Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 142: Bắt ba vị phong chủ

Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nhóm: Ẩn Môn
Nguồn: TruyenYY
------------------------
Viêm Hoa tông
Khu vực ngoại môn.
- Chúc mừng Trương sư huynh thành công đột phá đến Địa Cương cảnh, trở thành vị đệ tử nội môn thứ hai trong nhóm mấy người chúng ta.
Lã Khải Minh vỗ tay chúc mừng
Nửa ngày trước, Trương Long đột phá Tôi Thể cảnh trở thành cường giả Địa Cương cảnh. Giờ hắn chỉ cần đi Nội Môn đường nhận nhiệm vụ, sau khi hoàn thành là sẽ có tư cách tham gia khảo hạch trở thành đệ tử nội môn.
Trương Long cũng rất hưng phấn, có được thành tựu ngày hôm nay mặc dù có một phần là do sự cố gắng của hắn, nhưng mà càng nhiều hơn là nhờ vào sự hỗ trợ của Lâm sư huynh. Nhìn các vị sư đệ đang chúc mừng ở xung quanh, hắn cũng giấu giếm sự hưng phấn ở trong nội tâm, bình tĩnh nói.
- Ta cũng chỉ là đi trước các vị sư đệ một bước mà thôi, nếu như không phải lần trước Lâm sư huynh cho chúng ta Kim Tủy Đan để chúng ta tẩy kinh phạt tủy, ta muốn đột phá đến Địa Cương cảnh chí ít cũng còn cần tới nửa năm. Cũng không biết Lâm sư huynh bây giờ thế nào? Khi nào thì trở về?
Hoàng Phú Quý cười nói:
- Lâm sư huynh ra ngoài lịch luyện đã được một thời gian rồi. Bằng tư chất của sư huynh, khi trở về, tu vi khẳng định sẽ tiến thêm một bước.
Lúc mọi người ở đây vừa mới chuẩn bị mở miệng, bên tai lại vang lên tiếng nói như sấm rền.
- Thiên Tu trưởng lão, ta là Mặc Kinh Trập. Bằng hữu của ta, Lâm Phàm cũng chính là đệ tử chân truyền của ngươi, tại vực sâu Vạn Quật gặp độc thủ, không may vẫn lạc. Ta muốn tới đây, tìm về cho hắn một cái công đạo.
Mấy người vẫn còn đang cười nói vui vẻ đột nhiên sừng sỡ, thần sắc hưng phấn ở trên mặt lập tức biến mất.
Thân thể của Lã Khải Minh run lên tựa như là không dám tin tưởng, tức giận nói:
- Ai lại dám nguyền rủa Lâm sư huynh như thế? Ta phải đi xem một chút mới được.
Sau đó cũng không đợi mấy người Trương Long phản ứng, hắn lập tức đi ra ngoài, chạy thẳng đến chỗ sơn môn.
Khu vực nội môn, trong một tiểu viện nhỏ, chim hót hoa nở, khung cảnh tươi đẹp, Liễu Nhược Trần ngẩng đầu ngóng nhìn về phương xa, sắc mặt tuy có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng thì hi vọng Thánh Tử của Thánh Đường tông mau mau đến đây đón nàng. Nàng đã không thể tiếp tục chờ ở Viêm Hoa tông này được nữa.
Đột nhiên, nàng nghe thấy tiếng hét của Mặc Kinh Trập. Sắc mặt vốn bình tĩnh kia đột nhiên cứng lại, sau đó dần dần biến hóa, vậy mà lộ vẻ tươi cười.
- Chết rồi.
Nàng không ngờ tên đệ tử nội môn đáng chết kia lại chết rồi. Thật đúng là niềm vui lớn bằng trời a.
- Tỷ, tên kia chết rồi, chết rồi.
Lúc này, một bóng người xinh đẹp lao tới từ phương xa, Liễu Nguyệt mang vẻ mặt hưng phấn vừa đi vừa nói, thậm chí nụ cười cũng có chút dữ tợn.
Nàng đã chờ mãi, rốt cuộc đã đợi được đến lúc nghe thấy tin tức này. Những ngày qua nàng đã phải chịu đựng vô số ủy khuất tất cả chỉ vì tên Lâm Phàm kia. Giờ khắc này, khi nghe được tin tức kia, nàng cực kỳ hưng phấn, chỉ là có chút tiếc nuối rằng mình không được tự tay báo thù, tự tay giết chết gia hỏa kia mà thôi.
Mộ Linh thân là nữ đệ tử xấu nhất trong tông môn, bình thường đều một mình tu luyện. Trước kia, lúc Lâm sư huynh đi ra ngoài, nàng đều sẽ đi quét dọn phòng cho Lâm sư huynh. Thế nhưng mà từ sau khi Lâm sư huynh trở thành đệ tử nội môn, đệ tử ngoại môn như nàng lại không thể tiến vào chỗ của Lâm sư huynh rồi.
Vì tới gần Lâm sư huynh hơn một chút, nàng chỉ có thể liều mạng tu luyện. Bởi vì tư chất của nàng hơi kém cho nên mỗi ngày trừ lúc ăn cơm, đi ngủ và một số việc thiết yếu khác, toàn bộ thời gian còn lại đều được nàng sử dụng để tu luyện.
Đột nhiên, khí huyết trong cơ thể sôi trào lên tựa như là nhận lấy đả kích, Mộ Linh phun ra một búng máu tươi. Trong đôi mắt tựa như là tinh linh kia hiện lên thần sắc không thể tin tưởng. Sau đó nàng cũng không thèm xem xét tình huống của bản thân mà, đứng dậy chạy thẳng đến nơi phát ra thanh âm kia.
Chỗ sơn môn, chung quanh Mặc Kinh Trập đã có rất nhiều đệ tử tụ tập lại.
- Im ngay, sơn môn của Viêm Hoa tông là nơi để ngươi càn rỡ sao?
Một tên nam tử mặc quần áo hoa lệ, ánh mắt nghiêm nghị nói với Mặc Kinh Trập. Trên người của nam tử này phát tán ra khí tức khiến cho người sợ hãi, hiển nhiên cũng là một vị đệ tử nội môn cường đại.
Những đệ tử xung quanh nhìn thấy người nói chuyện, cũng châu đầu ghé tai trò chuyện với nhau.
- Đồ sư huynh đã tới.
- Gia hỏa này gặp xui xẻo rồi. Dám ở cửa tông môn hô to gọi nhỏ thì chắc chắn sẽ bị trừng phạt, dù là sự tình lớn bằng trời cũng không được.
Mặc Kinh Trập cũng không có để ý đám người kia, mà hơi ngừng lại lấy hơi rồi lại tiếp tục gầm rú.
- Càn rỡ.
Trong mắt của Đồ Thí lóe lên tinh quang, chợt quát một tiếng, nhanh chóng đánh ra một quyền về phía Mặc Kinh Trập. Hắn muốn đánh tên gia hoả dám hô to gọi nhỏ tại cửa tông môn này xuống núi.
Nhưng đột nhiên.
Đồ Thí cảm giác toàn thân tựa như là rơi vào trong hầm băng, tứ chi rét run, không thể động đậy. Sau đó hắn đột nhiên bị đánh bay, nếu như không phải có luồng sáng màu đỏ đỡ lấy hắn, chỉ sợ hắn đã bị trọng thương.
Hỏa Dung để Đồ Thí lui ra rồi nhìn về phía Thiên Tu mà cũng không biết nên nói gì. Hắn cũng không ngờ tiểu tử kia lại chết rồi. Nếu như đây là sự thật, vậy thì sẽ là sự đả kích quá lớn đối với Thiên Tu.
- Ngươi nói cái gì? Đồ nhi ta thế nào?
Thiên Tu có thực lực thông thiên, ở trong tông môn, nếu có người nhắc đến tên của hắn cũng có thể bị hắn cảm ứng được, lại càng không cần phải nói Mặc Kinh Trập hét lớn như thế.
Mặc Kinh Trập ngừng gầm rú. Hắn cảm thấy đứng ở trước mặt mình không phải một lão giả mà là một tôn Sát Thần. Loại uy thế áp chế ở bên trên nội tâm kia khiến cho hắn có cảm giác yết hầu của mình giống như bị người bóp chặt.
- Thiên Tu trưởng lão, tại hạ Mặc...
- Ta hỏi ngươi, đồ nhi ta đến cùng thế nào?
Thiên Tu lại trầm giọng nói. Sắc mặt lạnh lẽo khiến cho Mặc Kinh Trập kinh hãi. Hắn cũng không dám nói nhảm nữa, bởi vì hắn có cảm giác nếu mình tiếp tục nói nhảm dù chỉ là nửa câu, vậy thì mình sẽ trở thành một bộ thi thể lạnh băng.
- Hắn đã chết, chết tại vực sâu Vạn Quật rồi.
Mặc Kinh Trập nói ra, nói:
- Chúng ta gặp mặt ở tại đầm Giao Long bên ngoài phường thị Vân Hải. Sau đó ở bên trong vực sâu Vạn Quật, ta gặp phải đệ tử của Nhật Chiếu tông và phát sinh tranh đấu. Hắn trông thấy và đến giúp đỡ. Nhưng mà đột nhiên, có mấy người xuất hiện, ta biết một người trong đó là đệ tử nội môn nhất phẩm Kiếm Vô Trần.
Đột nhiên, Mặc Kinh Trập kinh hãi, bởi vì lão giả ở trước mắt này giơ tay đặt lên trên trán của hắn mà trong đầu của hắn tựa như là có thứ gì đó bị dẫn dắt ra.
Hỏa Dung kinh ngạc nói:
- Thiên Tu, dừng tay, ngươi đang dùng tà công đó.
- Im miệng.
Thiên Tu lạnh lùng nói, ngón tay đang đặt ở trên trán của Mặc Kinh Trập đột nhiên sáng lên, bên trong ánh sáng này có thật nhiều hình ảnh xuất hiện.
Bây giờ Thiên Tu đang thi triển một môn tà công có tên là Sưu Hồn tà công, có thể khiến toàn bộ ký ức ở trong đầu của một người hiện ra bên ngoài cho người khác nhìn.
- Kiếm Vô Trần
- Hoàng Huyền Đạo
- Hàn Vân Đào
- Phong Thanh Vân
- Bốn tên đệ tử nội môn nhất phẩm dám vây giết đồ nhi của ta. Không ngờ ở trong vực sâu Vạn Quật, đồ nhi của ta lại gặp phải hiểm cảnh như vậy. Mà ta lại không hề hay biết, ta... Ta.
Nhấc ngón tay ra, hai con ngươi nguyên bản hơi mê mang của Mặc Kinh Trập đột nhiên khôi phục vẻ tỉnh táo. Người cũng ứa ra mồ hôi lạnh. Khủng bố, thật sự là quá kinh khủng! Ở trước mặt vị trưởng lão này, mình không hề có một chút năng lực phản kháng gì.
Hỏa Dung cảm nhận được khí tức mà Thiên Tu đang phát tán ra, trong lòng hô to không ổn, đi tới bên cạnh Thiên Tu trưởng lão, vội vàng nói:
- Thiên Tu, việc này còn cần điều tra. Chuyện này...
Hắn còn chưa nói xong thì đã bị Thiên Tu ngắt lời:
- Hỏa Dung, nếu như ngươi còn nhớ được giao tình mấy chục năm của chúng ta. Vậy thì ngươi đừng nhúng tay.
- Tốt! Rất tốt! Đến cùng là ai có thể sai khiến bốn tên đệ tử nội môn nhất phẩm? Lão phu rất muốn biết đó.
Thanh âm tức giận của Thiên Tu đột nhiên biến thành băng lãnh. Sau đó ông ta duỗi tay, chộp tới thập phong ở nơi xa:
- Các ngươi đều tới đây cho lão phu...
Sức mạnh mênh mông bạo phát ra, toàn bộ hư không đều giống như là bị phá tan.
Khi cảm nhận được cỗ lực lượng này, mấy đệ tử đứng ở xung quanh đều có cảm giác mình giống như là bị nghiền nát. Hỏa Dung ở một bên thấy cảnh này, trong lòng kinh hãi, nhanh chóng vẫy bàn tay một cái, bảo hộ những đệ tử này, sau đó nghiêm nghị nói:
- Thiên Tu, ngươi muốn lấy mạng của những đệ tử này sao?
- Bất kể là ai giết đệ tử của lão phu, dù là hắn là trời, lão phu cũng muốn nghiền hắn thành tro, cho hắn chết không có chỗ chôn.
Phương xa!
Thập phong là vị trí cao nhất dành cho đệ tử ở bên trong Viêm Hoa tông. Hiện giờ có bảy vị phong chủ không ở đó mà đã đi ra bên ngoài để lịch luyện, chỉ có ba người còn ở lại là Quân Vô Thiên, Vạn Trung Thiên, Chiến Hồng Đế.
Hồng Đế phong!
Chiến Hồng Đế còn đang tu luyện. Đột nhiên không gian nứt vỡ, một bàn tay lớn tản ra sức mạnh cường hãn không cách nào địch nổi xuyên thấu hư không đánh tới khiến Hồng Đế phong chấn động kịch liệt.
- Thiên Tu trưởng lão, ngươi thân là trưởng lão lại không để ý đến thân phận của mình ra tay với chúng ta. Ngươi không để ý đến quy củ của tông môn sao.
Hồng Đế đột nhiên mở to mắt, chiến ý ngập trời bạo phát ra.
- Ta là phong chủ của Hồng Đế phong, là một trong những người có khả năng trở thành tông chủ. Hiện giờ, ngươi lại muốn bắt giữ chúng ta ở trước mắt của đông đảo sư đệ. Nếu làm như vây, sau này ở trước mặt của những sư đệ này, chúng ta còn có gì là uy nghiêm nữa.
Bàn tay lớn kia cũng không có ngừng lại, nhanh chóng bóp nát trận pháp hộ sơn của Hồng Đế phong rồi chộp về phía Chiến Hồng Đế đang ngồi trong cung điện.
- Thập Phương Thiên Diệt.
Chiến Hồng Đế chợt quát to một tiếng, không gian chung quanh đột nhiên phá toái, sức mạnh hủy thiên diệt địa từ trên người hắn bạo phát ra.
Đạp đạp!
Hư ảnh một binh đoàn thiết kỵ (Kị binh trang bị giáp sắt có thể chỉ cho người có thể cho cả ngựa) tràn ngập sát khí xuất hiện, giơ binh khí lên lao thẳng về phía bàn tay lớn kia.
Chỉ là ở dưới sự trấn áp của bàn tay lớn kia, hư ảnh binh đoàn kia trong nháy mắt sụp đổ, tan thành mây khói.
Một bàn tay kia vẫn còn dư lực ép tới. Uy thế khiến cho Chiến Hồng Đế có cảm giác bản thân giống như là con thuyền nhỏ ở bên trong mưa bão, tùy thời đều có thể bị đánh chìm.
- Thật cường hãn! Làm sao có thể mạnh như vậy?
Sắc mặt của Chiến Hồng Đế biến đổi, đây là sức mạnh mà hắn không cách nào địch nổi. Hắn chưa bao giờ thấy qua Thiên Tu trưởng lão động thủ, nhưng mà bây giờ, lại cảm thấy mình quá yếu.
Ầm!
Bàn tay mặc dù còn không có chụp tới Chiến Hồng Đế, nhưng mà uy thế ở trên năm ngón tay kia đã trấn áp Chiến Hồng Đế nằm rạp trên mặt đất. Chiến giáp ở trên người cũng xoạt xoạt một tiếng rồi nứt toác ra.
Chuyện này khiến cho Chiến Hồng Đế cũng không dám tin tưởng. Đây chính là chiến giáp cấp bậc Địa giai thượng phẩm, vậy mà bây giờ lại bị uy thế này nghiền nát tan tành.
Năm ngón tay nắm lại giống như là bắt một con gà con, xách Chiến Hồng Đế qua chỗ Thiên Tu.
Về phần Vạn Trung Thiên đã sớm khuất phục trước uy thế của Thiên Tu trưởng lão, bị tóm tới đây mà không hề có một chút phản kháng nào.
Hiển nhiên Quân Vô Thiên cũng phản kháng nhưng hết thảy đều là phí côn. Ở trong tay Thiên Tu trưởng lão, bọn hắn chính là tồn tại giống như là sâu kiến mà thôi.
Mà lúc này, ba người liếc nhau, im lặng không nói gì cả, chỉ cười khổ. Nhưng khi thấy tình cảnh ở phương xa, bọn họ lại giận muốn rách cả mí mắt. Trên bầu trời, bàn tay kia vồ mạnh một cái.
Tru Thiên phong, Trung Thiên phong, Hồng Đế phong ầm vang một tiếng rồi sụp đổ, hang ổ của ba vị phong chủ trong nháy mắt bị phá diệt.
Tất cả mọi người ở hiện trường đều chấn kinh.
Đây chính là thực lực.
Đây chính là uy thế.
Dù là trong mắt bọn hắn, ba vị sư huynh cường đại như là thần linh, ở trong tay của Thiên Tu trưởng lão trong nháy mắt đã bị trấn áp, không hề có sức phản kháng.
Hỏa Dung nhìn cảnh tượng ở trước mắt cũng hít thở không thông, sau đó hai mắt đỏ bừng, nói:
- Thiên Tu, ngươi muốn gây nên nội chiến trong tông môn hay sao?
- Chờ sau khi ta báo thù cho đồ nhi của ta, ta tự nguyện chịu phạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận