Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 145: Mãi Mãi Đề Thiết Cao

Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nhóm: Ẩn Môn
----------------------
Lúc cảm nhận khí tức của con Thâm Uyên Chi Trùng này thì Doanh Thăng biết nó đã trưởng thành. Đó là tồn tại mà bọn hắn căn bản không có khả năng ứng đối. Mặc dù bọn hắn có nhiều người nhưng mà e rằng mấy người bọn hắn còn chưa đủ nhét kẽ răng đâu.
- Không đúng, con Thâm Uyên Chi Trùng này có vấn đề, khí tức của nó đang không ngừng giảm xuống tựa như là đã bị người đánh trọng thương.
Nhãn lực của Doanh Thăng là sắc bén bực nào, chỉ nhìn qua đã có thể xác định con Thâm Uyên Chi Trùng này đang có vấn đề.
Thân thể lộ ra trên mặt đất vẫn còn uốn éo, đập qua đập lại. Thậm chí, nó còn đập vào Vạn Quật môn, nhưng mà Vạn Quật môn là tồn tại cấp bậc nào? Đây chính là thứ đã tồn tại từ tận xa xưa, kết nối với một chỗ động thiên phúc địa khác. Nếu như một con Thâm Uyên Chi Trùng cũng có thể đâm hỏng thì Vạn Quật môn này đã sớm tiêu vong rồi.
Và kết quả không ngoài dự đoán, sau khi va chạm trên người Thâm Uyên Chi Trùng phun ra một dòng máu đen.
- Doanh sư huynh, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Một vị sư đệ ngưng trọng hỏi, mặc dù con Thâm Uyên Chi Trùng này đang có vấn đề, nhưng cũng không phải dễ đối phó. Nhìn tình huống hiện tại, con Thâm Uyên Chi Trùng này hiển nhiên đã nổi điên.
- Các sư đệ bày trận, cùng ta giết chết con Thâm Uyên Chi Trùng này. Nơi này là lãnh địa của Nhật Chiếu tông ta. Sao có thể cho một con yêu thú càn rỡ?
Doanh Thăng nghiêm nghị nói, sau đó đột nhiên nhảy lên, song quyền tỏa ra hào quang sáng chói, trong nháy mắt đã đánh ra mấy trăm quyền lên thân thể của Thâm Uyên Chi Trùng.
- Sư huynh lợi hại.
Những người khác nhìn thấy sư huynh lợi hại như vậy, cảm thấy dù là vỏ ngoài của Thâm Uyên Chi Trùng cứng rắn dị thường thì cũng không ngăn cản được uy lực từ mấy quyền này của sư huynh.
- Hừ, Phá Âm Sát Quyền của ta đã sớm tu luyện đến cảnh giới tối cao, chớp mắt là có thể đánh ra hơn trăm quyền, còn được trưởng lão của tông môn ban thưởng một viên Canh Kim Sát Đan để cương khí có thêm đặc tính sắc bén, đánh vỡ vỏ ngoài của con Thâm Uyên Chi Trùng này chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Doanh Thăng đắc ý nói.
- Doanh sư huynh không hổ là Doanh sư huynh, La Chinh Nhất kia cũng chỉ mới tu luyện tới cảnh giới mấy chục quyền mà thôi. Làm sao so sánh cùng với sư huynh được?
Một tên đệ tử nịnh nọt nói.
Trong lòng của Doanh Thăng cũng rõ ràng. Tu vi của hắn và La Chinh Nhất đều là Địa Cương cảnh tầng sáu, nhưng ở trên phương diện lĩnh ngộ công pháp, bởi vì mà hắn được thúc thúc, là một vị trưởng lão của Nhật Chiếu tông quán đỉnh, giảm bớt đi không ít công phu nên mới có thể đạt tới cảnh giới này.
Chênh lệch giữa quý tộc cùng bình dân chính là như thế, mình không chỉ có thiên phú, còn có hậu thuẫn cường đại.
Bình dân muốn vượt qua đoạn chênh lệch này hoàn toàn chính là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.
- Tốt, các vị các sư đệ không nên khinh thường. Nhanh chóng giết chết con Thâm Uyên Chi Trùng này đi! Mấy cái chân của con súc sinh này đều là tài liệu luyện khí hiếm có, mang về tông môn cũng có thể đổi lấy không ít đồ tốt.
Doanh Thăng nói, lại thi triển Phá Âm Sát Quyền, khí thế mặc dù không có uy mãnh như trước nhưng cũng không thể coi thường.
Toàn bộ không gian đều là bóng dáng của Doanh Thăng.
Nhất là bây giờ Thâm Uyên Chi Trùng còn đang đau đớn, chỉ qua một đoạn thời gian, tu vi lại tiếp tục giảm xuống một phần, hiện tại lại bị những người này oanh kích khiến cho thương thế càng thêm nghiêm trọng, e rằng đã sắp tử vong rồi.
Doanh Thăng trông thấy con Thâm Uyên Chi Trùng này đã dần dần không còn khả năng chống đỡ, trong lòng vô cùng hưng phấn. Tu vi của con súc sinh này chỉ sợ đã là Địa Cương cảnh tầng chín, hơn nữa nó còn là yêu thú cỡ lớn, thực lực càng thêm đáng sợ. Nếu như có thể giết chết, mặc kệ là thừa dịp hắn thụ thương hay vẫn là cái gì, chiến tích này cũng có thể cho hắn khoác lác một phen rồi.
Còn về phần Lâm Phàm, hắn còn đang ở trong cơ thể của Thâm Uyên Chi Trùng ăn uống thả cửa, đồng thời với thức ăn vào bụng, điểm khổ tu cũng không ngừng tăng vọt.
Hắn thấy con Thâm Uyên Chi Trùng này đã bớt cho hắn không biết bao nhiêu thời gian khổ tu, về sau chỉ cần kiếm điểm tích lũy, đánh chắc căn cơ là có thể đột phá tu vi, đạt tới cảnh giới càng cao hơn.
Vươn tay lấy một miếng cuối cùng nhét vào trong miệng, nhanh chóng nuốt xuống rồi lại bắt đầu luyện hóa.
Lần này vận khí của Lâm Phàm thật sự là quá tốt, lại gặp được yêu thú đặc thù như Thâm Uyên Chi Trùng, bình thường thì yêu thú căn bản không có khả năng ngưng tụ tinh hoa.
E rằng chỉ có những yêu thú chân chính cường đại biết được tu luyện kia mới có thể cô đọng tinh hoa của bản thân, nhưng mà những yêu thú kia đều là tồn tại cực kỳ cường hãn, nghiền chết Lâm Phàm giống như là nghiền chết con kiến mà thôi.
Ngoại trừ con Thâm Uyên Chi Trùng này tương đối không may này thì còn có thể gặp được cơ duyên to lớn như thế này ở đâu cơ chứ?
Điểm khổ tu tăng thêm mấy triệu, nếu như hiện tại hắn lập tức sử dụng để tăng cao tu vi, chỉ sợ cũng có thể tăng lên tới Địa Cương cảnh tầng sáu, tầng bảy. Lần này số lượng điểm khổ tu thu hoạch được thật sự là quá lớn, mấy trăm năm tích lũy của Thâm Uyên Chi Trùng cứ như vậy không công tiện nghi cho Lâm Phàm.
Con Thâm Uyên Chi Trùng này cũng cực kỳ không may. Thực lực của nó mặc dù cường đại nhưng mà trí tuệ thấp kém, không hiểu tu luyện, ngưng tụ tinh hoa trong cơ thể cũng chỉ là thiên phú trời cho, vô ý ngưng tụ mà thôi, nếu như ở bị người giết chết, như vậy khối tinh hoa này sẽ tiêu tán vào trong thiên địa.
Mà bây giờ, khi Thâm Uyên Chi Trùng vẫn còn đang sống sờ sờ, Lâm Phàm đã ăn hết khối tinh hoa này, cũng mài chết con Thâm Uyên Chi Trùng này.
Bên ngoài, Doanh Thăng chuẩn bị thi triển đại chiêu, thế nhưng mà đại chiêu chỉ vừa mới ấp ủ được một nửa thì ầm một tiếng, Thâm Uyên Chi Trùng ngã xuống mặt đất rồi không nhúc nhích nữa.
Doanh Thăng cũng cực kỳ sững sờ, chẳng lẽ thế công vừa rồi của mình thật sự là quá mức cường đại, cương khí không gì không phá được đã giết chết con Thâm Uyên Chi Trùng hay sao?
- Có lẽ ta đã cường đại đến trình độ mà mình cũng không thể lý giải đi.
Doanh Thăng thầm nghĩ trong lòng, sau đó chắp tay sau lưng, nhanh chóng đi tới chỗ thi thể của Thâm Uyên Chi Trùng.
Chung quanh các sư đệ thấy cảnh này cũng đi lên vuốt mông ngựa:
- Sư huynh thật sự là quá lợi hại. Con Thâm Uyên Chi Trùng này ở trong tay của sư huynh cũng chỉ là như vậy mà thôi.
Trong lòng của Doanh Thăng cực kỳ đắc ý, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ xem thường, nói:
- Mấy người các ngươi đi chặt đứt hết mấy cái chân của con Thâm Uyên Chi Trùng, đợi sau khi trở về nộp lên tông môn.
- Vâng.
Mấy người kia cũng không do dự, nhanh chóng phân công hành động, dùng tốc độ nhanh nhất xử lý thi thể của Thâm Uyên Chi Trùng. Không còn sức mạnh chống đỡ, mấy cái chân kia cũng bị chặt đứt cực kỳ dễ dàng.
- Tốc độ nhanh một chút, đợi lát nữa sư huynh còn muốn mang chúng ta tiến vào Vạn Quật môn.
- Ha ha, không ngờ lần này chúng ta lại có vận khí tốt như vậy, không chỉ ngẫu nhiên thu hoạch được một chiếc chìa khoá của Vạn Quật môn, còn có một con Thâm Uyên Chi Trùng tự mình đưa tới cửa.
Lâm Phàm nghe được hệ thống báo điểm tích lũy tăng lên thì mới biết con Thâm Uyên Chi Trùng này đã bị mình giết chết. Ngẫm lại chắc là do khí quan mà mình vừa ăn là bộ vị cực kỳ trọng yếu của Thâm Uyên Chi Trùng giống như là trái tim trong cơ thể con người vậy.
Kiểm tra một chút, hắn cũng phải nuốt nước bọt. Thật sự là không thể tin được! Không ngờ điểm khổ tu đã có hơn 9 triệu, sắp được 10 triệu rồi.
Khi đột phá đến Địa Cương cảnh tầng ba, mình tốn 2 triệu điểm khổ tu, vậy hơn 9 triệu này cũng có thể cho mình tăng lên mấy cảnh giới đi.
Nếu như lại có đủ điểm tích lũy đánh chắc căn cơ cho bản thân, như vậy thì có lẽ trong nháy mắt mình sẽ trở thành cường giả. Lấy tích lũy của bản thân, đánh vỡ hết thảy, vậy còn có thể có vấn đề gì hay sao?
Nhưng khi mà hắn chuẩn bị đi ra, lại nghe được bên ngoài có âm thanh truyền đến.
- Nhật Chiếu tông sao?
- Chìa khoá của Vạn Quật môn sao?
- Tài phú, bảo tàng ư?
Những cái khác đều không quá trọng yếu, nhưng mà tài phú cùng bảo tàng lại khiến cho hắn không thể chần chờ nữa, nhanh chóng lấy Thái Hoàng Kiếm ra, chọc thủng lớp da thịt cứng rắn của Thâm Uyên Chi Trùng rồi nhảy ra ngoài.
Khi hắn định nói một câu ‘Các ngươi là đến đưa phúc lợi’, lại thấy tình huống chung quanh có chút không đúng, cũng ngây ngẩn cả người.
Con mẹ nó, người ở xung quanh cũng quá nhiều đi, chí ít cũng phải hơn mười người, hơn nữa còn có mấy khí tức tương đối mạnh mẽ, đồng thời mình cũng không biết chìa khoá kia là ở trong tay ai? Nếu như người kia chạy đi mất thì mình biết đi đâu mà tìm.
Ngay lập tức, Lâm Phàm ôm quyền cảm kích nói:
- Đa tạ các vị sư huynh Nhật Chiếu tông! Ân cứu mạng này, Mãi Mãi Đề Thiết Cao ta sẽ mãi mãi khắc ghi ở trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận