Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 191: Tay phải này hiện tại quý như vàng (1)

Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nhóm: Ẩn Môn
Nguồn: TruyenYY
---------------------------
Vương Thánh Khang đi theo Vân Tiêu sư huynh lịch luyện, tu vi tăng lên tới Địa Cương cảnh tầng tám, đã sớm tự nhận mình là đệ nhất nhân ở dưới mười vị phong chủ.
Bây giờ những đệ tử không biết tôn ti này liên tục đi lên khiêu khích, mặc dù hắn sẽ không giết chết, nhưng mà giáo huấn là vẫn phải có, nếu không sau này làm sao còn có thể chấn nhiếp những đệ tử khác.
Toàn bộ cương khí trong cơ thể Tần Sơn quấn quanh nắm đấm đón đỡ kiếm ý kia.
Xoạt xoạt!
Chỉ mới đụng vào, cương khí đã lập tức vỡ nát, thân thể Tần Sơn như là bị trọng thương, đột nhiên bay ra ngoài, nện ở trên trụ đá.
- Không biết tự lượng sức mình.
Vương Thánh Khang lạnh lùng nói.
Các đệ tử chung quanh nhìn cảnh tượng trước mắt cũng ngây ngẩn cả người, không ngờ thực lực của tên Vương Thánh Khang này lại cường đại như thế, vung tay hai lần, giậm chân một cái đã có thể trấn áp mấy người Lã Khải Minh.
Bọn họ không thể không thừa nhận thực lực của Vân Tiêu phong rất mạnh.
Nhất là trên phương diện sức mạnh phía dưới phong chủ, Vân Tiêu phong có thể nói là độc chiếm vị trí đầu. Còn về phương diện phong chủ thì Quân Vô Thiên đã từng là người nghiền ép chín vị phong chủ còn lại.
Chỉ là lần này trở về, không biết tu vi của phong chủ của Vân Tiêu phong Vân Tiêu sư huynh tăng lên đến cỡ nào, nhưng chắc hẳn là mạnh lên rất nhiều, nếu không thì không có khả năng trở về.
Lúc này, Vương Thánh Khang cùng Huyền Thanh liếc nhìn nhau, rồi cả hai đều cùng nở nụ cười, sau khi nhìn thấy biểu lộ của những đệ tử kia, càng cười to thêm.
- Các ngươi tới nơi này, chính là vì gia nhập Vô Địch phong sao? Theo ta thấy, vẫn là đi qua Vân Tiêu phong thôi. Nơi đó chí ít có thể làm cho các ngươi tiến bộ hơn chỗ ô hợp này.
Vương Thánh Khang cảm giác những đệ tử này thật sự là có mắt không tròng, ngọn núi nhỏ yếu như này lại có nhiều người đến gia nhập như thế.
Mà lúc này, những đệ tử kia cũng đang xì xào, bàn tán, thảo luận.
- Hai người này triệt để xong đời rồi.
- Các ngươi nói hai người này có thể sống sót hay không?
- Hẳn là có thể sống sót. Dù sao bây giờ cũng đang ở trong tông môn, Lâm sư huynh cũng đã nói sẽ không giết đồng tông, nhưng mà hai người này e rằng sẽ sống không bằng chết.
- Bây giờ hai người này còn ở nơi này diễu võ giương oai, quả thật không sáng suốt. Nếu như ta là bọn họ, vào lúc này tốt nhất là nhanh chóng đi cầu Vân Tiêu sư huynh cứu bọn họ.
- Trễ...
- Có ý tứ gì?
- Các ngươi nhìn bên kia, Lâm sư huynh xuất quan.
Vương Thánh Khang cùng Huyền Thanh nhìn thấy biểu lộ của những đệ tử này, thấy bọn họ đang châu đầu ghé tai, thảo luận, cũng không biết bọn họ đang nói cái gì. Nhưng mà ở trong lòng của hai người bọn họ, hiển nhiên là bị dọa sợ rồi.
Về phần vị phong chủ của Vô Địch phong này đến cùng là có hậu trường bực nào, bọn họ cũng không e ngại. Chỉ là tiện tay giáo huấn mấy đệ tử không biết tôn ti mà thôi, chẳng lẽ còn có thể trấn áp bọn họ hay sao?
- Lâm sư huynh.
Lã Khải Minh chịu đựng thương thế, lúc nhìn thấy bóng người kia đi ra từ nội điện, hưng phấn hô, nhưng mà bởi vì quá hưng phấn, phun ra một búng máu tươi.
Võ giả Tôi Thể cảnh tầng chín lại dám đối mặt thậm chí ra tay với cường giả Địa Cương cảnh tầng tám, chỉ tính riêng phần dũng khí này đã đáng giá cho tất cả mọi người kính trọng.
Nguyên bản tâm tình của Lâm Phàm rất tốt đẹp, nhưng khi nhìn thấy tình huống ở bên ngoài, tâm tình tốt đẹp đã biến mất, ngược lại tràn đầy hiếu kỳ.
Cố gắng suy nghĩ, đây rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng lẽ là đoạn thời gian trước mình không đủ cường đại, hay là thành tựu của mình làm cho người khác quá mức đố kỵ, khiến cho có người gan to bằng trời, đến Vô Địch phong nháo sự.
Chỉ phần dũng khí này cũng đáng giá khen ngợi.
Ngón tay búng một cái, mấy viên đan dược bay vụt ra ngoài, rơi vào tay của mấy người Lã Khải Minh, Lâm Phàm bình tĩnh nói:
- Các ngươi đều nuốt vào đi, trước tiên phải ổn định thương thế đã.
Đan dược này là thứ ở trong nhẫn trữ vật của Quân Vô Thiên, hiệu quả trị liệu cũng không tệ lắm.
Hai người Vương Thánh Khang cùng Huyền Thanh nhìn về phía bóng người kia. Dù bọn họ cố gắng quan sát, cũng không nhớ ra tông môn có hạng người kinh tài tuyệt diễm như này. Tu vi cũng chỉ là Địa Cương cảnh tầng sáu, kém hơn bọn họ tận hai tầng.
Nhưng nếu Lâm Phàm là phong chủ, địa vị tự nhiên cao hơn bọn họ. Nhưng địa vị cao hơn không có nghĩa là có thể hàng phục hai người bọn họ. Tuy nhiên lễ nghi cơ bản vẫn phải có, bọn họ cũng không muốn để bất cứ kẻ nào có thể chê trách hai người bọn họ không có tôn ti được.
- Tham kiến Lâm sư huynh, chúng ta là Vân Tiêu phong, người của Vân Tiêu sư huynh, những đệ tử này của Vô Địch phong không có một chút tôn ti nào. Hai người chúng ta vừa mới ra tay dạy dỗ bọn họ một phen, xin Lâm sư huynh lượng...
Khi nói đến Vân Tiêu phong, hiển nhiên cũng cực kỳ tự hào.
Chỉ là lời còn chưa nói hết thì đã bị Lâm Phàm đưa tay cắt đứt.
Lâm Phàm đi đến trước mặt hai người, ánh mắt nhìn thẳng Vương Thánh Khang, mặt không chút thay đổi nói:
- Sướng hay không?
- Ừm.
Vương Thánh Khang tràn đầy nghi hoặc. Lời này là có ý gì, cái gì gọi là sướng hay không, hắn mở miệng nói:
- Lâm sư huynh chỉ giáo cho?
- Đừng nói chuyện! Trả lời ta!
Lâm Phàm lại ngắt lời:
- Sướng hay không?
Huyền Thanh đứng ở một bên, tiến lên một bước. Lúc này, trong lòng hắn cảm thấy không vui. Sau khi lịch luyện trở về, tu vi đã đột phá, lòng tin cao hơn trời. Hơn nữa Vô Địch phong này hiển nhiên là mới xây, muốn đứng vững ở bên trong mười vị phong chủ, tự nhiên cần kết giao với những phong chủ có uy tín lâu năm như Vân Tiêu sư huynh. Bởi vậy hắn cũng không e ngại, đặc biệt là khi thấy tu vi của Lâm Phàm thấp như vậy.
- Lâm sư huynh, chúng ta...
Đột nhiên! Huyền Thanh còn chưa nói xong, lập tức cảm giác được một sức mạnh kinh khủng đánh về phía mặt của hắn, lúc kịp phản ứng, cả người đã hóa thành một vệt sáng bay về phương xa.
Thân hình giống như là đạn pháo, xuyên một ngọn núi lại một ngọn núi, cuối cùng rơi xuống trên quảng trường ở tông môn. Cả người hãm sâu lòng đất, không thể nhúc nhích, nằm ở nơi đó.
Nguyên bản có mấy đệ tử đi ngang qua quảng trường, đột nhiên cảm nhận được chấn động ở dưới chân, cũng ngơ ngác nhìn nhau, không biết là đã xảy ra chuyện gì.
Một vài đệ tử đưa mắt nhìn về phía những ngọn núi ở phương xa kia, trong lúc nhất thời cũng ngây ngẩn cả người.
Tình huống là như thế nào vậy? Tại sao lại có người bay tới từ ngọn núi xa như vậy? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Có đệ tử gan lớn một chút chạy đến biên giới của hố sâu nhìn vào bên trong, lại phát hiện có người nằm ở nơi đó, hơn nữa nhìn bộ dáng, tựa như là xương cốt toàn thân đều gãy mất vậy, nằm im không nhúc nhích.
Bên trên Vô Địch phong, Lâm Phàm lại một lần nữa mở miệng, nói:
- Ta hỏi ngươi, đánh người của ta có phải là cảm giác rất thoải mái hay không?
Ở hiện trường, các đệ tử nín thở, thần sắc cực kỳ chấn kinh. Lâm sư huynh thật là bá đạo.
Huyền Thanh kia lại bị Lâm sư huynh tát bay về phương xa, sinh tử không biết.
Giờ phút này, Vương Thánh Khang cũng cực kỳ cảnh giác, thân hình không tự chủ được lui về phía sau một bước. Nhưng mà sau khi hắn lui về phía sau một bước, vị phong chủ của Vô Địch phong này lại tiến về phía trước một bước, một mực nhìn thẳng mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận