Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 181: Rất xin lỗi, ngươi hô trễ rồi (1)

Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nhóm: Ẩn Môn
Nguồn: TruyenYY
-------------------------
Đối với các đệ tử ở dưới lôi đài mà nói, nếu như là lúc trước Lâm sư huynh trấn áp Thánh Tử khiến cho bọn họ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Nhưng mà tình huống hiện tại lại khiến cho bọn họ cảm thấy áp lực.
- Lâm sư huynh đồng thời phải đối mặt với Quân Vô Thiên Quân sư huynh cùng Chiến Hồng Đế Chiến sư huynh, nhưng hẳn là sư huynh cũng có lực đánh một trận đi.
Một tên đệ tử nói khẽ. Hai vị phong chủ đều không phải là người bình thường, cho dù là tên Thánh Tử của Thánh Đường tông kia nếu mà đồng thời phải đối mặt với hai người, cũng tuyệt đối không chống đỡ nổi quá mười chiêu.
Bây giờ một mình Lâm sư huynh chiến đấu với hai người, tình cảnh này khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng.
Trong đám người, một nam tử trung niên có ánh mắt phức tạp, thở dài một tiếng.
- Không ngờ một đệ tử bình thường ở mấy tháng trước kia, vậy mà trong khoảng thời gian ngắn đã đi tới mức độ này.
Phương Kình ở một bên nói:
- Đúng vậy. Không ngờ hôm nay hắn lại trưởng thành đến mức ngang hàng cùng mười vị phong chủ.
Lục Đạo Thăng tu hành tại Hồng Đế phong, bây giờ Chiến sư huynh lại bị người khiêu khích. Vốn dĩ hắn hẳn là nên phẫn nộ, nhưng mà giờ phút này, nội tâm của hắn cực kỳ phức tạp. Khi đó, hắn đã từng có lòng muốn bồi dưỡng tên đệ tử có biểu hiện xuất sắc ở trên chiến trường này thật tốt, nhưng mà sao có thể nghĩ đến, chỉ ngắn ngủi trong thời gian vài tháng, đệ tử này cũng đã đạt tới trình độ mà hắn cũng không thể với tới.
Cho dù là hắn nhìn thấy người này, cũng phải cung kính nói một tiếng, Lâm sư huynh.
Quân Vô Thiên chịu đựng áp lực hồi lâu, rốt cục không thể áp chế lửa giận ở trong lòng, khí thế bạo phát ra, nói:
- Lâm Phàm, ngươi thật muốn càn rỡ như thế hay sao?
Lâm Phàm lắc đầu, nói:
- Càn rỡ sao? Không, ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm rồi. Quân Vô Thiên, ta đã từng đã đáp ứng một vị lão gia gia, muốn giúp hắn báo thù.
- Ngươi nói cái gì?
Sắc mặt của Quân Vô Thiên cực kỳ âm trầm.
Hưu!
Thái Hoàng Kiếm, Nhân Hoàng Kiếm, Địa Hoàng Kiếm cắm ngược ở trên mặt đất, tản ra uy thế của kiếm đạo vô thượng.
- Ngươi có nhận ra ba thanh kiếm này không?
Lâm Phàm lạnh nhạt nói.
- Tam Hoàng Kiếm.
Khi mà Quân Vô Thiên nhìn thấy ba thanh hoàng đạo chi kiếm này, tâm thần đột nhiên chấn động. Hắn giết chết Ngự Kiếm các Tam lão chính là vì Hóa Thần Kiếm Trận cùng với Tam Hoàng Kiếm, sao có thể không nhận ra được?
Nhưng mà sau khi giết chết Tam lão, hắn đã tìm tòi kỹ càng quanh khu vực đó, nhưng không có tìm được những thứ này.
Không ngờ lại bị tiểu tử này chiếm được, nghĩ đến tên tiểu tử này có thể trưởng thành đến mức này trong thời gian ngắn như vậy, chẳng lẽ chính là dựa vào cơ duyên này hay sao?
Lâm Phàm cười. Nguyên bản khí tức coi như nhẹ nhàng, đột nhiên bạo phát ra. Không gian chung quanh cũng bắt đầu trở nên mơ hồ tựa như là không thể tiếp nhận ba động của khí thế này.
- Xem ra ngươi còn nhận biết, ngươi giết chết Ngự Kiếm các Tam lão, thật đúng là giết phí công. Trước khi chết, bọn họ đã tặng những thứ này cho ta. Mà hôm nay ta cũng muốn hoàn thành hứa hẹn với bọn họ, giết chết ngươi.
Lâm Phàm vừa dứt lời, tất cả đệ tử ở phía dưới đều kinh hãi.
Ngay cả Hỏa Dung cũng biến sắc, không dám tin tưởng nhìn qua Quân Vô Thiên. Chẳng lẽ thực sự là hắn giết chết Ngự Kiếm các Tam lão hay sao?
Cảm nhận được những ánh mắt hoài nghi kia, sắc mặt của Quân Vô Thiên lộ vẻ dữ tợn, thét to:
- Ngươi đừng ngậm máu phun người, Quân Vô Thiên ta khi nào thì làm qua những chuyện này?
Đột nhiên, Lâm Phàm biến mất, lúc xuất hiện lần nữa thì đã đến trước mặt của Quân Vô Thiên. Lang Nha bổng ở trong tay đánh thẳng xuống.
- Ngươi có làm việc này hay không, bây giờ đã không còn trọng yếu nữa, bởi vì hôm nay ngươi phải chết rồi. Lâm Phàm ta cũng không phải là hạng người nói không giữ lời.
- Muốn chết.
Quân Vô Thiên chợt quát lên một tiếng. Trong chớp mắt, hắn vỗ một chưởng, đánh thẳng lên trên Lang Nha bổng.
Sức mạnh khổng lồ đánh tới. Sắc mặt của Quân Vô Thiên biến đổi, hắn không ngờ sức mạnh của gia hỏa này lại cường đại như thế, vừa mới đón đỡ, sức mạnh đã giống như là sóng biển, một đợt lại một đợt đánh tới, suýt chút nữa đã phá hủy cương khí hộ thể của hắn.
- Chiến Hồng Đế, ngươi còn muốn xem tới khi nào? Hôm nay kẻ này đã chắc chắn muốn giết chúng ta, cho dù không phản kháng thì kết cục cuối cùng của ngươi cũng thế mà thôi.
Sau đó thân hình Quân Vô Thiên khẽ động hóa thành một vệt sáng, nhanh chóng lùi về phía sau, cách xa Lâm Phàm.
Hắn cũng đã quan sát trận chiến giữa Lâm Phàm cùng Thánh Tử. Thực lực của Lâm Phàm cực kỳ cường hãn, nếu như không xuất ra toàn bộ thực lực, e rằng hắn cũng chỉ có một con đường chết.
Hắn không ngờ cảnh tượng bản thân giết chết Ngự Kiếm các Tam lão lại bị kẻ này nhìn thấy. Nếu như chuyện này được chứng thực, vậy thì đừng nói gia hỏa này giết chết mình, cho dù không giết được thì tông môn cũng sẽ không tha cho bản thân nữa.
Cho dù là tiềm lực của mình có lớn đến đâu đi nữa, thậm chí sau này có thể trở thành tông chủ, tất cả cũng đều vô dụng.
- Giết!
Trong lòng sát ý đã thành, đã quyết tâm phải giết chết Lâm Phàm. Cho dù Thiên Tu trưởng lão ở đây, nhưng nếu như mình có thể liên thủ cùng Chiến Hồng Đế giết chết người này, lúc đó coi như là Thiên Tu trưởng lão ra tay, tông môn cũng sẽ không mặc kệ.
Sau khi nghĩ thông suốt, hắn hiểu không giết Lâm Phàm thì chắc chắn sẽ chết, nếu giết chết Lâm Phàm chí ít hắn còn có một chút hi vọng sống.
Chỉ là trong lòng cực kỳ giận dữ, bốn tên phế vật kia thậm chí ngay cả một người cũng không giết chết được, còn khiến cho hắn tu luyện có thành tựu rồi giết trở về. Hoàn toàn đáng hận đến cực điểm.
Đúng vậy, người ra lệnh cho bốn người Kiếm Vô Trần đi tập sát Lâm Phàm, chính là Quân Vô Thiên. Chỉ là hắn không ngờ bốn người kia không những không giết chết được Lâm Phàm mà còn ảnh hưởng đến đại kế của mình nữa.
Mà hắn tuyệt đối sẽ không thể chết ở chỗ này, vì vị trí tông chủ, hắn đã bố cục suốt mấy năm, há có thể để Lâm Phàm phá hỏng.
- Vô Thiên Chi Đạo, Thiên Địa Thương Khung.
Trong chốc lát, khí thế của Quân Vô Thiên đột nhiên phát sinh biến hóa long trời lở đất.
Hỏa Dung bị Thiên Tu áp chế, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi việc diễn ra. Khi cảm nhận được khí thế do Quân Vô Thiên phát tán ra, trong lòng hắn cũng cực kỳ chấn kinh.
Đây là Thiên Cương đại đạo, đụng chạm đến Thiên Địa Chi Đạo, chỉ cần bước thêm nửa bước nữa là có thể đột phá Thiên Cương cảnh. Địa Cương cảnh chỉ có thể hấp thu Địa Cương chi lực để tăng cường sức mạnh, nhưng mà sau khi đột phá đến Thiên Cương cảnh thì có thể hấp thu thiên địa chi lực, thậm chí nhất cử nhất động đều có thể dẫn động thiên địa dị tượng.
Chiến lực của cao tầng Viêm Hoa tông không hề thua kém mấy tông môn nhất lưu kia, nhưng mà thực lực của các đệ tử lại một mực không có cách nào siêu việt. Đây là thuộc về tình huống nhân tài tàn lụi.
Bây giờ Quân Vô Thiên đã đụng chạm đến biên giới của Thiên Cương cảnh. Đây chính là chuyện vui lớn của tông môn.
Uy thế vô biên bạo phát ra từ trên người của Quân Vô Thiên dẫn phát thiên địa chấn động, hình thành thiên uy huy hoàng, không thể coi thường.
Ánh mắt của Lục Đạo Thăng lóe ra thần quang, nói:
- Không ngờ Quân Vô Thiên đã đạt tới mức độ này. Trong mười vị phong chủ thì có bảy vị ra ngoài tìm kiếm cơ duyên để đột phá. Bây giờ xem ra, Quân Vô Thiên rất có thể sẽ dẫn trước tất cả mọi người một bước, đột phá đến Thiên Cương cảnh. Nhưng bây giờ hắn cũng đang gặp được đại kiếp, nếu như có thể vượt qua, chỉ sợ sau này vẫn sẽ như trước là người đứng đầu trong mười vị phong chủ, sẽ vẫn đè ép Chiến sư huynh một đầu.
- Lâm Phàm, ngươi đã triệt để chọc giận ta. Tông môn chính là tông môn, dù là có Thiên Tu trưởng lão làm chỗ dựa cho ngươi thì ngươi cũng không thể vô pháp vô thiên. Hôm nay Quân Vô Thiên ta lấy danh nghĩa của người đứng đầu trong mười vị phong chủ cho ngươi biết ngoại lực chung quy cũng chỉ là ngoại lực, cũng không phải là thứ mà ngươi có thể một mực dựa vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận