Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 192: Tay phải này hiện tại quý như vàng (2)

Lập tức, một giọt mồ hôi lăn xuống từ trên trán của Vương Thánh Khang. Giờ khắc này hắn đã cực kỳ sợ hãi.
Lúc này ở một ngọn núi khác mà có lẽ không nên gọi là ngọn núi, bởi vì nơi này là do vô số nhánh cây chồng chất lên tạo thành hình dáng như ngọn núi thôi. Mỗi một nhánh cây đều có kích thước một vòng tay của người lớn, thô to như là cự mãng vậy. Những nhánh cây này đan xen vào với nhau khiến cho người ta có cảm giác không còn sinh cơ.
Khô Phong, ngọn núi của trưởng lão đỉnh tiêm Khô Mộc.
Vân Tiêu lúc này tựa như là biết được tin tức gì đó cực kỳ trọng đại vậy, vẻ mặt ngưng trọng, nói:
- Tên Lâm Phàm kia lại mạnh mẽ như thế sao? Không chỉ đánh bại Chiến Hồng Đế, Vạn Trung Thiên rồi còn có thể giết chết Quân Vô Thiên. Mà tên Quân Vô Thiên kia lại dám giấu tông môn làm nhiều chuyện ác như vậy.
Khô Mộc nhắm mắt dưỡng thần, nói:
- Ừm, lần này ra ngoài, ta cũng không ngờ ngươi sẽ có sự tiến bộ to lớn như thế. Về ngọn núi của mình bế quan một thời gian nữa, e rằng người sẽ có thể đột phá Thiên Cương cảnh.
Vân Tiêu hiển nhiên không thèm để ý chuyện đột phá tu vi, nói:
- Trưởng lão, thực lực của tên Lâm Phàm kia như thế nào? Nếu như là ta chiến đấu với hắn, tỷ lệ thắng bại như thế nào?
Giờ khắc này, Khô Mộc mở to mắt tựa như là muốn xem thấu Vân Tiêu, rồi thản nhiên nói:
- Lấy thực lực của ngươi bây giờ, hiện tại là tỷ lệ năm năm.
Vân Tiêu nghe được lời này của Khô Mộc trưởng lão, rõ ràng không dám tin tưởng. Hắn khổ tu lâu như vậy, thực lực tăng cường rất nhiều. Dù Quân Vô Thiên, hắn cũng tin rằng mình có thể chiến thắng, không ngờ chiến với Lâm Phàm vẫn là tỷ lệ năm năm. Nhưng mà câu nói phía sau của Khô Mộc trưởng lão lại để Vân Tiêu không có lời nào để nói.
- Nếu như hắn mượn dùng sức mạnh của Vô Địch phong, lật tay là có thể trấn áp ngươi.
Thanh âm của Khô Mộc trưởng lão rất nhẹ nhàng.
- Nhưng, nếu như ngươi có thể đột phá đến Thiên Cương cảnh, chênh lệch giữa hắn cùng ngươi chính là cách biệt một trời một đất. Hắn sẽ không còn có khả năng chiến thắng ngươi.
- Hô!
Vân Tiêu nhẹ nhàng thở ra, chí ít còn có hi vọng, chỉ là đột nhiên nhớ đến điều gì, lập tức kinh hãi, nói:
- Không tốt.
- Thế nào? Có chuyện gì sao?
Khô Mộc hỏi.
- Vương Thánh Khang cùng Huyền Thanh đi Vô Địch phong. Lần lịch luyện này, tu vi của hai người bọn họ tăng mạnh, quá mức kiêu ngạo, tự mãn, lại không biết lai lịch Vô Địch phong nên sẽ gây chuyện. Trưởng lão, Vân Tiêu cáo từ trước.
Vân Tiêu không kịp chờ đợi, hóa thành một vệt sáng, bay thẳng về phía Vô Địch phong.
Chỉ là bên tai còn truyền đến thanh âm của Khô Mộc trưởng lão.
- Nhớ lấy, không cần phát sinh xung đột, nếu không ngươi cũng sẽ đi theo gót bọn họ đấy.
Giữa không trung, khi Vân Tiêu nghe được lời nói này, thân thể khẽ run lên. Khí thế cuồng bạo kia đột nhiên tiêu tán.
Hắn tin tưởng lời nói của Khô Mộc trưởng lão. Nguyên bản sau khi lịch luyện trở về, tu vi đột phá, hắn muốn trấn áp Quân Vô Thiên, trở thành người đứng đầu trong mười vị phong chủ, đúc thành bất thế chi uy, từ đó làm bàn đạp đột phá Thiên Cương cảnh. Nhưng hiện tại xem ra, tông môn cũng không đơn giản như mình suy nghĩ, vẫn còn hạng người kinh tài tuyệt diễm như Lâm Phàm.
Mà đúng lúc này, hắn nhìn thấy cảnh tượng phát sinh bên trên Vô Địch phong, không khỏi mở miệng.
- Xin Lâm phong chủ thủ hạ lưu tình.
Bên trên Vô Địch phong, Lâm Phàm nắm lấy đầu của Vương Thánh Khang, đánh một quyền vào bụng. Sức mạnh cường hãn xuyên thấu hộ thể cương khí, uy lực mạnh mẽ khiến cho ngũ tạng lục phủ của Vương Thánh Khang giống như là bị nứt toác ra vậy, phun ra từng búng từng búng máu tươi, tinh thần cực kỳ uể oải.
Các đệ tử chung quanh không có chút ba động nào giống như đã sớm biết kết cục của chuyện này.
Nhưng khi nghe được thanh âm kia, bọn họ cũng hơi ngây ngẩn, lúc kịp phản ứng lại thì phát hiện Vân Tiêu sư huynh tới.
Tất cả mọi người cũng không biết Vân Tiêu sư huynh muốn làm gì, chẳng lẽ muốn vì hai người này mà chiến đấu cùng Lâm sư huynh hay sao?
Lâm Phàm nhìn về phía bóng người đang nhanh chóng bay đến kia, nói:
- Ngươi là ai?
Vân Tiêu đáp xuống từ trên không trung, nhanh chóng chắp tay nói:
- Phong chủ của Vân Tiêu phong Vân Tiêu xin Lâm sư huynh thủ hạ lưu tình. Hai người bọn họ mạo phạm sư huynh, hoàn toàn chính xác là tội đáng chết vạn lần. Nhưng mà xin Lâm sư huynh xem ở phương diện đồng môn, xin lưu lại tính mạng cho bọn họ.
Lúc này, hắn không nhìn thấy Huyền Thanh, sau đó cảm ứng được một khí tức quen thuộc kia phương xa, lại không nghĩ rằng Huyền Thanh đã bị đánh đến nơi đó.
- Phong chủ của Vân Tiêu phong.
Lâm Phàm quan sát Vân Tiêu một chút, sau đó quay sang nhìn Vương Thánh Khang đã nửa chết nửa sống, nói:
- Ta nói qua, xem ở đồng tông, ta sẽ không giết chết bất cứ một vị đệ tử nào. Nhưng người này dám đến Vô Địch phong nháo sự, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, cứ để hắn quỳ gối ở chân núi Vô Địch phong bảy ngày đi.
Vân Tiêu nhìn thoáng qua Vương Thánh Khang, nói:
- Vậy kính xin Lâm sư huynh để ta giúp hắn khôi phục một chút thương thế. Ngay khi thương thế khôi phục, ta sẽ lập tức để hắn quỳ gối ở dưới chân núi Vô Địch phong.
Lâm Phàm lắc đầu, nói:
- Cứ như vậy tiếp tục quỳ đi, không cho phép dùng bất cứ đan dược gì, nếu như qua bảy ngày mà hắn còn sống, việc này coi như xong, nếu như sống không qua, đó cũng đáng đời.
- Chẳng qua nếu như hắn khôi phục thương thế hoặc là nuốt đan dược, ta sẽ không quản hắn có ở tông môn hay không, đều chém chết hắn.
Vừa dứt lời, Lâm Phàm nhanh chóng ném Vương Thánh Khang xuống chân núi.
Vân Tiêu không ngờ Lâm Phàm lại bá đạo như vậy. Nhưng mà lời nói của Khô Mộc trưởng lão vẫn một mực vang vọng ở bên tai của hắn làm hắn không dám ra tay. Sau đó như là nghĩ đến cái gì, ngón tay khẽ động, một đóa hoa sen màu trắng bay ra, trôi nổi giữa không trung.
Đóa hoa sen này tản ra sương mù màu trắng, bên trong sương mù giống như là hình thành thế giới băng tuyết, rõ ràng không phải là vật bình thường.
- Đây là Tam Diệp Bạch Liên ở Tuyết Vực xem như là vật bồi tội. Xin Lâm sư huynh tha cho Vương sư đệ.
Lâm Phàm đưa tay, cầm lấy Tam Diệp Bạch Liên, sau đó cương khí khẽ động, lập tức nghiền Tam Diệp Bạch Liên thành mảnh vỡ.
- Ngươi...
Vân Tiêu sững sờ, không nghĩ đến Lâm Phàm lại hủy Tam Diệp Bạch Liên.
- Nhớ kỹ, đến Vô Địch phong ta nháo sự, đánh người của ta, cũng không phải những đồ chơi này bồi tội là có thể xong việc. Nếu như có lần sau nữa, ta sẽ… san bằng Vân Tiêu phong.
Lâm Phàm chắp tay sau lưng, nhanh chóng quay người rời đi, hoàn toàn xem Vân Tiêu như là không khí.
Mấy người Lã Khải Minh nuốt đan dược, thương thế cũng đã hơi khôi phục, nhìn thoáng qua Vân Tiêu rồi tiếp tục quay đi làm việc của mình.
Mà những đệ tử đang xếp hàng kia lại có cảm giác vô cùng hưng phấn, cảm giác Lâm sư huynh thật quá bá đạo, đồng thời còn rất bao che khuyết điểm.
Mới vừa rồi, đóa Tam Diệp Bạch Liên kia chính là thần vật, vậy mà Lâm sư huynh lại có thể tiện tay bóp nát, không hề có chút do dự nào, thực tình là rất uy vũ.
Vân Tiêu mặt không biểu tình, nhanh chóng rời khỏi Vô Địch phong.
Về phần Vương Thánh Khang vừa thổ huyết vừa quỳ ở dưới chân núi, có thể sống qua bảy ngày hay không, cũng rất khó nói.
Trong nội điện.
Lâm Phàm thở dài, nhìn tay phải của mình một chút, chỉ bóp nhẹ nhàng một cái, một bảo bối đã biến mất, tay phải này hiện tại rất quý giá đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận