Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 193: Lão sư, con đến bóp vai cho ngài (1)

Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nhóm: Ẩn Môn
Nguồn: TruyenYY
-----------------
Vô Địch phong xa hoa, lộng lẫy cao vút trong mây, ở bên trong mười ngọn núi, hiện ra uy thế mênh mông, có khí thế cầm đầu chín ngọn núi khác.
Mà Vương Thánh Khang vẫn đang quỳ lạy ở bên dưới thềm đá lơ lửng kia, khí huyết trong cơ thể quay cuồng, sắc mặt đỏ bừng, trong lòng không chỉ bi phẫn mà còn tuyệt vọng.
Vân Tiêu sư huynh đã đến đây nhưng cũng không có cứu mình. Mà hắn cũng không thể tin được, phong chủ của Vô Địch phong lại trấn áp hắn ở đây vì mấy tên đệ tử có tu vi thấp kém kia.
Sư huynh ở đâu? Trưởng lão trong tông môn ở đâu?
Mình chính là cường giả Địa Cương cảnh tầng tám, người mạnh nhất phía dưới mười vị phong chủ, tương lai cũng sẽ trở thành trụ cột vững vàng ở trong tông môn, bây giờ lại bị phạt quỳ ở chỗ này, mặc cho những đệ tử đi ngang qua kia vây xem, về sau làm sao có thể chấn nhiếp các đệ tử khác.
- Ta không tin, ta cũng không tin nếu như ta rời khỏi đây, Lâm Phàm sẽ giết ta.
Trong mắt của Vương Thánh Khang lóe lên vẻ giãy dụa, nhưng mà khi hắn vừa định đứng dậy thì có một thanh âm vang lên ở bên tai.
- Quỳ đi, nếu không cho dù là ta cũng không cứu được ngươi.
Lúc này, Vân Tiêu cảm thấy vô cùng phức tạp. Nguyên bản sau khi ra ngoài lịch luyện cho tu vi tiến nhanh, hắn muốn trở về tông môn, lực áp chín vị phong chủ còn lại, thật không nghĩ đến lại xảy ra chuyện như vậy. Vị phong chủ của Vô Địch phong này không chỉ có lai lịch lớn đến dọa người mà thực lực cũng cường hãn như vậy. Cho dù là hiện tại, hắn cũng không nắm chắc rằng mình thể trấn áp đối phương.
- Vân Tiêu sư huynh, xin hãy cứu ta.
Hai mắt của Vương Thánh Khang đỏ bừng. Hắn há miệng gào thét. Thương thế trong cơ thể hắn cũng rất nặng, nếu như không phải hắn có tu vi là Địa Cương cảnh tầng tám, e rằng đã sớm chết rồi.
- Ta cứu không được. Các ngươi phạm phải sai lầm lớn. Vị phong chủ kia của Vô Địch phong lực áp hai người Chiến Hồng Đế, Vạn Trung Thiên, lại dám giết cả Quân Vô Thiên. Cho dù là ta hiện tại cũng không có năng lực trấn áp hắn.
Vân Tiêu lạnh nhạt nói, thanh âm hóa thành một sợi tơ thật dài, truyền đến bên tai Vương Thánh Khang.
Vương Thánh Khang nghe Vân Tiêu nói như thế, hai mắt đột nhiên co vào, hai tay rủ xuống, trong lòng giống như là mặt biển trong ngày bão, xuất hiện sóng to gió lớn.
Cái gì?
Vị phong chủ này của Vô Địch phong dám giết Tru Thiên phong Quân Vô Thiên, còn trấn áp hai vị phong chủ cường đại là Chiến Hồng Đế cùng Vạn Trung Thiên. Chuyện này làm sao có thể xảy ra?
Nhưng mà lời này là do chính miệng Vân Tiêu sư huynh nói, không thể nào sai được. Nếu thật là như thế, e rằng mình chỉ có thể thành thật quỳ ở chỗ này trong đủ bảy ngày.
Ngẩng đầu, sắc mặt vốn tái nhợt càng lóe ra vẻ hoảng sợ, nhìn lên ngọn núi cao vút tận mây xanh kia, trong lòng cũng tràn đầy hối hận.
Sớm biết mọi chuyện sẽ như thế này, lúc ấy bọn họ nên nghe ngóng rõ ràng, không nên tự tin như vậy, lỗ mãng leo lên Vô Địch phong, nhưng mà hiện tại nói cái gì thì cũng đều đã chậm.
Một vài tên đệ tử tiến vào Tôi Thể Trì của Vô Địch phong để tu luyện từ trên đỉnh núi đi xuống, nhìn thấy Vương Thánh Khang quỳ ở nơi đó, cũng hơi kinh ngạc, sau đó đều lắc đầu đi xa.
Bọn họ cũng biết chuyện vừa mới xảy ra ở phía trên Vô Địch phong. Đúng là không ngờ lại có người dám tới Vô Địch phong nháo sự. Đây quả thực là tự tìm đường chết. Bây giờ lại chỉ bị phạt quỳ gối ở nơi này đã là Lâm sư huynh thủ hạ lưu tình, không có giết ngay tại chỗ đã là một kết quả không tệ rồi.
Nhưng theo bọn họ, những việc này còn lộ ra một ý tứ đáng giá phải suy ngẫm.
Vương Thánh Khang là người của Vân Tiêu sư huynh, nhưng mà bây giờ ngay cả Vân Tiêu sư huynh cũng không có cách nào cứu hắn. Hiển nhiên Vân Tiêu sư huynh còn có cố kỵ đối với Lâm sư huynh, chứ nếu không, Vân Tiêu sư huynh tuyệt đối sẽ đưa Vương Thánh Khang đi, sẽ không trơ mắt nhìn hắn quỳ ở chỗ này.
Mấy vị trưởng lão ở trong tông môn đều đã biết chuyện xảy ra. Tất cả đều bảo trì im lặng, ngầm thừa nhận chuyện này. Thậm chí có mấy người nguyên bản cho rằng tu vi của đệ tử trong tông môn tiến nhanh là một chuyện vui lớn, đáng giá chúc mừng. Nhưng hôm nay xem ra, hai người này hoàn toàn là kẻ không có đầu óc.
Trong nội điện của Vô Địch phong.
Tâm tình của Lâm Phàm không tệ, trải qua mấy ngày cố gắng, rốt cục hắn đã sáng tạo thành công một môn công pháp mới từ cơ sở của Bất Động Cương Thể, phẩm giai cũng từ Huyền giai hạ phẩm tăng lên tới Huyền giai thượng phẩm.
- Cực Hạn Đại Ma Quyết: Tăng cường nhục thân đến cực hạn, Ma Thể hình thức ban đầu, Ma Vực, tu luyện điểm khổ tu +7
- Huyền giai thượng phẩm
Huyền giai Sáng Tạo Chỉ Nam, bên trên giao diện màu trắng ghi chép một lượng lớn số liệu, chữ viết lít nha lít nhít, dòng số liệu cuối cùng chính là tình huống của môn công pháp này.
Nhưng Lâm Phàm có cảm giác là quá trình tu luyện của mình xuất hiện vấn đề, công pháp này có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, giống như là đang phát triển theo hướng Ma Đạo.
Trước kia công pháp hắn sáng tạo ra quang minh chính đại đến cỡ nào, dù nhìn thế nào cũng chính là thần công dành cho nhân sĩ chính phái tu luyện, nhưng mà bây giờ lại rất kỳ quái.
Nhưng khi vận chuyển công pháp, cơ thể lại rất thoải mái, không có một tia khác thường, giống như môn công pháp này chính là chế tạo riêng cho hắn vậy.
- Được rồi, không nghĩ nữa, thật vất vả mới có thể sáng tạo ra công pháp Huyền giai thượng phẩm, lần này cũng là do vận khí bộc phát mới được, nhưng không có Sáng Tạo Chỉ Nam cho công pháp Địa giai, nếu không mình có thể nhất cổ tác khí, nhanh chóng sáng tạo ra công pháp cao cấp hơn.
Lâm Phàm suy nghĩ một chút, công pháp đã tăng lên tới Huyền giai thượng phẩm, dung lượng trong cơ thể lại tăng thêm không ít, nguyên bản nuốt một lượng lớn đan dược đã bổ sung không sai biệt lắm, nhưng mà bây giờ bởi vì công pháp cao cấp hơn cho nên lại không đủ.
Hiện tại trọng yếu nhất chính là kiếm điểm tích lũy, ngoài ra còn phải tìm kiếm một chút công pháp, nếu như dựa vào rút thăm, chỉ có thể nhìn vận khí, hơn nữa còn chưa chắc sẽ rút được.
Giờ khắc này, hắn lập tức nghĩ đến lão sư của mình.
Có thể giải quyết vấn đề này cũng chỉ có biện pháp đó.
Từ chỗ của lão sư lấy mấy bộ công pháp, sau đó ở trong tông môn tu luyện một đoạn thời gian, tích lũy điểm khổ tu, sau đó ra ngoài kiếm điểm tích lũy, thực lực của mình cứ thế sẽ nhanh chóng tăng lên thôi.
Mạch suy nghĩ thông suốt, mục tiêu rất rõ ràng, cảm thấy không có bất cứ vấn đề gì nữa, hắn lập tức rời khỏi mật thất, đi ra ngoài.
Lã Khải Minh còn đang ở bên ngoài khảo hạch đệ tử. Vô Địch phong tuy là vừa mới thành lập nhưng mà đã có danh vọng rất lớn cho nên rất nhiều đệ tử ở trong tông môn đều muốn gia nhập Vô Địch phong. Nhưng mà đệ tử muốn gia nhập quá nhiều, chỉ có thể dựa vào khảo hạch để chọn lựa.
Đồng thời sau này chi tiêu của Vô Địch phong cũng sẽ dần dần tăng cao, dù sao bọn họ cũng cần phụ trách các loại đan dược, tài nguyên mà những đệ tử này cần có để tu hành. Đó cũng là vấn đề đang làm mấy người lã Khải Minh đau đầu.
- Lâm sư huynh.
Lã Khải Minh nhìn thấy Lâm Phàm đi ra, vội vàng tiến lên. Mặc dù vừa mới bị người nện cho một trận, nhưng mà nhờ có đan dược của Lâm Phàm, cho nên bây giờ hắn vẫn khỏe như vâm, không có vấn đề gì.
Tần Sơn thì đang ngồi ở trên một tảng đá gần đó, trong lòng bàn tay có một con thỏ nhỏ, chơi vui đến quên cả trời đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận