Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 17: Cơ hội tuyệt nhất đã tới



Nhóm dịch: Ẩn Môn
Nguồn: truyenyy.com
-----------------------------------------------------
Lâm Phàm vui vẻ đứng dậy, đột nhiên cảm thấy lành lạnh.
Cái đệch!
Lúc này, hắn mới chợt nhận ra vừa rồi hắn đã điên cuồng tới mức nào, quần áo bị nổ rách tanh tươm, toàn thân trần trụi, thế này làm sao mà quay mẹ nó về?
Ngó nghiêng xung quanh, chẳng có gì ngoài cỏ cây hoa lá.
Tại đại bản doanh tạm thời Viêm Hoa tông.
Lã Khải Minh vẫn đang tìm kiếm Lâm sư đệ, nhưng tìm cả ngày cũng không thấy khiến hắn thật sự lo lắng.
Những suy nghĩ bất an xuất hiện trong đầu.
Lâm sư đệ bị phái Nhật Chiếu bắt cóc, dùng nhục hình tra tấn.
Lâm sư đệ bị lạc đường, gặp phải yêu thú rồi bị ăn thịt thê thảm.
Đủ các loại ảo tưởng tràn ngập trong đầu Lã Khải Minh.
- Lâm sư đệ, đệ đang ở đâu? - Lã Khải Minh nén nghẹn ngào, hô to một tiếng, thịt mỡ trên người run rẩy một chút, trong ánh mắt lóe lên một tia kiên nghị - Sư đệ, ta nhất định sẽ tìm được đệ.
- Sư huynh, ta ở đây.
Đúng lúc này, một giọng nói từ xa vang đến, Lã Khải Minh trong lòng mừng rỡ, nhanh chóng chạy ra, gặp đối phương đang trong tình trạng trần truồng, ngoại trừ phần kín được che bằng một ít cỏ, những nơi khác đều không một mảnh vải.
- Sư đệ, đệ bị sao vậy? - Lã Khải Minh vội vàng chạy đến, ngó trái ngó phải.
Lâm Phàm bị Lã Khải Minh nhìn đến toàn thân lạnh toát, cúc hoa cũng trở nên căng thẳng:
- Sư huynh, huynh nhìn gì vậy?
Hắn cảm thấy ánh mắt của Lã Khải Minh có chút xâm phạm, khiến hắn hơi lúng túng. Đậu má đừng có bảo đến cuối cùng thì sẽ té ra vị sư huynh này là gay, muốn “xử lí” hắn luôn chứ?
- Sư đệ, đệ không sao chứ? Y phục của đệ đâu?
Lã Khải Minh hỏi.
Lâm Phàm nhất định không thể nói do mình tu luyện đến mức quần áo bị nổ tanh banh, mặt mũi buồn rầu nói:
- Đệ quả thực không biết, đệ chỉ vừa mới đi tắm, quay lại liền không thấy y phục nữa. Cũng không rõ là tên khốn kiếp nào trộm đồ của đệ, thực quá đáng. Huynh nói xem đệ toàn thân trần trụi như này, nếu như để người khác nhìn thấy thì còn ra thể thống gì.
- Đệ không sao là ổn rồi.
Lã Khải Minh thấy không có chuyện gì liền nhẹ nhõm thở phào, chuyện quần áo thì hoàn toàn không quan tâm, đàn ông đàn ang sợ gì chứ.
- Sư đệ, chúng ta quay về lấy y phục đi. - Lã Khải Minh nói đoạn, cũng không đợi Lâm Phàm đáp lại liền xuất phát.
- Đây... - Lâm Phàm muốn đáp lại nhưng căn bản không có cơ hội, chỉ có thể che đũng quần, cúi đầu rồi nhanh chóng đi theo về căn cứ.
Không lâu sau, một đám nữ đệ tử đi qua.
Vừa nhìn thấy Lâm Phàm người trần trụi, các nữ đệ tử liền thầm thì bàn tán:
- Đó không phải là Lâm sư huynh sao.
Hôm quá trên đài, những lời nói của Lâm Phàm quả thực đã khiến không ít người cảm động, thậm chí là với nhiều nữ đệ tử mà nói, Lâm sư huynh chính là một người đàn ông đích thực.
Đặc biệt là tu vi của Lâm phàm đã đạt tới Tôi Thể tầng 6, tỉ lệ thân thể càng không cần nói, đường nét mạch lạc rung động lòng người, lực sát thương vô cùng lớn đối với các chị em gái.
Vài nữ đệ tử táo bạo huýt sáo luôn với Lâm Phàm:
- Cơ thể Lâm sư huynh thật ngon nghẻ quá đi.
- Oa, chỗ bị Lâm sư huynh che đi có vẻ cũng không nhỏ đâu.
- Lâm sư huynh bị sao vậy? Chắc không phải là vừa mới đi làm gì chứ.
- Các tỷ muội xem, Lâm sư huynh bây giờ thật giống một tiểu nữ nhân.
Những câu nói đùa giỡn truyền đến tai Lâm Phàm, đặc biệt chính là câu nói hắn giống một tiểu nữ nhân?
Cái đậu má, bố mày mà là nữ nhân sao?
Đám hủ nữ này thực quá đáng, nếu như không thể hiện một chút thì e rằng thật đúng là bị xem thường rồi.
Nhịn không nổi, thực sự nhịn không nổi.
Hắn bỏ hai tay ra, nâng nắm cỏ lên, vị trí nhạy cảm lập tức lộ ra, một chú voi nhỏ cute rít gào.
- A!
- Lâm sư huynh thật biến thái.
Những tiếng thét vang lên, tất thảy nữ đệ tử mặt đỏ bừng bừng chán nản chạy đi.
Lâm Phàm cười hả hê, tí tuổi! Dám trêu đùa ông, thật không biết trời cao đất dày là gì.
Lã Khải Minh nhìn Lâm Phàm:
- Lâm sư đệ sao vậy?
Lâm Phàm trong lòng đắc ý cười:
- Không có gì, sư huynh chúng ta mau đi đi.
...
Ở trong phòng.
Lâm Phàm thay quần áo, trong lòng không khỏi nhẹ nhõm thở phào, xấu hổ quá, thực sự quá xấu hổ.
Tuy nhiên kì lạ ở chỗ sao lại không có nhẫn trữ vật nhỉ?
Nếu như có thì hắn cũng không đến nông nỗi không có quần áo mặc.
Lã Khải Minh nói chuyện với Lâm Phàm một hồi rồi rời đi.
Còn Lâm Phàm lại tiếp tục tập trung vào biển tu luyện mênh mông.
“Ngạo Cốt Luyện Thể Quyết” là công pháp do hắn vận dụng thông minh và tài trí, cực khổ lắm mới sáng tạo ra được. Chỉ cần dựa vào năng lực chế tạo công pháp này, thử hỏi cùng cấp với hắn còn ai dám làm đối thủ?
“Điểm khổ tu +2
Điểm khổ tu +2”
Kinh nghiệm nhanh chóng tăng lên, so với “Luyện Thể Quyết” lúc trước tăng nhanh hơn rất nhiều.
Ở giai đoạn Tôi Thể cảnh có thể tu luyện công pháp Nhân Giai, cũng chính là võ học. Tuy nhiên đối với Lâm Phàm mà nói những thứ này đều chẳng có tác dụng kẹc gì, đánh nhau ở giai đoạn này chỉ có so xem ai ra tay tàn bạo hơn.
Hắn lại là người nắm giữ ‘Thân bất tử’, lẽ nào lại phải sợ?
Buổi tối, khi mọi người đều đã nghỉ ngơi thì Lâm Phàm vẫn liều mạng tu luyện. Hắn không phải là kẻ lười biếng, một khi thực lực còn chưa đạt đến cảnh giới nhất định mà đã lười biếng chính là tự tìm đường chết.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng kèn lệnh.
- Đệch mợ! Chẳng nhẽ lại bị tập kích. - Lâm Phàm đứng bật dậy, cảm giác tần suất chiến đấu ngày một nhiều. Những ngày gần đây cũng đánh rất nhiều trận rồi, mà tiếng kèn này là lệnh toàn lực chiến đấu, xem ra Nhật Chiếu tông đã không đợi được nữa.
- Lâm sư đệ, dậy mau!
Đúng lúc này, đèn đuốc bên ngoài sáng trưng, tiếng bước chân dồn dập, Lã Khải Minh bọn họ đã chờ ở ngoài cửa.
- Sư huynh, Nhật Chiếu tông tấn công sao? - Lâm Phàm hỏi.
- Đúng vậy, Nhật Chiếu tông tấn công rồi, chúng ta phải nhanh chóng tập hợp. Nhớ kỹ tuyệt đối không được đi lẻ, trận chiến này e rằng sẽ vô cùng tàn khốc. - Lã Khải Minh nghiêm túc đáp.
...
Lục Đạo Thăng nheo lông mày:
- Xem ra Nhật Chiếu tông muốn phân định thắng bại rồi, chúng muốn đi đến kết cục cuối cùng. Truyền lệnh xuống dưới, trận này nhất định không thể thua, tuyệt đối không thể bị phá vỡ phòng tuyến này.
Phương Kình nhận lệnh:
- Dạ, sư huynh yên tâm, cho dù tử trận tuyệt đối cũng không để Nhật Chiếu tông tiến thêm một bước.
Tập hợp đại đội ngũ.
Lâm Phàm nhìn thấy nhiều người như vậy, tâm tình khỏi phải nói cũng biết sướng thế nào.
Tình trạng thế này, đợi đến khi xảy ra hỗn chiến, ông mà chạy không được thì ăn cứt cho các người xem luôn.
Tình hình trước mắt cho thấy chỉ cần loạn cào cào lên một phát thì chính là cơ hội tuyệt nhất để thoát thân.
Đến lúc đó, còn thằng mẹ nào chú ý đến mình.
Đương nhiên là thằng nào cũng chỉ lo được đến thân thằng nấy.
Tiếng chân đạp, tiếng gầm rú từ xa truyền đến, hiển nhiên là Nhật Chiếu tông đã phái đại quân tới.
Lâm Phàm ngó nghiêng xung quanh.
Một vài đệ tử trên mặt tràn đầy sợ hãi, mà một vài người khác lại tràn đầy ý chí chiến đấu.
Còn Lâm Phàm lại thực bình tĩnh, cơ hội tuyệt nhất cuối cùng cũng đến.
Thuận tiện còn thu vét lại một loạt điểm tích phân.
Cái trò rút thưởng khỏi nói đi, có vẻ cũng không tồi đâu.


Bạn cần đăng nhập để bình luận