Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 188: Những đồ chơi này đều là rác rưởi (2)

Nhóm: Ẩn Môn
Nguồn: TruyenYY
-------------------
Đại khái nhìn một vòng, đối với người khác, tài phú của Quân Vô Thiên có thể nói là vô cùng kinh người, nhưng mà với Lâm Phàm thì cũng chỉ như vậy mà thôi, đa số toàn là rác rưởi.
Nhưng Quân Vô Thiên cũng không phải là không có đồ tốt, chí ít tên này còn để lại sáu bình đan dược Địa giai.
Lấy đan dược ra, ngồi xếp bằng, nhanh chóng nuốt vào bụng rồi bắt đầu luyện hóa.
Trong chốc lát, dược lực khổng lồ bộc phát ra ở trong cơ thể, tế bào ở trong cơ thể tham lam hấp thu dược lực, không ngừng cường hóa, không ngừng lớn mạnh.
Nhưng sau khi nuốt hết tất cả đống đan dược Địa giai này, tế bào ở trong cơ thể còn chưa được bổ sung đầy. Hiển nhiên dung lượng thân thể hiện tại của mình đã đạt đến một trình độ rất khủng bố.
- Bất Động Cương Thể đã theo không kịp tốc độ tu hành của mình, mỗi một giây tu luyện chỉ có thể tăng năm điểm khổ tu. Con số này thật sự là quá ít. Mình cũng nên sáng tạo công pháp cao cấp hơn rồi.
Hắn lấy ra quyển sách nhỏ lúc trước, bắt đầu thí nghiệm thôi diễn công pháp. Nếu mình đã lựa chọn con đường tự sáng tạo tạo công pháp này, vậy thì nên tiếp tục đi tới.
Bên trong hiểm địa Vạn Quật môn.
Ếch xanh một mực ở vào trong trạng thái tu luyện. Thông qua liên hệ huyền diệu với Lâm Phàm, Địa Cương chi lực khổng lồ không ngừng được truyền lại. Nhưng mà trong khoảng thời gian này, Địa Cương chi lực lại thường xuyên gián đoạn, khi thì có khi thì không.
- Tình huống của tên nhân loại này đến cùng là như thế nào? Hay vẫn là Thâu Thiên Luyện Yêu Thuật của ta có vấn đề. Làm sao mà Địa Cương chi lực thỉnh thoảng lại cứ gián đoạn?
Ẩn núp ở một chỗ bí mật, ếch xanh nằm rạp ở trên mặt đất, vận chuyển công pháp, tăng cường tu vi, nhưng mà bởi vì Địa Cương chi lực thường xuyên gián đoạn, cho nên nó cũng không cảm thấy dễ chịu, cương khí vận chuyển gián đoạn rất tổn hại sức khỏe đó.
- Lại tới, cương khí lại có thể liên tiếp.
- Tình huống như thế nào, tại sao lại đứt đoạn?
- Không được, môn Thâu Thiên Luyện Yêu Thuật này nhất định có vấn đề. Cái gì mà bí pháp độc môn của thiên địa đệ nhất Yêu Tông, hoàn toàn chính là hàng giả mà bọn họ lấy ra để lừa thần đan của ta. Chờ khi ta tu luyện thành công, sau khi trở về, nhất định sẽ phải bắt bọn họ giải thích.
Mấy ngày sau.
Đệ tử trông coi sơn môn của Viêm Hoa tông đột nhiên chấn phấn.
Phương xa, mấy bóng người lao tới. Trong đó có nam tử mặc áo trắng kia làm cho người ta cảm thấy không thể coi thường, mặc dù người này đã thu liễm khí tức, nhưng mà vẫn làm cho đệ tử trông coi sơn môn sợ mất mật.
- Vân Tiêu sư huynh.
Hai tên thủ sơn đệ tử lập tức tiến lên, cung kính xưng hô, khom người thật sâu, biểu đạt kính ý lớn nhất.
Bọn họ cảm giác tu vi của Vân Tiêu sư huynh đã tiến thêm một bước, tản ra khí tức làm cho người nhìn không thấu, cảm giác càng thêm thần bí, khó lường.
- Ừm.
Vân Tiêu gật đầu, ngạo nghễ chắp tay. Hai người tùy tùng ở sau lưng hắn, quần áo cũng vô cùng hoa lệ, đồng thời lệnh bài ở bên hông đã hiển lộ rõ ràng thân phận của hai người.
Đệ tử nội môn nhất phẩm.
Giờ phút này một người giơ tay lên, hai viên đan dược bay ra, kiêu ngạo nói:
- Đây là Vân Tiêu sư huynh ban thưởng cho các ngươi.
Hai người đệ tử bảo vẹ sơn môn tiếp lấy đan dược, cảm thụ dược lực bành trướng ở phía trên đan dược, vô cùng hưng phấn. Hai viên đan dược Nhân giai thượng phẩm, đối với bọn họ cũng là một khoản tài phú khá lớn, vội vàng nói:
- Đa tạ Vân sư huynh ban thưởng.
Vân Tiêu không có lưu lại,nhanh chóng bước vào tông môn, bay về phía ngọn núi của Khô Mộc trưởng lão.
Chỉ là đột nhiên, Vân Tiêu dừng bước lại và nhìn về một hướng.
Hai đệ tử nội môn nhất phẩm đi ở đằng sau lưng cũng dừng bước lại. Sau đó khi nhìn qua, bọn họ cũng hơi sững sờ, bởi vì ở phía bên kia, một ngọn núi giống như nhân gian tiên cảnh hiện ra trước mắt của bọn họ. Một người không nhịn được mở miệng nói:
- Đây là ngọn núi của người nào, vậy mà lại...
Mới nói được một nửa, người này lại im lặng không nói tiếp nữa. Bởi vì hắn thấy, ngọn núi của Vân Tiêu sư huynh không có thể sánh ngang với ngọn núi này.
- Vô Địch phong ư? Giọng điệu thật lớn. Cho dù Vân Tiêu sư huynh cũng không dám lấy danh tự như vậy.
Khi nhìn thấy hai chữ do Lâm Phàm để lại, một tên đệ tử nội môn khác cười lạnh, trong mắt lóe ra vẻ khinh thường.
Hắn thấy người này hoàn toàn chính là muốn chết.
Nhưng trong lòng của hắn cũng vô cùng ngạc nhiên, ngọn núi này đến cùng là của người nào? Bọn họ mới rời khỏi tông môn có mấy tháng, chẳng lẽ tông môn đã xảy ra biến cố lớn gì đó sao, hoặc là lại có người đột phá, trở thành phong chủ.
Nếu thật là như vậy, ý tứ biểu đạt ở bên trong cũng không phải bình thường.
Mười vị phong chủ chính là những người cạnh tranh cho vị trí tông chủ, bây giờ lại thêm một ngọn núi nữa, người này cũng muốn cạnh tranh vị trí tông chủ với mười người khác hay sao?
Trong ánh mắt của Vân Tiêu lóe ra thần quang, nói:
- Các ngươi đi điều tra một chút xem ngọn núi này đến cùng là của người nào, ta còn cần đi đến chỗ trưởng lão báo cáo.
- Vâng.
Vừa dứt lời, Vân Tiêu cũng không ở dừng lại, nhanh chóng hóa thành một vệt sáng, bay về phương xa.
Vừa về đến tông môn, lại có chuyện cần bẩm báo, nên hắn cũng không quá để ý Vô Địch phong này, chỉ là hiếu kỳ đến cùng là ai lại có năng lực mở ngọn núi thứ mười một.
Sau khi Vân Tiêu rời đi, hai người kia cũng bắt đầu trò chuyện.
- Giọng điệu thật sự là rất lớn. Vô Địch phong, chẳng lẽ hắn thật sự nghĩ rằng mình đã là vô địch hay sao?
Vương Thánh Khang có dáng người thon dài, trên trán toát ra khí khái hào hùng, lưng đeo trường kiếm, ngược lại khiến cho người ta có cảm giác hắn giống như một vị tuyệt thế kiếm khách, chỉ là giọng điệu lại rất cuồng vọng, khi nói về Vô Địch phong, trong lời nói ẩn chứa sự khinh thường.
- Không biết, chi bằng cứ đi qua nhìn một chút là biết đến cùng là ai lại có giọng điệu lớn như thế.
Huyền Thanh ngược lại rất hiếu kỳ.
Sắc mặt của hắn hiện ra màu xanh, bởi vì tu luyện một môn công pháp, khi mà còn không có tu luyện tới cảnh giới viên mãn thì không thể làm cho sắc mặt trở lại như bình thường.
- Đi, đi xem một chút.
Lập tức hai người hóa thành hai vệt sáng, bay thẳng về phía Vô Địch phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận