Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 131: Đại chiến bộc phát

Người dịch: Nguyễn Khiêm
Biên: H
Nhóm: Ẩn Môn
-------------------
Thoải mái, tựa như là đang ở trong ngày nóng lại được uống một cốc nước suối lạnh buốt, vô cùng thoải mái, suy nghĩ trong đầu hắn vô cùng rõ ràng.
Lời thề là cái gì?
Hắn hoàn toàn không biết cái gì gọi là lời thề cả.
- Sao ngươi lại giết hắn? - Giọng nói chói tai của Mặc Kinh Trập vang lên giống như là không dám tin tưởng mà ngoại trừ cảm xúc kia thì còn có vẻ rất hưng phấn.
Lâm Phàm nâng Lang Nha bổng còn đang hãm sâu bên trong thịt nát lên, đưa mắt nhìn qua Mặc Kinh Trập:
- Thì sao? Chẳng lẽ là ta không được làm thế hay sao?
- Không phải. - Mặc Kinh Trập lắc đầu như trống bỏi, hưng phấn nói - Ta quả nhiên không có nhìn lầm ngươi. Dù là rơi vào trong hiểm cảnh, ngươi cũng không lựa chọn thông đồng làm bậy cùng những tặc tử của Nhật Chiếu tông kia. Mặc Kinh Trập ta coi như chết ở đây, cũng muốn cùng ngươi vượt qua cửa ải khó khăn này.
Đưa mắt nhìn về phía Kiếm Vô Trần, trên mặt Mặc Kinh Trập hiện lên thần sắc bi phẫn, ngón tay chỉ thẳng mặt hắn và nói:
- Kiếm Vô Trần, Vô Trần Kiếm Quân, Mặc Kinh Trập ta thật sự là nhìn lầm ngươi, trước kia lại còn mời ngươi uống trà ăn cơm. Bây giờ xem ra, số tiền này quả thật uổng phí. Ngươi làm ta quá là thất vọng rồi.
- Hừ, Lâm Phàm, ngươi vốn đã phá hư tình cảm giữa hai tông, bây giờ lại còn vi phạm lời thề, chém giết La Chinh Nhất. Hành vi của ngươi càng làm cho ta cảm thấy ngươi là kẻ trơ trẽn. Hôm nay ta nhất định sẽ bắt giữ bọn ngươi, áp tải về tông môn. - Kiếm Vô Trần lạnh lùng nói, sát ý dạt dào. Hắn đã không thể kiềm chế nổi sát ý ở trong lòng rồi.
- Bốn người các ngươi cũng đừng giả bộ nữa. Bị người phái tới giết ta, còn có thể nói ra đạo lý lớn đến như thế, đúng là chết cũng không biết xấu hổ, là kỹ nữ mà còn muốn lập đền thờ trinh tiết. Chỉ có điều nếu như các ngươi nghĩ rằng nhất định có thể chém giết được ta, vậy thì hoàn toàn chính là nằm mơ.
Trong lúc nói chuyện, hắn cũng đang suy nghĩ xem nên đề thăng công pháp nào. Vực sâu Vạn Quật đối với hắn chính là một nơi dồi dào điểm tích lũy, yêu thú hoành hành. Trải qua hai ngày hai đêm không ngừng chém giết, hắn đã kiếm được một trăm nghìn điểm tích lũy, có thể lĩnh ngộ "Hóa Thần Kiếm Trận" tầng thứ hai.
Về phần "Thất Thần Thiên Pháp" thì vẫn còn không có cách nào để đề thăng bởi vì điểm tích lũy còn thiếu không ít.
Điểm tích lũy cần để lĩnh ngộ công pháp cao cấp hoàn toàn chính là một con số khổng lồ.
Chỉ là vẫn có một việc làm cho Lâm Phàm lo lắng chính là sau khi lĩnh ngộ "Hóa Thần Kiếm Trận" tầng thứ hai thì hắn có năng lực để mà thi triển ra hay không?
Bất quá đã đến lúc này còn sợ cái quái gì nữa. Muốn biết có thể thi triển ra hay không thì cứ thử một lần là được.
- Đề thăng Hóa Thần Kiếm Trận.
- Tiêu hao một trăm nghìn điểm tích lũy.
- Hóa Thần Kiếm Trận (tầng thứ hai)
- Đặc tính: Kiếm Vực trung cấp, kiếm ý thành hình, tăng cường tốc độ cực hạn, tăng cường cảm giác, kiếm thuật tinh thông.
So sánh cùng với tầng thứ nhất thì đặc tính ở tầng thứ hai cũng không có quá nhiều biến hóa, chỉ có Kiếm Vực tăng cấp, lại thêm một cái đặc tính là kiếm ý thành hình, tốc độ tăng lên, kiếm thuật cũng được tăng từ khống chế lên đến tinh thông.
Nháy mắt, trong cơ thể phát sinh biến hóa cực lớn. Kiếm ý tràn ngập ở bên trong cơ thể tựa như là được dẫn dắt, không ngừng ngưng tụ, tạo thành một thanh kiếm nhỏ có kích cỡ như ngón tay.
Lấy thân thể của hắn làm trung tâm, một loại kiếm ý bá đạo tản ra bốn phía xung quanh.
Mặc Kinh Trập đang đứng ở bên cạnh Lâm Phàm, khi cảm nhận được kiếm ý này cũng phải lui ra phía sau một bước, trong ánh mắt lóe ra thần sắc kinh ngạc. Hắn phát hiện khí thế phán tán ra từ trên người của Lâm Phàm lại tương đối kinh khủng, làm cho hắn có chút sợ hãi.
Kiếm Vô Trần chau mày, không biết là đã xảy ra chuyện gì. Gia hỏa này đến cùng là đã làm gì? Vì sao khí thế lại đột nhiên biến đổi, không còn giống với lúc trước?
- Sư huynh, tiểu tử này có gì đó quái dị. - Một tên đệ tử nhìn tình huống ở trước mắt, cảnh giác nói.
Giờ khắc này, Lâm Phàm mở hai mắt ra, trong lòng có một loại cảm giác không thể nói được thành lời rất hoảng sợ, rất mê mang. Hắn cảm giác được sức mạnh cực kỳ cường hãn nhưng mà cũng có cảm giác, bản thân chỉ đủ khả năng thi triển một nửa, nếu tiếp tục sẽ phải đi chầu ông bà ông vải.
Sau khi trầm mặc một lát, Lâm Phàm khom người xuống, vươn tay lục lọi ở trên thi thể của La Chinh Nhất một chút rồi lấy đi nhẫn trữ vật. Kết quả của trận chiến ở trước mắt vẫn khó mà nói, nhưng mà bất kể như thế nào cũng không thể để mình phải lỗ vốn, nên cầm vẫn phải cầm.
Đằng sau một tảng đá lớn!
Nam tử mặc áo bào màu vàng che miệng lại. Hắn không ngờ tới La sư huynh lại bị người đánh chết, mà hắn chỉ có thể trốn ở chỗ này kéo dài hơi tàn, run lẩy bẩy, không dám phát ra một chút động tĩnh nào.
Sư huynh đã chết, sư đệ cũng đã chết, tất cả mọi người đều đã chết rồi, chỉ có một mình hắn là còn sống.
Dục vọng cầu sinh cường đại dâng lên từ tận dưới đáy lòng.
Sư huynh, ta nhất định phải mang theo ý chí của các ngươi mà sống sót, trở lại tông môn. Ta phải mang tin tức của các ngươi trở về để tông môn báo thù cho các ngươi.
- Ngươi đang làm cái gì? - Kiếm Vô Trần quát một tiếng chói tai. Hắn không thể bỏ qua, nhất định phải giết chết kẻ trước mắt này. Chỉ là hành vi của gia hỏa này khiến hắn không hiểu được. Vào giờ phút như thế này, kẻ này lại còn có tâm tư đi làm chuyện khác.
- Làm gì? Ngươi có phải bị mù hay không? Không nhìn ra ta đang thu chiến lợi phẩm của mình hay sao? Kiếm Vô Trần, uổng cho ngươi tu hành cả một đời tại Viêm Hoa tông, kết quả cuối cùng cũng chỉ là trở thành chó săn của người khác mà thôi.
- Nể mặt ta thì sự tình lần này dừng lại ở đây, ta cũng sẽ không truy cứu nữa, về sau đi theo ta lăn lộn. Ngươi cũng biết lão sư của ta là Thiên Tu trưởng lão, về sau ta nhất định có thể trở thành tồn tại đỉnh cấp trong tông môn. Mà ngươi là người của ta, ta có thể bảo vệ ngươi, cho ngươi hưởng thụ địa vị cao. Thấy sao?
Lâm Phàm vẫn tuân theo nguyên tắc, có thể không động thủ thì tốt nhất đừng động thủ. Phần thắng của trận chiến này thật sự quá nhỏ. Hắn cũng không muốn mạo hiểm như vậy.
Dù sao đối phương cũng có một tên Địa Cương cảnh tầng bảy, ba tên Địa Cương cảnh tầng sáu.
Nếu như là ba tên Địa Cương cảnh tầng sáu thì đơn giản, nhưng mà một tên Địa Cương cảnh tầng bảy lại là vượt quá phạm vi thực lực mà hắn có thể bộc phát. Dù hắn có thi triển toàn bộ bí pháp ra, cũng không có cách nào chiến đấu cùng đối phương.
Ông trời hãy tha thứ cho tư tưởng của Lâm Phàm ta quá thô ráp nhưng mà tình huống này đúng là như thế.
Mặc Kinh Trập đứng dậy, gương mặt lộ vẻ tiếc nuối:
- Vô Trần huynh, nhớ năm đó tại Phong Nguyệt lâu, ta và ngươi uống rượu đàm luận tương lai. Ta biết ngươi là người có chí hướng lớn, hiện giờ chỉ là bị người khác ép buộc. Không bằng chúng ta biến chiến tranh thành tơ lụa, cùng bước ra vực sâu Vạn Quật, đi đến phường thị Vân Hải, vừa uống vừa nói chuyện, như vậy tốt biết bao. Mặc Kinh Trập ta có thể làm chủ, tuyệt đối làm cho các ngươi hài lòng.
- Chớ có đâm đầu vào vực sâu rồi càng lún càng sâu. - Cảm thán, bất đắc dĩ, tiếc nuối, không nỡ.
Tựa như là Mặc Kinh Trập thật không muốn nhìn thấy Vô Trần huynh mà mình đã từng quen biết biến thành bộ dáng hiện tại vậy.
Lâm Phàm nhìn Mặc Kinh Trập với ánh mắt kinh ngạc, thầm nghĩ mình cần phải nhận xét lại gia hỏa này một lần nữa. Kẻ này cũng không phải quá ngu, chí ít còn biết sợ hãi. Chỉ là lời kế tiếp của Mặc Kinh Trập lại làm cho Lâm Phàm thu hồi ý nghĩ. Đồ đần vĩnh viễn là đồ đần, đừng tưởng rằng bọn hắn ngẫu nhiên bình thường một chút thì lập tức cho rằng bọn họ là người bình thường.
- Nếu như Vô Trần huynh còn chấp mê bất ngộ, vậy thì Mặc Kinh Trập ta cũng chỉ có thể nhịn đau mà ra tay. - Mặc Kinh Trập nói với vẻ mặt nghiêm túc.
- Ha ha ha ha ha! Tốt, tốt, nguyên bản lời các ngươi nói thật đúng là khiến cho ta động tâm. Nhưng mà ngẫm lại ngay cả lời thề với thiên địa, Lâm sư đệ cũng dám vi phạm. Chúng ta cũng không muốn chết không rõ ràng như tên đệ tử của Nhật Chiếu tông kia. Hơn nữa, Lâm sư đệ à, coi như chúng ta không giết ngươi, lão thiên cũng sẽ thu ngươi, không bằng để các sư huynh đưa ngươi đi cho thanh thản một chút.
Kiếm Vô Trần không ngừng cười lạnh. Ở trong mắt hắn, tên Lâm Phàm này đã là người chết rồi, ngay cả lời thề với thiên địa cũng dám vi phạm. Bây giờ hắn còn có thể sống được, đó cũng là bởi vì hắn ở trong vực sâu Vạn Quật này có hiểm địa ngăn cản khí tức, nhưng mà chỉ cần đi ra khỏi Vạn Quật ắt sẽ bị trời phạt.
- Giết, một tên cũng không để lại.
Sát ý ở trong mắt của Kiếm Vô Trần lấp lóe. Hắn cũng không muốn nói nhảm nữa, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Lâm Phàm ngưng trọng nói:
- Đồ đần, ngươi đi ôn chuyện cùng tên Kiếm Vô Trần này đi, ta sẽ ngăn cản ba người khác.
Mặc Kinh Trập cực kỳ nghiêm túc nói:
- Lâm huynh đệ, ta không phải đồ đần, ta là Mặc Kinh Trập.
Trận chiến này cuối cùng cũng không tránh được. Không ngờ, kẻ muốn giết ta lại vội vàng như thế, chờ lão tử về tông, tất sẽ cho các ngươi biết mặt.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận