Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 190: Thật đúng là rất thần kỳ (2)

Nhóm: Ẩn Môn
Nguồn: TruyenYY
----------------
Lúc này, Lã Khải Minh đã đi đến. Khi thấy rõ dung mạo hai người, hắn cũng cả kinh, không ngờ là Vương Thánh Khang cùng Huyền Thanh. Mặc dù hắn chỉ là đệ tử ngoại môn, nhưng cũng biết hai người là người của Vân Tiêu phong, tùy tùng của Vân Tiêu sư huynh.
Nhưng mà hiện tại hắn là người của Vô Địch phong, người của Lâm sư huynh, được Lâm sư huynh giao phó trách nhiệm quản lý Vô Địch phong, sao có thể cho phép có người nghênh ngang, mạnh mẽ đi tới chủ điện?
Mặc dù hai người trước mắt đều là đệ tử nội môn nhất phẩm, còn là tùy tùng bên người Vân Tiêu sư huynh nhưng mà hắn cũng không hề e ngại.
- Xin hai vị dừng bước, nơi này là chủ điện của Vô Địch phong, không phải người của Vô Địch phong, không thể tiến vào.
Lã Khải Minh nói.
Vương Thánh Khang nhướng mày, nói:
- Ngươi đang nói chuyện với ta sao?
Vừa dứt lời, hắn lập tức bộc phát khí thế của mình ra, muốn trấn áp Lã Khải Minh xuống.
- Chẳng lẽ ngay cả hai chữ ‘sư huynh’ cũng không biết nói sao?
Hắn trách móc ngay tại chỗ mà không hề để ý đến chuyện đối phương là người của Vô Địch phong.
Lã Khải Minh cau mày, lui về phía sau một bước. Hắn chỉ cảm thấy giống như có búa tạ đánh lên trên người vậy.
- Người nào dám nháo sự ở Vô Địch phong.
Phương xa, Trương Long phát hiện có biến cố xảy ra, nhanh chóng chạy đến. Hắn không ngờ vậy mà lại có người dám đến Vô Địch phong nháo sự. Mà khi nhìn thấy bộ dáng của hai người, hắn cũng ngưng trọng, người của Vân Tiêu phong.
Vương Thánh Khang cùng Huyền Thanh liếc mắt nhìn, khinh thường lắc đầu, nói: - Một đám người ô hợp.
- Ngươi...
Lã Khải Minh thẹn quá hoá giận, không ngờ bị người vũ nhục ở trên Vô Địch phong, mà bây giờ Lâm sư huynh còn đang bế quan tu luyện trong mật thất, không thể quấy nhiễu.
Giờ khắc này, Lã Khải Minh bước ra một bước, ngẩng đầu ưỡn ngực, Lâm sư huynh không có ở đây, bọn họ nhất định phải chống đỡ Vô Địch phong, không để người khác có thể coi thường người của Vô Địch phong.
- Vương Thánh Khang, Huyền Thanh, hai người các ngươi thân là người của Vân Tiêu phong, đến chỗ Vô Địch phong chúng ta nháo sự là muốn làm gì?
Lã Khải Minh nổi giận nói.
Vương Thánh Khang không hề để mấy người Lã Khải Minh vào mắt, mà lạnh nhạt mở miệng nói:
- Chúng ta cùng Vân Tiêu sư huynh lịch luyện trở về, phát hiện lại có một ngọn núi như thế này tồn tại, nguyên lai tưởng rằng là người khó lường bực nào, không ngờ lại chỉ là một đám ô hợp như mấy người các ngươi đang duy trì trật tự của ngọn núi. Đáng tiếc. Thật sự là đáng tiếc.
Những đệ tử đang xếp hàng kia nhìn nhau.
- Vân Tiêu phong muốn làm gì? Chẳng lẽ là muốn khai chiến cùng Vô Địch phong sao?
- Hai người bọn họ là nhân vật số một, số hai của Vân Tiêu phong, là tùy tùng theo sát Vân Tiêu sư huynh. Bây giờ bọn họ đã trở về, như vậy Vân Tiêu sư huynh e rằng cũng đã trở về.
- Tại sao ta cảm giác đầu óc của hai người bọn họ có chút không đúng. Nơi này chính là Vô Địch phong của Lâm sư huynh. Chẳng lẽ bọn họ không biết những chuyện mà Lâm sư huynh đã làm trong khoảng thời gian này hay sao?
- Hai người Vương Thánh Khang cùng Huyền Thanh này ở trong tông môn có tiếng là hạng người cao ngạo. Ngoại trừ trưởng lão cùng mấy vị phong chủ khác thì đều coi thường những người khác. Nhưng không ngờ bọn họ lại tự cao tự đại đến mức này, dám đến Vô Địch phong nháo sự, nếu như Lâm sư huynh xuất quan, hai người này không chết cũng phải lột da.
- Ta cố gắng tu luyện chính là bởi vì không quen nhìn những người này phách lối. Đối với những đệ tử ngoại môn như chúng ta thì ngang ngược càn rỡ, nhưng mà khi đối mặt với trưởng lão hoặc là mấy vị sư huynh trong tông môn, lại khom lưng cung kính, chính là điển hình của hạng người sợ mạnh hiếp yếu. Bây giờ Lâm sư huynh thành lập Vô Địch phong, trước tiên liền xây dựng thần vật như Tôi Thể Trì, hơn nữa còn miễn phí mở ra giúp chúng ta tu luyện, những ngọn núi khác há lại có thể so sánh.
Sắc mặt của mấy người Lã Khải Minh cũng cực kỳ âm trầm, không ngờ hai người này tự nhiên đi vào Vô Địch phong, vậy mà còn mở miệng nhục nhã bọn họ, nếu là lúc trước, bọn họ có lẽ sẽ nhịn.
Nhưng mà hiện tại, bọn họ lại không thể nhịn.
Bởi vì nếu như bọn họ nhịn sẽ làm cho Vô Địch phong mất thể diện.
- Vương Thánh Khang, Huyền Thanh, hai người các ngươi đừng quá làm càn. Nơi này là Vô Địch phong, coi như là phong chủ của Vân Tiêu phong các ngươi, Vân Tiêu sư huynh tới đây cũng không dám càn rỡ giống như các ngươi vậy.
Lã Khải Minh nghiêm nghị trách móc.
Vương Thánh Khang cùng Huyền Thanh liếc nhau, tựa như là nghe được một chuyện cười lớn, lập tức cười ha hả.
- Ha ha ha ha! Các ngươi nói cái gì? Vân Tiêu sư huynh tới cũng không dám càn rỡ sao? Các ngươi muốn cho chúng ta buồn cười đến chết hay sao?
- Đi, gọi tên Lâm Phàm gì gì đó ra đây, Vân Tiêu sư huynh của chúng ta muốn biết, đến cùng là ai có năng lực lớn như vậy, lại dám thành lập Vô Địch phong. Chẳng lẽ các ngươi không sợ hai chữ ‘Vô Địch’ đè chết hay sao?
Huyền Thanh nói với giọng tràn đầy khinh thường, đệ tử trông coi yếu ớt như thế này, phong chủ kia thì cũng mạnh được bao nhiêu.
- Các ngươi muốn chết.
Lã Khải Minh gầm thét một tiếng, đánh ra một quyền về phía Vương Thánh Khang. Hắn biết rõ mình là đang lấy trứng chọi đá, cũng không hề sợ hãi chút nào.
- Không biết tự lượng sức mình.
Vương Thánh Khang giơ tay lên, nhẹ nhàng vung vẩy. Nhưng đối với Lã Khải Minh, chiêu này lại như là vạn quân chi lực đang đánh tới, thân hình bay ra ngoài, đâm vào trên trụ đá, phun ra một búng máu tươi, khí tức uể oải.
- Chỉ là Tôi Thể cảnh tầng chín cũng dám xuất thủ với ta. Thật sự là không biết sống chết. Chẳng lẽ tên Lâm Phàm kia dạy các ngươi đối đãi với sư huynh như thế này sao? Hôm nay ta cũng cho ngươi chút giáo huấn, về sau biết được tôn ti, đừng nên mạo phạm người mà các ngươi không thể đắc tội.
Vương Thánh Khang hời hợt, chắp tay sau lưng, cả người giống như là một thanh kiếm sắc bén vậy.
- Các ngươi quá càn rỡ.
Bốn người Trương Long, Hoàng Phú Quý, Âm Tiểu Thiên, Cao Đại Tráng gầm lên, trong nháy mắt đồng thời xuất thủ.
Nhưng mà ở trong mắt hai người Vương Thánh Khang, bốn người này vẫn như cũ không đáng giá nhắc tới, chỉ vẫy tay là bốn người lập tức bị đánh bay ra ngoài.
- Không biết tôn ti.
Vương Thánh Khang cũng nhìn bốn người này.
Cường giả Địa Cương cảnh tầng tám, những sâu kiến này sao có khả năng kháng cự.
- Ta muốn đánh chết các ngươi.
Tần Sơn nhìn thấy cảnh tượng ở trước mắt, điên cuồng gào thét, khí thế cuồng bạo bộc phát ra.
- Không ngờ kẻ ngốc duy nhất ở trong tông môn cũng ở đây. Vô Địch phong quả thật là một chỗ thần kỳ, phế vật gì cũng đều có. Ta nghĩ Vô Địch phong này vẫn là đổi một chủ nhân khác đi, đưa cho Vân Tiêu sư huynh cũng là một lựa chọn không tồi.
Vương Thánh Khang lắc đầu, đạp mạnh chân xuống đất, cương khí bộc phát ra, hóa thành một tia kiếm ý, chém về phía Tần Sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận