Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 189: Thật đúng là rất thần kỳ (1)

Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nhóm: Ẩn Môn
Nguồn: TruyenYY
-------------------
- Đại thủ bút, quả thật là đại thủ bút. Không ngờ nơi này còn hùng vĩ hơn cả Vân Tiêu phong.
Sắc mặt của Vương Thánh Khang lạnh lùng, đạp ở trên thềm đá, đi lên đỉnh núi.
Huyền Thanh vận chuyển cương khí xuống dưới chân, muốn nhìn xem thềm đá này cứng rắn như thế nào rồi lại phát hiện dù hắn cố gắng thế nào thì bậc thang ở dưới chân vẫn như cũ không chút sứt mẻ.
- Thềm đá này đến cùng là làm bằng vật liệu gì? Không ngờ lại cứng rắn đến thế này, cho dù Hắc Kim Huyền Thạch cũng không sánh bằng.
Hắc Kim Huyền Thạch rất cứng rắn, thường được dùng vào việc luyện chế binh khí. Nhưng mà lấy tu vi của hắn, cho dù Hắc Kim Huyền Thạch, ở dưới một cước này cũng phải vỡ nát. Vậy mà thềm đá này lại không hề sứt mẻ, dù một chút vết tích cũng đều không có.
- Ngoài ra, thềm đá này làm sao lại có thể trôi nổi giữa không trung? Cho dù Vân Tiêu sư huynh cũng không có năng lực để những thềm đá này lơ lửng suốt ngày đêm đi.
Vương Thánh Khang càng lúc càng cảm thấy Vô Địch phong này quái dị. Bọn họ mới rời khỏi tông môn có mấy tháng vậy mà khi về tông môn đã đổi khác thế này.
Đến cùng là ai tiêu hao lớn như vậy để thành lập ngọn núi này.
- Ngươi nhìn, bên kia là yêu thú sao?
Huyền Thanh chỉ về phương xa. Nơi đó có vài con dã thú nằm dài ở trên vách đá, phun ra nuốt vào Địa Cương chi lực. Mặc dù tu vi của bọn chúng không cao, nhưng mà đã có thể biết được hấp thu Địa Cương khí. Đây đã là cảnh tượng vô cùng kỳ dị.
Yêu thú chưa đến Địa Cương cảnh tuyệt đối sẽ không tự chủ tu luyện, thậm chí cho dù yêu thú Thiên Cương cảnh cũng có loại vẫn không tu luyện.
Bây giờ yêu thú nhỏ yếu như vậy lại đang tu luyện, đây quả thực là cảnh tượng làm cho người ta không dám tin.
Ánh mắt của Vương Thánh Khang lấp lóe tinh quang, muốn quan sát xem hết thảy mọi chuyện ở đây đến cùng là như thế nào. Sau đó hắn lắc đầu.
- Không phải, những con vật kia không tính là yêu thú, đây chỉ là dã thú mà thôi. Nhưng mà cũng không đúng, dã thú chỉ có bản năng, làm sao lại có thể tự chủ tu luyện?
Hai người tiếp tục đi lên trên đỉnh núi.
Lúc này có mấy vị đệ tử đi ngang qua. Khi nhìn thấy hai người, mấy người này cũng đều giật mình. Hai vị này chính là tùy tùng bên người Vân Tiêu sư huynh. Bọn họ ở đây, chẳng lẽ Vân Tiêu sư huynh đã lịch luyện trở về.
- Tham kiến hai vị sư huynh.
Mấy người lập tức cung kính, ân cần thăm hỏi. Bọn họ chỉ là đệ tử ngoại môn đến đây mượn nhờ Tôi Thể Trì để tu luyện, bây giờ gặp hai vị đệ tử nội môn nhất phẩm tự nhiên phải cung kính.
Vương Thánh Khang nhìn về phía mấy tên đệ tử này, thần sắc ngạo nghễ, hoàn toàn không có uy nghiêm của sư huynh, nói:
- Ta hỏi các ngươi, phong chủ của ngọn núi này là ai?
- Bẩm báo sư huynh, phong chủ của Vô Địch phong là Lâm sư huynh.
Một tên đệ tử gầy yếu ở trong đám người nói.
- Ta hỏi là tên đầy đủ.
Vương Thánh Khang hừ lạnh một tiếng, không hề để những đệ tử ngoại môn này vào trong mắt.
Lập tức, một tiếng sấm nổ vang ở trong lòng những đệ tử này làm cho bọn họ kinh hãi, khí huyết sôi trào, có xúc động muốn quỳ lạy trên mặt đất. Sau đó một người vội vàng nói.
- Lâm Phàm.
Một người còn muốn nói điều gì đó nhưng lại bị một đệ tử khác bí mật ngăn lại.
Vương Thánh Khang cùng Huyền Thanh nhìn nhau, cũng không biết tên Lâm Phàm này là ai? Tông môn khi nào có đệ tử này? Hơn nữa còn có thể nhanh chóng thành lập ngọn núi thứ mười một như vậy, tại sao mà bọn họ lại chưa hề nghe qua danh tiếng của người này?
Chẳng lẽ là có vị đệ tử nào ẩn nhẫn lâu nay, đến bây giờ mới quật khởi, muốn một tiếng hót kinh động trời xanh hay sao?
Không có khả năng, cho dù có đệ tử như vậy thì cũng không có khả năng thành lập ngọn núi thứ mười một nhanh chóng như thế.
Không nghĩ ra điểm này, hai người không để ý những đệ tử ngoại môn kia, ngạo nghễ leo lên trên núi.
Sau khi hai người này rời đi, những đệ tử ngoại môn này không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng mà lại cực kỳ bất mãn nói:
- Quá bá đạo, chỉ bởi vì chúng ta trả lời không hài lòng liền dùng uy thế trấn áp chúng ta. Đây đâu phải là việc mà một vị sư huynh nên làm.
- Sư đệ, vừa nãy ngươi vì cái gì không cho ta nói với bọn họ chuyện liên quan tới Lâm sư huynh?
Đệ tử lúc nãy định nói chuyện lại bị đồng bạn ngăn cản, quay sang hỏi.
- Bọn họ là tùy tùng của Vân Tiêu sư huynh, Vương Thánh Khang cùng Huyền Thanh. Hai người này tự cao tự đại, không coi ai ra gì. Lấy tính nết của bọn họ tuyệt đối sẽ đắc tội Lâm sư huynh. Đến lúc đó, Lâm sư huynh ra tay trấn áp hai người bọn họ, như thế mới làm cho bọn họ minh bạch cảm giác bị người ức hiếp.
Tên đệ tử này tâm tư kín đáo, biết được mượn lực, mặc dù hắn không thể trả thù này nhưng mà Lâm sư huynh có thể.
Mấy tên đệ tử gật đầu, cảm giác vị sư đệ này rất thông minh, cách này mà cũng có thể nghĩ được.
- Ngươi nói tên Lâm Phàm này đến cùng là ai?
Trong lòng của Vương Thánh Khang vẫn vô cùng nghi hoặc. Trên đường leo lên, hắn đã sớm bị tình cảnh trước mắt làm cho chấn kinh.
Kỳ hoa dị thảo, sắc màu rực rỡ, chỉ ngửi một hơi cũng có cảm giác tinh thần sung mãn, tuyệt đối không phải là vật bình thường, đối với bọn họ cũng có hiệu quả.
- Ta không biết, nhưng mà đợi lát nữa đi lên trên đỉnh núi là có thể biết.
Ánh mắt của Huyền Thanh nhìn về phía giữa sườn núi, nơi đó có không ít đệ tử, mỗi một người đều xếp bằng ở trong đầm nước, dường như đang tu luyện.
Hơn nữa còn có đệ tử nối liền không dứt đi đến đây. Điều này làm cho hắn cảm thấy nơi này còn được đệ tử hoan nghênh hơn là Vân Tiêu phong.
Mấy người Lã Khải Minh gần đây rất bận rộn, Lâm sư huynh thành lập ngọn núi thứ mười cần một lượng lớn nhân thủ. Mà gần đây có không ít đệ tử ngoại môn, thậm chí còn có đệ tử nội môn đến đây muốn gia nhập Vô Địch phong.
Đúng lúc này, Lã Khải Minh nhìn thấy hai người đang đi thẳng đến chủ điện, lập tức đứng dậy hô:
- Dừng lại, nơi đó cấm người rảnh rỗi đi vào.
Vương Thánh Khang cùng Huyền Thanh dừng bước lại, quay đầu nhìn qua người vừa nói chuyện. Khi thấy Lã Khải Minh, bọn họ dò xét một phen, mặt mũi tràn đầy khinh thường, chỉ là một tên đệ tử ngoại môn Tôi Thể cảnh tầng chín.
Nguyên bản còn có chút cảnh giác đối với Vô Địch phong này, nhưng mà sau khi nhìn thấy Lã Khải Minh, trong nháy mắt, sự cảnh giác đều không còn sót lại chút gì.
Người trông coi của ngọn núi này cũng chỉ là đệ tử ngoại môn Tôi Thể cảnh tầng chín, chuyện này nếu nói ra, chẳng phải là muốn người khác cười đến rụng răng.
Ở Vân Tiêu phong bọn họ, đệ tử trông coi đều là võ giả Địa Cương cảnh tầng ba.
Bạn cần đăng nhập để bình luận