Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 184: Vô Địch phong

Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nhóm: Ẩn Môn
Nguồn: TruyenYY
--------------------
Trong lòng Lâm Phàm cực kỳ thoải mái, bái được một lão sư cường hãn chính là sảng khoái như thế đó. Chí ít lúc mà mình còn không có trở thành người mạnh nhất, cũng có thể hưởng thụ cảm giác có đại lão bảo vệ.
Trong lòng của hắn cũng biết, nếu như lão sư của mình không phải là Thiên Tu, mình muốn làm càn tại tông môn như vậy, tỷ lệ cơ bản là không, khả năng bị tông môn trục xuất, lưu lạc thiên nhai e rằng là 100%.
Nhưng bây giờ, tất cả đều không phải là vấn đề, hắn đã có mục tiêu lớn hơn.
Bây giờ lão sư bao bọc hắn, tương lai khi mình trở thành người mạnh nhất, mình lại bao bọc lão sư, để lão sư có thể vô pháp vô thiên.
Có mục tiêu này, hắn cũng cảm giác có động lực mười phần, muốn tăng tu vi lên tới cảnh giới cao hơn.
Lúc này, trong lòng các đệ tử cực kỳ chấn kinh, Thiên Tu trưởng lão tự mình xuất thủ luyện chế ngọn núi thứ mười. Đây là sự tình hùng vĩ cỡ nào, đồ sộ cỡ nào.
Chín ngọn núi hiện tại đều là do trưởng lão trong tông môn hoặc là tông chủ di chuyển từ nơi khác đến, cũng chính là ngọn núi bình thường nhất mà thôi. Nhưng mà bây giờ Thiên Tu trưởng lão muốn đích thân luyện chế, lại không biết là sẽ ghê gớm như thế nào.
- Thiên Thần giáo hộ giáo Pháp Vương tới thật đúng lúc, vì đồ đệ của ta đưa tới vật liệu chính cho ngọn núi thứ mười.
Bộ râu bạc của Thiên Tu trưởng lão chấn động, lấy cánh tay bị trấn áp kia ra. Sau đó ngón tay giơ lên, bắn ra một ngọn lửa nhỏ. Ngọn lửa này đột nhiên phóng to, hình thành lửa cháy ngập trời, nhuộm đỏ cả một vùng thiên địa.
- Hỏa diễm thật mạnh mẽ, e rằng còn cường đại hơn cả Thanh Uyên Địa Hỏa kia. Xem ra lão sư cũng rất giàu có.
Lâm Phàm cảm thán, có được lão sư có thực lực cường đại, lại còn giàu có, cảm giác này thật sảng khoái.
Khi bị ngọn lửa đốt cháy, cánh tay bị trấn áp kia đột nhiên giãy giụa tựa như là muốn phá tan phong ấn để rời đi. Nhưng cho dù chân thân của nó giáng lâm cũng không địch lại Thiên Tu, lại càng không cần phải nói chỉ là cánh tay này.
Thiên Tu giơ tay lên, năm ngón tay chộp vào hư không, thiên địa giống như là bị lột xuống một lớp da, thiên địa chi lực mênh mông rót vào trong đó, khí đen quấn quanh cánh tay đột nhiên tiêu tán, chuyển hóa thành sương mù có năm màu rực rỡ. Rồi tựa như là cải biến hình thái của vật chất, cánh tay này lại biến thành bộ dáng của núi đá.
Hỏa Dung đứng quan sát ở một bên, trong lòng cực kỳ chấn kinh. Hắn cũng không ngờ Thiên Tu đã cường hãn đến trình độ như này, cho dù là hắn cũng không có năng lực làm như thế này.
Một vòng hào quang màu xanh xuất hiện, mà trong hào quang này lại một viên đá màu xanh biếc.
- Đây là Thanh Thiên Linh Thạch.
Sắc mặt của Hỏa Dung biến đổi. Đây chính là chí bảo, vật liệu luyện chế pháp bảo Thiên giai. Theo như hắn biết, viên Thanh Thiên Linh Thạch này là sư huynh lấy được ở trong một chỗ bí cảnh từ rất lâu rồi. Bởi vì chỉ có một viên cho nên sư huynh vẫn chưa sử dụng, không ngờ giờ lại dùng để luyện chế ngọn núi cho đồ đệ của hắn.
Lãng phí. Thật sự là quá lãng phí.
Lại một đống cát thủy tinh xuất hiện, mỗi một hạt cát đều lóe ra quang trạch, bên trong tựa như là tự thành một giới
Một loại rồi lại một loại vật liệu xuất hiện. Hỏa Dung càng ngày càng kinh hãi. Thiên Tu lấy ra nhiều bảo vật như thế chỉ là vì luyện chế ngọn núi thứ mười cho đồ đệ của hắn. Thật là bạo tay! Giờ phút này, chính hắn cũng có chút hâm mộ Lâm Phàm.
Lâm Phàm đứng ở một bên, mặc dù thấy rõ hình dạng của những tài liệu này, lại không biết những bảo bối này rốt cuộc là thứ gì, nhưng lão sư xuất thủ, khẳng định không phải là vật kém cỏi.
Giờ phút này, tất cả các loại vật liệu kia đã dung hợp lại, tạo thành một cái khối cầu khổng lồ. Trong khối cầu này, có lôi đình lấp lóe, hào quang bắn ra bốn phía, các loại dị cảnh không thể tưởng tượng nổi,...
- Sư huynh, ngươi đây là...
Hỏa Dung rất muốn hỏi, ngươi muốn vét sạch nội tình của mình hay sao? Nhưng hắn lại nghĩ đến tài phú của sư huynh e rằng không chỉ có những thứ này.
Trước kia lúc còn chưa trở thành trưởng lão trong tông môn, điều mà sư huynh thích nhất chính là tiến vào bí cảnh, đồng thời còn ưa thích giết địch cướp tiền. Mấy tông môn ở chung quanh Viêm Hoa tông có không ít đệ tử đều phi thường thống hận Thiên Tu.
Bây giờ đã nhiều năm như vậy, có lẽ cũng đã quên đi.
Nhưng vào lúc này, những ký ức này hiện về khiến cho Hỏa Dung cũng không nhịn được nữa, thân hình hơi run rẩy.
Thiên Tu trưởng lão bóp ngón tay, một giọt máu tươi tản ra thiên địa chi uy bay ra, sau đó đột nhiên nổ tung, hóa thành thiên địa thần uy nồng đậm nhanh chóng dung nhập vào trong khối cầu kia.
- Thành!
Thiên Tu đột nhiên hét to một tiếng, khối cầu kia đột nhiên nổ tung, bộc phát ra ánh sáng năm màu, quang mang xuyên thấu hư không, chiếu rọi bốn phương tám hướng, giống như là dải lụa che đậy tất cả.
- Đây là bản mệnh tinh huyết.
Hỏa Dung trợn tròn mắt, đừng nhìn chỉ là một giọt máu nhưng mà cho dù là người cường đại như Thiên Tu, trong cơ thể cũng chỉ có mười mấy giọt bản mệnh tinh huyết mà thôi. Nếu như dung nhập giọt máu tươi này vào trong cơ thể của một người bình thường, có thể khiến cho người này trong nháy mắt trở thành cường giả Thiên Cương cảnh. Mặc dù chỉ là Thiên Cương cảnh kém cỏi nhất nhưng cũng là Thiên Cương cảnh. Chỉ có điều, cho dù thành công thì cả một đời của người bị cưỡng ép tăng lên cũng chỉ là cảnh giới này.
Ánh sáng năm màu đột nhiên thu lại rồi nhanh chóng tiêu tán.
Khi tất cả mọi người thấy rõ cảnh tượng ở bên trong, toàn bộ đều ngây ra như phỗng tựa như là đang nằm mơ vậy.
Vách núi thẳng đứng, cao vút đến tận mây xanh. Kỳ hoa dị thảo rực rỡ chói mắt, bao phủ khắp ngọn núi. Cho dù là xa như vậy, mọi người đều có thể cảm nhận được dư hương thoang thoảng xông vào mũi, hít vào một hơi đều có thể cảm giác tinh khí thần tựa như là được tăng cường, tinh thần sung mãn, mệt nhọc hoàn toàn tiêu tán.
Đồng thời có thác nước ở trên ngọn núi chảy xuống giống như là Ngân Hà trên chín tầng trời.
Từng con phi cầm đột nhiên xuất hiện, vây quanh ngọn núi, từ xa nhìn lại ngọn núi thứ mười tựa như một ngọn núi tiên.
Con đường đi lên núi là do tổng cộng một ngàn khối đá trôi nổi ở trong hư không xếp thành hình bậc thang.
Ầm một tiếng. Ngọn núi rơi xuống vị trí của Tru thiên phong lúc trước, giờ nó đã thực sự trở thành ngọn núi thứ mười của Lâm Phàm.
- Đây là kỳ quan đồ sộ cỡ nào.
Các đệ tử ở phía dưới đều ngây ngốc. Bọn họ chưa từng gặp qua ngọn núi hùng vỹ bực này. So sánh cùng ngọn núi thứ mười, chín ngọn núi khác liền giống như là một tên ăn mày vậy, rách rưới không thôi, thường thường không có gì lạ, đâu có hùng vĩ như ngọn núi thứ mười.
Hỏa Dung nhìn về phía Thiên Tu, lắp bắp nói:
- Sư huynh, ngươi cái này quá... Nhiều bảo bối như thế chỉ để luyện chế ngọn núi này?
Thiên Tu hài lòng, nhẹ gật đầu, sau đó nhìn về phía Hỏa Dung, nói:
- Đồ đệ của Thiên Tu ta muốn mở ngọn núi thứ mười. Thân là lão sư ta há có thể keo kiệt, nếu như không phải sợ trong lòng của mấy vị phong chủ khác cảm thấy không công bằng, há lại chỉ có cảnh tượng như vậy.
Còn sợ mấy người kia cảm thấy không công bằng ư?
Ngọn núi hùng vỹ như thế này còn chưa đủ tốt sao? Nếu là bảy vị phong chủ còn lại trở về, e rằng ngay cả tâm muốn thổ huyết tâm đều có, so sánh cùng với ngọn núi thứ mười, ngọn núi của bọn họ tính là gì?
Hoàn toàn chính là đá cuội nhặt ở ven đường.
Vạn Trung Thiên quan sát ngọn núi thứ mười mà hắn đã muốn quỳ xuống. Đây là giàu có như thế nào, hoa lệ cỡ nào. Trong lòng hắn thật sự là rất hâm mộ Lâm Phàm, nếu như hắn có ngọn núi như thế này, e rằng cả một đời đều muốn đợi ở bên trong.
Lâm Phàm há to miệng. Hoa lệ, lợi hại, không phản bác được.
- Đồ nhi, tranh thủ thời gian luyện hóa đi, sau này đây chính là ngọn núi của ngươi.
Thiên Tu đứng ở một bên nhắc nhở.
Lâm Phàm giờ mới kịp phản ứng, nói:
- Tạ ơn lão sư.
Hắn thật sự cảm động muốn khóc, điều này khiến những người khác còn sống thế nào. Sau đó hắn cũng không do dự nữa, lập tức vỗ ra một chưởng bao trùm cả ngọn núi thứ mười. Chỉ là lúc luyện hóa, hắn cũng cảm thấy cực kỳ khó khăn. Bởi vì ngọn núi thứ mười này quá lớn, quá mạnh, cho nên tốc độ luyện hóa cũng vô cùng chậm chạp.
- Lão sư, ta không luyện hóa được.
- Vi sư giúp ngươi.
Thiên Tu vỗ ra một chưởng, cương khí hùng hậu bạo phát ra, nhanh chóng truyền vào trong cơ thể Lâm Phàm. Tốc độ luyện hóa lập tức tăng mạnh.
Trong nháy mắt, ngọn núi thứ mười đã bị Lâm Phàm triệt để luyện hóa.
Oanh!
Địa Cương chi lực cường hãn bạo phát ra từ trên ngọn núi, sinh cơ ở trên ngọn núi thứ mười lập tức càng thêm thịnh vượng.
Lúc này, Lâm Phàm lập tức cảm nhận được có một liên hệ huyền diệu nào đó giữa mình cùng ngọn núi này, tựa như là chỉ cần một ý niệm ở trong đầu, hắn cũng có thể làm cho ngọn núi phát sinh biến hóa cực lớn. Ngọn núi này từ nay về sau chính là ngọn núi của bản thân.
Thậm chí hắn cảm giác ở trong tông môn, nếu như mình giao đấu với người khác, thì cũng có thể mượn nhờ sức mạnh của ngọn núi này để tăng cường thực lực. Thật mạnh. Thật thật mạnh.
Lúc này, hắn nghĩ đến cái Thiên Hà Vương Đỉnh kia.
Nước sông ở bên trong Thiên Hà Vương Đỉnh này chính là đồ tốt, bị trận đồ kia không ngừng luyện chế, mỗi một giọt đều tương đương với sức mạnh của võ giả Tôi Thể tầng bảy, tầng tám. Nếu như ở trên ngọn núi thứ mười thành lập một tòa Tôi Thể Trì, cũng có thể để các đệ tử ở ngoại môn rèn luyện thân thể.
Bàn tay vung lên, Thiên Hà Vương Đỉnh hơi nghiêng, nước sông chảy ra, lao thẳng đến chỗ đỉnh ngọn núi.
Thiên Tu gật đầu, nói:
- Không hổ là đồ đệ của ta, bảo bối bực này mà ngươi cũng có. Nhưng cái này giống như là bảo bối của Hải Thần tông. Chẳng lẽ là ngươi giết địch đoạt tới?
- Không sai, không sai.
Hỏa Dung nhìn về phía Thiên Tu, nói:
- Sư huynh, Hải Thần tông đã cùng tông ta ký kết hiệp ước hòa bình. Bây giờ quan hệ giữa hai tông của chúng ta là kiểu nước giếng không phạm nước sông. Thế này sẽ xuất hiện lời đồn không tốt đó.
- Làm sao? Viêm Hoa tông ta bị Thánh Đường tông áp chế, chẳng lẽ lại còn muốn bị Hải Thần tông kia áp chế hay sao? Chẳng phải là giết người đoạt bảo thôi sao? Trước kia chúng ta còn làm không ít đi?
Hỏa Dung thở dài, nghe Thiên Tu nói như thế, hắn cũng nhớ lại sự tình trước kia, lúc đó mỗi một lần sư huynh xuất tông hắn đều đi theo, bây giờ nghĩ lại hối hận không kịp, cảm giác bản thân đã đi vào con đường tà đạo.
Lâm Phàm mặc dù không có cường đại như lão sư, vung tay lên là có thể tạo nên một ngọn núi hùng vĩ, nhưng mà chỉ mở một tòa Tôi Thể Trì lại không thành vấn đề.
- Tôi Thể Trì đã thành, sau này miễn phí mở ra cho tất cả mọi người, để các vị sư đệ ở ngoại môn đến đây tu luyện. Nhưng một giọt nước này thì có sức mạnh tương đương với Tôi Thể cảnh tầng bảy, tầng tám, cho nên các vị sư đệ còn phải lượng sức mà đi.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói, thanh âm truyền vào trong tai của mỗi một vị đệ tử.
Đối với các đệ tử ngoại môn, đây quả thực là tin tức cực kỳ tốt.
Hiện giờ bọn họ vẫn chỉ là Tôi Thể cảnh, muốn đột phá thì phải rèn luyện nhục thân, nhưng mà những phương pháp rèn luyện nhục thân ở Viêm Hoa tông lại quá mức thống khổ, quá mức huyết tinh. Bây giờ có Tôi Thể Trì của Lâm sư huynh, như vậy thì sẽ đỡ hơn nhiều, hơn nữa hiệu quả còn tốt hơn những phương pháp khác.
Giờ khắc này, trong lòng của những đệ tử ngoại môn này đã chân chính ủng hộ Lâm Phàm, bởi vì bọn họ biết rõ Lâm sư huynh đang cấp phúc lợi cho bọn họ.
Lâm Phàm biết đệ tử ngoại môn tu hành không dễ, mà muốn cho Viêm Hoa tông trở thành tông môn cường đại, ngoại trừ mình cường đại còn muốn người người như rồng.
Đến lúc đó, cho dù là một tên đệ tử bình thường cũng dám gọt ngạo khí của Thánh Đường tông.
Mà lúc này, chỉ còn có một bước cuối cùng nữa thôi, Lâm Phàm duỗi ngón tay ra, vung vẩy trong hư không.
Vách đá trên ngọn núi thứ mười đột nhiên tróc ra, phía trên có điêu khắc hai chữ.
‘Vô Địch’.
Từ nay về sau, nơi này chính là Vô Địch phong, danh tự này rất xứng đôi với mình.
Tất cả đã hoàn thành, hắn cũng cực kỳ thỏa mãn.
- Lão sư, đã tốt rồi.
Lâm Phàm nói.
Thiên Tu gật đầu, nói:
- Đồ nhi, việc kiến thiết ngọn núi phải xem năng lực của chính bản thân ngươi, vi sư mặc dù có thể giúp ngươi làm tốt hết mọi việc, nhưng mà sẽ khiến cho ngươi không có cảm giác thành tựu như khi tự mình làm.
- Đồ nhi minh bạch.
Lâm Phàm gật đầu, không thể thay đổi hiện trạng chỉnh thể của cả Viêm Hoa tông, vậy thì hắn sẽ cải biến trên chính ngọn núi của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận