Thánh Địa, rồi về tông môn cũ. Khi thấy tông môn biến thành bộ dạng này thì nàng không nỡ bỏ đi.
Tông môn đang yên lành bị mấy vị sư đệ làm ra nông nỗi này, nàng cũng không biết nên nói cái gì.
Lại qua một năm nữa.
Lữ Khải Minh đã thói quen sư huynh bế quan lâu.
Thanh Oa vẫn khỏe mạnh nhảy nhót, nên gã biết sư huynh không bị gì.
Trong năm nay, giới vực xảy ra một việc.
Khoa Học Thần Giáo xuất hiện, dần lớn mạnh. Tuy họ khá cao điệu nhưng không ảnh hưởng đến Viêm Hoa tông.
Lữ Khải Minh đoán nếu như sư huynh biết những chuyện này chắc chắn sẽ vội vã ra tông.
Sư huynh thích nhất là bảo vệ hòa bình, sao cho phép những chuyện này xảy ra.
Một ngày nọ, bầu trời khác với thường ngày.
Mây trắng trên trời đổi màu đen nặng nề, cuồn cuộn, bầu trời từ trong xanh biến xám xịt.
Ầm ầm!
Có tiếng sấm rền.
Tiếng sấm rung trời, một lôi long thô kệch vạch phá thiên địa như muốn tách lìa trời và đất.
Nơi nào đó.
Mười hai thần thú ngẩng đầu nhìn mảnh thiên địa này.
Bình Thiên Ma Ngưu Vương thì thào:
- Đến rồi, hắn đã đến.
Hỗn Thế Ma Hầu không nhúc nhích, dù là một ngay:
- Đến thì sao? Chúng ta đã không có cách nào chống cự nó.
Dứt lời, thiên địa hoàn toàn thay đổi.
Vô số mảnh lôi từ hư không rơi xuống, rậm rạp như diệt thế.
Các góc giới vực chấn động.
Đàn yêu thú chạy loạn, né tránh sấm sét. Sét trên trời giáng xuống, hủy diệt hết thảy, không biết bao nhiêu yêu thú bị lôi đình bao trùm, nháy mắt hóa thành tro tàn, không chừa cặn bã.
Trên bầu trời là mây đen nặng nề quay cuồng, sau đó hình thành vòng xoáy đen kịt.
Vòng xoáy xoay tròn, không ngừng biến dạng.
Khi mọi người ngước đầu lên, vòng xoáy trong hư không như biến thành một con mắt.
Một con mắt ẩn chứa các loại dục vọng.
Vạn Quật lão tổ đi ra từ hang núi, ngước đầu lên, đôi mắt đẹp chất chứa sợ hãi.
Nàng cảm nhận ý chí của trời, cảm giác bản thân nhỏ bé như con kiến, không có chút ý định chống cự.
Phương xa, khi thương thiên có thất tình lục dục thì nó không đi Viêm Hoa tông mà xuất hiện trước mặt mười hai thần thú.
Con mắt kia đảo nhẹ bên trên mười hai thần thú, nhìn chằm chằm vào chúng nó.
Một giọng nói ngột ngạt không giống tiếng người vang vọng thiên địa:
- Lâu lắm rồi không gặp, lại thấy nhau, có ý tưởng gì không?
Lão Ngưu nắm chặt búa:
- Thương thiên, chúng ta từng có thể diệt ngươi, hôm nay cũng có thể diệt ngươi!
Giọng thương thiên âm trầm:
- Ha ha ha! Sống trong thiên địa của ta mà dám nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy, thế gian khiến người thất vọng, phải hủy diệt.
Ầm ầm!
Thiên địa chấn động.
Mười hai thần thú nhìn nhau:
- Các vị, sứ mạng của chúng ta đến, dù không đánh lại cũng không lùi bước!
Dứtl ời, vàng sáng bao bọc mười hai thần thú, mười hai loại sức mạnh ngưng tụ cùng một chỗ, ảo ảnh các loài thú bay lượn trong lực lượng này.
Một tia chớp từ trên trời giáng xuống.
Các thần thú hóa thành luồng sáng bắn lên trời, va chạm với sấm sét.
Khi va chạm với nhau không phát ra dao động gì, không có chút dấu vết, mọi thứ biến mất.
Mười hai thần thú tan biến.
Thực lực của chúng quá nhỏ bé trước thương thiên, không bằng một ngón tay.
Tiếng cười âm trầm vang vọng thiên địa.
Vô số sinh linh nghe tiếng cười lạnh đều run rẩy, đó là nỗi sợ từ sâu trong linh hồn.
Viêm Hoa tông.
- Tông chủ đã xỉu!
Khi Diệt Thế Chi Nhãn của thương thiên xuất hiện, tông chủ đang cảm ngộ bình yên bỗng xỉu.
Mặc Kinh Chập, Du Long đều trợn tròn mắt.
Gặp quỷ, đang yên lành sao thành ra thế này?
Nhất là dị tượng thiên địa rất khủng bố, bình thường họ cảm ngộ bình yên nhưng giờ nó không tồn tại, như hoàn toàn biến mất.
Lôi đình nhỏ chạy trong hư không.
Ánh sáng từ Thiên Đình che đậy, ngăn chặn những lôi đình nhỏ này, nhưng mỗi lần va chạm sẽ phát ra tiếng nổ.
Phật Ma chắp tay trước ngực, thì thào:
- A Di Đà Phật, kiếp nạn đã đến, bần tăng nguyện hóa thành khung quang, ngăn cản mọi kiếp nạn cho sinh linh thế gian.
Người Phật Ma lấp lóe phật quang, tọa hóa cạnh biển máu.
Trong khoảnh khắc thiên địa tràn ngập phật âm.
Một khung quang màu vàng từ người Phật Ma bắn lên trời, như vải vóc giăng trên trời.
Một bóng phật vàng xuất hiện, bảo tướng trang nghiêm, từ bi.
Giọng Phật Ma vang lên:
- Thương Thiên thí chủ có lửa giận gì thì bần tặng nguyện gánh chịu cho sinh linh.
Thương thiên tức giận, phá diệt bắn tới.
Khung quang vàng tan vỡ, không địch lại uy của thương thiên.
Bóng phật vàng tan biến, mặt hiện nụ cười:
- Bần tăng nguyện sinh linh sau này, dù là ai đều có trái tim phật hướng thiện.
Phật Ma hy sinh bản thân, để lại nhânquả, người đời sau đều có thiện tâm sâu trong lòng.
Y đã tìm ra con đường của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận