Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 141: Con đường đào bảo

Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nhóm: Ẩn Môn
Nguồn: TruyenYY
-----------------------
Bởi vì có Bất Tử Chi Thân cho nên Lâm Phàm cũng không sợ hãi. Mặc dù con Thâm Uyên Chi Trùng này cũng không phải là thứ mà mình có khả năng đối phó, nhưng mà nghĩ đến con Thâm Uyên Chi Trùng này dám đoạt điểm tích lũy từ trong tay mình là hắn lại giận dữ.
Dù là bị Thâm Uyên Chi Trùng này nuốt vào trong bụng rồi cuối cùng bị bài tiết ra ngoài, hắn cũng muốn giết chết những con Hống Tranh kia trước khi Thâm Uyên Chi Trùng này kịp tiêu hóa.
Đây không phải ngốc mà là tôn nghiêm.
Đối với nhân loại, khoang miệng to lớn của Thâm Uyên Chi Trùng giống như là một cái hố sâu khổng lồ, đen kịt, sâu không thấy đáy.
Còn mấy con Hống Tranh kia thì đang sợ hãi gào thét. Bọn hắn hiện tại đã trở thành thức ăn trong miệng của Thâm Uyên Chi Trùng, muốn đào thoát là chuyện không thể nào.
Đột nhiên, một con Hống Tranh cố gắng giãy dụa, cắn đứt xúc tu đang quấn quanh mình, bên trong hai con mắt của nó bạo phát ra dục vọng cầu sinh nồng đậm. Nhưng khi mà nó sắp chạy thoát khỏi miệng của ác ma khổng lồ này, nó lại phát hiện nhân loại kia đang vung vẩy Lang Nha bổng đánh về phía mình.
- Ngươi là của ta, không một ai có thể cướp ngươi đi từ trong tay của ta.
Lâm Phàm quát. Lời nói thâm tình cảm động thiên địa nhưng Lang Nha bổng trong tay không chút lưu tình đập thẳng xuống, con Hống Tranh này lập tức hóa thành một đống máu thịt.
Điểm tích lũy +200
Lâm Phàm vui vẻ vì lại có 200 điểm tích lũy tới tay. Sau đó hắn đưa mắt nhìn về phía chỗ sâu trong khoang miệng, nơi đó còn vang lên tiếng gào thét của Hống Tranh, bọn chúng đều ở bên trong.
Thâm Uyên Chi Trùng ngửi được mùi thơm hấp dẫn kia cho nên mới thức tỉnh, từ dưới đáy Thâm Uyên bò lên. Bây giờ nó đã nuốt lấy tất cả những mỹ vị này vào trong bụng cho nên cũng cảm thấy thỏa mãn. Sau đó nó di chuyển thân thể. Nham thạch bình thường thì kiên cố giống như là không gì có thể phá hủy, nhưng mà ở trước mặt của những cái xúc tu đếm không hết của Thâm Uyên Chi Trùng thì cũng giống như là sành sứ, lập tức vỡ nát.
Thân ảnh khổng lồ của Thâm Uyên Chi Trùng đã biến mất, mà nơi này chỉ còn lại vết nứt dưới mặt đất, cái hố ở trên vách đá cùng với vết máu ở xung quanh chứng minh ở chỗ này vừa mới phát sinh một trận chiến đấu dị thường kịch liệt.
Ở trong bụng của Thâm Uyên Chi Trùng, Lâm Phàm đáp xuống, chân như đạp lên mặt đất cứng rắn, đứng rất ổn. Trong cơ thể của Thâm Uyên Chi Trùng này cũng thật là quái dị, không mềm nhũn giống với những yêu thú khác mà cứng rắn giống như là làm bằng sắt, nhất là mấy khớp xương lồi ra, cạnh xương sắc bén e rằng có thể cắt đứt thân thể của hắn.
Chạy đi một lát, Lâm Phàm đã thấy được những con Hống Tranh kia, chúng cũng đã hấp hối, sắp chết rồi. Lâm Phàm chỉ cần chạy đến bồi thêm một bổng là được, cùng không cần phải đuổi bắt như ở bên ngoài. Xem ra Thâm Uyên Chi Trùng này xuất hiện cũng có lợi với hắn, bằng không đám Hống Tranh này đã chạy được phân nửa rồi.
Sau khi làm thịt hết Hống Tranh bình thường, Lâm Phàm tìm quanh nhưng mà cũng không thấy được Hống Tranh Vương, không biết nó đã chạy nơi nào, tạm thời không có gặp được.
Nhưng điểm tích lũy mà hắn thu hoạch được cũng không tồi, chỉ là một đợt này điểm tích lũy đã nhiều thêm bốn chục nghìn.
Quả nhiên trong hiểm địa, yêu thú Tôi Thể cảnh cũng rất thưa thớt, đại đa số yêu thú ở đây đều là Địa Cương cảnh, nhờ vậy điểm tích lũy cũng tăng lên rất nhanh chóng.
Nhưng mà muốn lần nữa đ-ng phải loại yêu thú sống quần thể giống như là Hống Tranh chỉ sợ cũng rất khó, vì yêu thú khi đạt đến Địa Cương cảnh, đại đa số đều có lãnh địa của riêng mình, rất ít khi chung sống hòa bình được.
Chân như giẫm trên đất bằng, cũng không biết bụng của Thâm Uyên Chi Trùng này rốt cuộc là do thứ gì tạo thành, không chỉ cứng rắn mà lại còn có thể phát ra ánh sáng nhàn nhạt nữa.
Mà lúc này, ở dưới chân hắn có một tảng đá tản ra ánh sáng nhàn nhạt, khảm nạm trên mặt đất.
Nhanh chóng cạy tảng đá kia ra, phía trên còn bao trùm một tầng màng mỏng. Ngón tay khẽ động xé rách lớp màng mỏng này, bộ dáng thực của tảng đá cũng lộ ra.
- Đây là nguyên tinh.
Lâm Phàm sững sờ tựa như là không nghĩ tới sẽ là thứ này. Nguyên tinh cũng chính là một loại tinh thạch, thuộc về vật liệu đặc thù khá quý hiếm, sức mạnh ẩn chứa bên trong nguyên tinh này rất ôn hòa. Thần Nguyên Pháo ở trong tông môn chính là mượn nhờ năng lượng trong nguyên tinh để thôi động, bộc phát ra sức mạnh kinh khủng khiến cho cường giả có thực lực dưới Địa Cương cảnh tầng ba đều e ngại.
Ngoại trừ làm động lực cho Thần Nguyên Pháo, nguyên tinh này còn có rất nhiều công dụng khác, mặc dù không có bất kỳ tác dụng gì đối với việc tăng cường tu vi nhưng mà lại rất đáng tiền.
Theo như hắn biết, Viêm Hoa tông cũng có được mấy chỗ khoáng mạch nguyên tinh, mặc dù vẫn đang không ngừng khai thác nhưng mà sản lượng thu hoạch rất thấp.
- Phát tài.
Lúc này, trái tim của Lâm Phàm đập rất nhanh, cảm giác vận khí của mình thật sự là quá tốt rồi. Những thứ phát tán ra ánh sáng nhàn nhạt ở trong thân thể của Thâm Uyên Chi Trùng chỉ sợ đều là nguyên tinh. Mặc dù chúng khá phân tán, nhưng nếu như thu thập lại thì cũng là một khoản tiền lớn.
Có được khoản tài phú này, hắn có thể mua sắm rất nhiều thứ, cũng có thể muốn làm gì thì làm.
Con Thâm Uyên Chi Trùng này khẳng định là đã tiến vào một chỗ khoáng mạch nguyên tinh. Có thể là bởi vì nó muốn đi qua nên đã gặm luôn cả một đống đá ở khu vực xung quanh, chính thế mà vô tình nuốt cả những khối nguyên tinh này vào trong bụng.
Những tảng đá kia có lẽ đã bị tiêu hóa, nhưng mà nguyên tinh lại vô cùng cứng rắn, không dễ dàng bị tiêu hóa như vậy.
Sau khi trở lại tông môn mình nên nói cho lão sư tin tức vực sâu Vạn Quật có khoáng mạch nguyên tinh, có lẽ sẽ được ban thưởng.
Nhưng mà ngẫm lại chỉ sợ không có đơn giản như vậy, cho dù vực sâu Vạn Quật có khoáng mạch nguyên tinh, tông môn cũng không dám khai thác, bởi vì nơi này thật sự là quá nguy hiểm.
Lúc trước, mình có thể gặp được người của Nhật Chiếu tông, hiển nhiên cũng không phải là chuyện đơn giản. Chắc hẳn bọn hắn cũng không theo con đường bên phía Viêm Hoa tông để đi vào vực sâu Vạn Quật. Bởi vậy có thể chứng minh, vực sâu Vạn Quật này hoàn toàn chính xác là liên tiếp cả hai tông. Lần trước, Nhật Chiếu tông muốn xâm lấn Viêm Hoa tông lại không đi qua vực sâu Vạn Quật này, chỉ sợ là do bọn họ cũng biết, vực sâu Vạn Quật quá sức khủng bố, không thích hợp cho đại quân đi qua.
Không muốn nghĩ nhiều như vậy nữa, cũng mặc kệ hiện tại Thâm Uyên Chi Trùng này mang theo bản thân đi tới nơi nào, Lâm Phàm nhanh chóng động thủ, móc nguyên tinh ra, bỏ vào trong nhẫn trữ vật.
Mà Thâm Uyên Chi Trùng cũng không có cảm nhận được lại có một nhân loại đang ở trong cơ thể mình đào bảo, dù sao nó đã ăn no cho nên lại muốn đi xuống dưới đáy Thâm Uyên và ngủ say.
Sau ba ngày!
Một con ngựa màu đỏ rực như là ánh lửa, chợt lóe lên, những nơi đi qua lưu lại vô số dấu chân màu đen.
Dung Nham Thần Câu có tu vi Địa Cương cảnh, sinh hoạt tại hiểm địa Dung Nham, quanh năm bị dung nham ăn mòn, huyết mạch dần dần phát sinh biến hóa, có được liệt diễm chi uy.
Sau khi đi ra từ vực sâu Vạn Quật, Mặc Kinh Trập không có ngừng nghỉ, một ngày đi cả vạn dặm, không hề lộ ra vẻ mỏi mệt.
Đồng thời cũng là bởi vì đây là Dung Nham Thần Câu am hiểu chạy đường dài, nếu như là yêu thú khác chỉ sợ đã sớm mệt mỏi đến co quắp.
Xa xa.
Một sơn môn xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn. Sơn môn của Viêm Hoa tông vô cùng to lớn, cao vút trong mây, bậc thang đi lên có 999 tầng giống như là Thiên Thê.
Vì bày tỏ sự tôn kính với Viêm Hoa tông, bình thường khách đến thăm đều sẽ lựa chọn đi bộ, bước từng bước đi lên bậc thang 999 tầng này. Nhưng mà hiện tại, Mặc Kinh Trập lại không muốn lãng phí nhiều thời gian như vậy. Hắn lập tức giẫm chân lên trên lưng của Dung Nham Thần Câu, thân hình nhảy lên giống như là đại bàng giương cánh, lên như diều gặp gió, chỉ trong vòng mấy hơi thở, đã vững vàng đi đến trước cửa sơn môn.
- Người nào?
Hai đệ tử trông coi sơn môn nhìn thấy đối phương không theo bậc thang đi lên cũng nghiêm mặt lại.
Mặc Kinh Trập nhìn hai đệ tử này, mặc dù hai người chỉ có tu vi Tôi Thể cảnh, nhưng hắn vẫn khách khí ôm quyền, nói:
- Tại hạ là Mặc Kinh Trập, đại thiếu gia của Mặc gia thành Linh Phong. Tại hạ có đại sự cầu kiến Thiên Tu trưởng lão.
- Mặc gia thành Linh Phong sao?
Thủ sơn đệ tử nghi hoặc nhìn Mặc Kinh Trập, sau đó nghĩ đến với thân phận của Thiên Tu trưởng lão, chỉ là thiếu gia của một gia tộc sao có thể muốn gặp thì gặp, bởi vậy khoát tay, nói:
- Thiên Tu trưởng lão là nhân vật bậc nào, há lại là người mà ngươi muốn gặp thì có thể gặp, mau chóng trở về đi.
Mặc Kinh Trập nghe hắn nói thế, cũng hơi sững sờ. Sau khi suy nghĩ một lát, hắn vận chuyển cương khí, thi triển một môn âm công, thanh âm vang lên, vọng khắp đất trời.
- Thiên Tu trưởng lão, ta là Mặc Kinh Trập. Bằng hữu của ta, Lâm Phàm cũng chính là đệ tử chân truyền của ngươi, tại vực sâu Vạn Quật gặp độc thủ, không may vẫn lạc. Ta muốn tới đây, tìm về cho hắn một cái công đạo.
- Ngươi làm cái gì thế?
Hai đệ tử kia không nghĩ tới gia hỏa này, cũng dám càn rỡ ở trước cửa Viêm Hoa tông, vừa định tiến lên ngăn cản lại bị Mặc Kinh Trập vung chưởng đánh bay.
Mặc Kinh Trập không quan tâm đến hai người nữa, tiếp tục cao giọng quát lên.
Địa Cương cảnh tầng sáu toàn lực hô lớn giống như là sấm sét nổ vang.
Không ít đệ tử khi nghe được thanh âm này còn có chút nghi hoặc, không biết là kẻ nào lại có lá gan lớn như vậy, cũng dám lớn tiếng ồn ào tại Viêm Hoa tông.
Chẳng qua là khi bọn hắn nghe được tin tức Lâm Phàm vẫn lạc, tất cả lại vô cùng chấn động.
Dù sao ở trong Viêm Hoa tông, có người nào không biết Lâm Phàm là đệ tử chân truyền của Thiên Tu trưởng lão?
Bây giờ hắn lại chết rồi, đây thật sự là một chuyện lớn bằng trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận