Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1247: Đại kết cục (3)

Chứng Phật cảnh.
Thương thiên đến Viêm Hoa tông không vì cái gì khác, chỉ vì Lâm Phàm. Lúc này, Linh Vương xuất hiện:
- Thương thiên, ngươi muốn chết! Linh Vương bị thương thiên vây khốn, mãi khi thương thiên tái hiện thì nàng mới phá tan giam cầm được. Giọng thương thiên lạnh băng vang lên: - Linh Vương luân hồi chuyển thế vô số thời đại, ngươi lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt ta, hoặc nên gọi ngươi là U Minh Nương Nương. Nhưng ngươi quá yếu, tiễn ngươi lên đường. Uy áp từ hư không ập đến. Linh Vương lộ vẻ mặt tức giận nói:
- Dám gây sự trong nhà phu quân của ta, đáng chết! Nói thì hung dữ nhưng Linh Vương không đánh lại thương thiên, nghênh đón nàng chỉ có một con đường chết. Một mảnh lá cây màu xanh lục xuất hiện ngay trước mặt Linh Vương, cản lại uy thế thay cho nàng. Thiên Tu ngồi xếp bằng ở đó, dưới thân có vô số sợi rễ lan tràn. Một Thiên Thụ khổng lồ hiển hiện thế gian. Giọng thương thiên lại vang lên:
- Tạo Hóa Ngọc Điệp, tên già ranh Hồng Quân, dù chết rồi vẫn muốn chống đối với ta, chết tiệt! Hư không gió nổi mây phun, hỗn loạn lôi đình dâng trào. Chỉ cần diệt Viêm Hoa tông, sau đó là diệt thế. Két! Bỗng có âm thanh trong trẻo vang lên, dù rất nhỏ nhưng không hiểu sao đinh tai nhức óc vang dội trong lòng mọi người. Lữ Khải Minh rất quen thuộc âm thanh này, mặt lộ vẻ phấn khởi quay đầu lại. Lữ Khải Minh rướn cổ rống to: - Sư huynh! Mọi người hò reo, các đệ tử tông môn nhìn phương xa. Một bóng người xuất hiện trong tầm mắt mọi người, mặc dù hai năm không gặp nhưng rất quen thuộc trong lòng họ, mãi mãi không quên. Đứa bé được Đạo Thiên Vương dắt trong tay mắt sáng ánh sao hỏi: - Phụ thân, đó là Lâm sư thúc mà phụ thân luôn kể ạ? Đạo Thiên Vương cười nói:
- Đúng rồi. Lâm Phàm đi ra mật thất, giơ tay lên che mắt, trong hư không lấp lóe lôi đình, ánh sáng quá chói mắt, hắn bế quan thời gian dài nên hơi không thích ứng. Lâm Phàm lạnh nhạt như đang nói chuyện rất bình thường:
- Ngủ một năm, bị đánh thức. Lâm Phàm nhìn cổ thụ che thiên địa ở phía xa, cười nói: - Lão sư, đừng lo lắng, đồ nhi nói rồi, có đồ nhi ở đây sẽ không để Viêm Hoa tông xảy ra chuyện gì. Ngày xưa đồ nhi nói như vậy, bây giờ vẫn vậy, mĩ mãi không thay đổi. Thiên Tu cười nói: - Đồ nhi, hai năm rồi vi sư không gặp đồ nhi, rất nhớ. Lâm Phàm nói:
- Đồ nhi cũng nhớ lão sư, ngài từng nói muốn ra ngoài ngắm cảnh, sau lần này đồ nhi sẽ cùng lão sư đi khắp nơi. Ầm ầm! Thương Thiên càng thêm tức giận. Láo quá! Nó bị tên này hố nhiều lần, hắn không chút kiêng kỵ nhục mạ nó, làm nó không thể chịu đựng được.
- Dù ngươi bất tử nhưng ngươi mãi mãi nhỏ yếu trong mắt ta, không giết ngươi được thì xóa sổ từng người bên cạnh ngươi ngay trước mắt ngươi. Chỉ có thương thiên biết Lâm Phàm là người bất tử, nó cho rằng không thể xóa sổ Lâm Phàm nhưng làm hắn mãi mãi chìm trong đau đớn thì còn tuyệt hơn là giết chết hắn. Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn thương thiên, trên mặt hiện nụ cười, cười rất tươi. Thương Thiên có loại cảm giác không ổn, nó phát hiện ảo ảnh từ người tên này hiện ra sau lưng hắn, không ngừng lan tràn, không ngừng sinh trưởng, cảm giác bất lực đè ép thương thiên. Lâm Phàm đơn giản đứng đó, không có động tác gì, nhưng bóng người hiện ra từ thân thể hắn xuyên thấu tầng mây, xuyên thấu lôi đình, xuyên thấu thương thiên... Không ngừng lại, sinh trưởng vô hạn. Chỗ ảo ảnh vươn tới đã vượt qua cực hạn giới vực. Lâm Phàm nhìn xem xung quanh, một mảnh đen kịt, giống như hỗn độn. Trong tầm mắt của hắn là giới vực đã biến thành một quả cầu. Lâm Phàm cảm thán rằng: - Thì ra thế giới bên ngoài giới vực đẹp như vậy, ta thấy được cảnh sắc xa hơn. Với người khác thì bên ngoài giới vực hỗn loạn, màu đen, nhưng ở trong mắt Lâm Phàm thì phương xa tít bên ngoài hỗn loạn có nhiều chỗ như giới vực. Lâm Phàm vươn tay, nâng giới vực trong lòng bàn tay, trong mắt hắn thì giới vực như viên thủy tinh, sương mù xám bao phủ mặt ngoài. Một tay khác ở chỗ sâu trong thận trọng vươn hai ngón tay bóp nát sương mù xám bám vào mặt ngoài giới vực, di chuyển sương mù đến trước mắt. Sương mù như ngọn lửa nhấp nháy. Lâm Phàm hỏi: - Ngươi là thương thiên? Thương thiên ngẩn ngơ thì thào:
- Không thể nào! Sao ... ngươi có thể ... Thương thiên không nói nên lời, hoặc bởi vì thương thiên không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy. Lâm Phàm biết thương thiên đang hỏi hắn vì sao mạnh như thế. Hắn tạm thời không thể trả lời câu hỏi, dựa vào giá trị khổ tu hiện có, hắn tăng cảnh giới lên tám cảnh giới, nhưng điểm quá nhiều, hắn rảnh rỗi lại bắt đầu rút thưởng. Lâm Phàm khá may mắn, rút được thẻ công pháp, hậu thiên linh đan, rồi đến tiên thiên linh đan. Thế là tiếp tục tăng lên, tăng lên sáu cái cảnh giới. Những cảnh giới này không có tên, hoặc nên nói sau Hỗn Nguyên cảnh còn có một cảnh giới, đó chính là Hỗn Nguyên Vô Cực cảnh. Nhưng sau Hỗn Nguyên Vô Cực cảnh thì không có tên. Trọn vẹn mười hai cảnh giới không có tên khiến Lâm Phàm mất cân bằng với lực lượng trong người, ngủ một năm tĩnh dưỡng thân thể. Lâm Phàm cảm thán rằng:
- Thương thiên, thật ra ta chưa từng e ngại ngươi, ngươi bây giờ như ngọn nến tùy thời có thể thổi tắt. Thôi, không chơi với ngươi. Trước khi chết, ta chỉ muốn nói cho ngươi ràng Lâm Phàm này quét ngang một đời, từ nhỏ yếu đập đến bây giờ, dọc đường đi trái tim không chút dao động, hơi tịch mịch, quãng đời về sau nên làm chút chuyện có ý nghĩa. Trong một năm ngủ say ta mới thấy rất nhiều ta khác, cuộc sống của bọn họ rất đặc sắc, không giống như ta chỉ biết tu luyện, ta nên học hỏi họ hưởng thụ cuộc đời. Thương thiên sợ hãi rống to:
- Không! Ầm! Ngón tay bóp, thương thiên như ánh nến bị dập tắt, tan thành mây khói.- Lực lượng đại biểu cho hết thảy, luân hồi là lực lượng, vĩnh hằng là lực lượng, sinh mệnh là lực lượng, hết thảy gặt đều bao gồm lực lượng, lý tưởng trước kia của ta là đúng. Dứt lời, trên đầu ngón tay của Lâm Phàm xuất hiện thương thiên mới, là hắn sáng tạo ra thương thiên. Ngón tay búng, thương thiên bao trùm trên giới vực. Mấy ngày sau. Phật Ma nhìn Lâm Phàm, mặt xám xịt: - Lâm thí chủ, quá đáng thật, bần tăng tìm kiếm được con đường của mình rồi, sao ngươi còn lôi ta ra làm gì? Người gì quá đáng thật. Lâm Phàm cười nói: - Phật Ma, ta đã hiểu rồi, ngươi không phải thành Phật, làm Tổ, từ đầu tới đuôi bày ván cờ lớn. Nhưng thôi, ta cứu ngươi trở về rồi còn phàn nàn cái gì? Nếu không chịu thì ngươi trực tiếp tọa hóa đi. Phật Ma nhìn Lâm Phàm, không muốn nói chuyện. Người gì ghét ghê. Trực tiếp tọa hóa? Sẽ chết thật, còn chơ ị nữa. Thanh Oa ở một bên cười khờ. Lâm Phàm nói:
- Thanh Oa, ngươi theo ta lâu lâu như vậy, cũng nên cho ngươi tự do, đây là thân thể của ngươi, ta tìm về giúp ngươi. Hắn vươn tay, một xác chết xuất hiện. Đây là bản thể của Thanh Oa. Thanh Oa sững sờ nhìn thân thể vừa quen vừa lạ.
- Không, chủ nhân, đừng đuổi Oa Oa đi, chủ nhân đi đâu thì Oa Oa đi đó, vĩnh viễn ở cùng chủ nhân. Tương lai Oa Oa còn muốn đưa tang cho chủ nhân, không ... không đúng ... Thanh Oa cũng không biết mình đang nói cái gì, tóm lại ôm chân Lâm Phàm, chết sống không cần thân thể lúc đầu. Nó không ngốc, kẻ bỏ mạng có thể đập nát cả thương thiên, nếu rời xa hắn thì lỗ chết, đồ ngốc mới muốn thân thể ban đầu. Thân thể con ếch cũng rất tốt. Thiên Tu sơn phong. Lâm Phàm thúc giục:
- Gói ghém xong chưa lão sư? Chúng ta sắp đi rồi.
- Đến đây đến đây! Thiên Tu thay quần áo thời trẻ, cười tươi rói. Lâu rồi lão không đi ra ngoài dạo chơi, từ khi thực lực của lão có thể tọa trấn tông môn thì không còn cơ hội ngắm cảnh nữa. Thiên Tu lại gần thấy tình hình sau lưng Lâm Phàm thì kinh ngạc hỏi: - Đồ nhi, lẽ nào đồ nhi đã mở mang đầu óc? Ước mơ của vi sư thành hiện thực? Lâm Phàm kéo lão sư sang một bên, nhỏ giọng nói:
- Lão sư, chúng ta ra ngoài sẽ chơi rất lâu, cần có người bưng trà đưa nước, giặt quần áo nấu cơm, bóp chân. Thiên Tu rất kích động, dù sao sắp ra tông môn:
- Ừm, đồ nhi nói có lý. Cách đó không xa. Mộ Linh, Lạc Vân, Linh Vương đều đứng ở nơi đó, ba người cười tươi như hoa, dường như rất mong chờ. Thiên Dụ, Vạn Quật lão tổ cũng miễn cưỡng đứng chung một chỗ. Thiên Dụ đặc biệt miễn cưỡng. Liên quan quái gì đến lão nương? Đang ở yên trong tông môn thì bị tên chó này phát hiện, bắt làm con tin, quá đáng. Còn Vạn Quật lão tổ là bị tính sổ về sau. Nói theo lời của Lâm Phàm là: Đánh ta cùng lão sư, muốn xóa bỏ nợ hả? Mơ đi.
- Lão sư, chúng ta xuất phát! Lâm Phàm kêu lên:
- Phía trước, mở đường! Mộ Linh cười tươi:
- Vâng thưa sư huynh. Phương xa. Thanh Oa vác bao đồ la lên:
- Chủ nhân mang ta đi với, ta cũng muốn đi! Lâm Phàm quay đầu, mỉm cười, mang theo đám người nháy mắt biến mất tại chỗ. Thanh Oa đứng ngây ra tại chỗ, sau đó hét to: - Kẻ bỏ mạng, ngươi giỏi lắm! Bộp! Hư không phá vỡ, một cánh tay thò ra chộp Thanh Oa, loáng thoáng nghe tiếng nói:
- Lão sư, bữa ăn tối nay là ếch nấu canh. Thiên Tu cười to bảo:
- Được được, vi sư nghe theo đồ nhi, đời này lão phu tự hào nhất là mình có ánh mắt tốt!... Đại điện tông môn. Ba người tổ bình yên. Mặc Kinh Chập nói: - Tông chủ, ta không cảm giác được bình yên. Du Long ở một bên gật gù. Tông chủ nằm một chỗ, nói:
- Đừng nôn nóng, có lẽ lòng của chúng ta không yên tĩnh, hít một hơi thật sâu, đừng hoảng hốt, làm lại, chắc chắn bình yên tồn tại, chẳng qua lòng chúng ta rối loạn.
- Vâng! Một hiệp cốc. Nhà khoa học nói:
- Yêu sư, chúng ta phải tiếp tục mới được! Nhà khoa học nói:
- Yên tâm đi nhà khoa học, hai chúng ta liên hợp thì không có vấn đề gì khó. Lão Hắc tự nguyện làm vật thí nghiệm, trợn to mắt nói:
- Này, hai ngươi cải tạo sao rồi? Vì sao ta cảm giác miệng tê tê? Nhà khoa học cùng Đại Yêu Sư liếc nhau, có chút xấu hổ.
- Sai lầm, bị lỗi một chút, đừng gấp, chờ chút nữa là được. Một thế ngoại đào nguyên nào đó. Một nam nhân bó tay bó chân đứng ở nơi đó, thân thể run run. Hai đứa nhóc đứng bên cạnh chớp mắt to. Một nữ nhân hỏi:
- Nói, phụ thân của các ngươi làm gì? Hỗn Loạn nháy mắt liên tục với hai đứa nhóc, đừng nói lung tung, tuyệt đối đừng nói bậy! Một cô bé cười toe nói:
- Phụ thân nhìn chằm chằm tiểu tỷ tỷ! Bộp! Hỗn Loạn hét thảm thương:
- A! Cứu mạng! Dù qua ngàn vạn năm thì Viêm Hoa tông vẫn tồn tại, vẫn là tông môn mạnh nhất thế gian. Một hôm nọ. Mấy chỗ mật thất mở ra. Toàn tông phấn khởi. Các đệ tử hét to:
- Chúc mừng các vị tổ sư xuất quan! Nhóm Trương Long, Hoàng Phú Quý đã xuất quan. Người Trương Long toát ra hơi thở cường đại, thì thào: - Sư huynh, ta tu luyện xong rồi, sau này có thể giúp sư huynh.
Hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận