Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 196: Bàn giao như này có làm các ngươi hài lòng hay không?

Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nhóm: Ẩn Môn
Nguồn: TruyenYY
--------------------------
Sau mười ngày!
Sự tình ở trên Vô Địch phong đã qua, Vương Thánh Khang cuối cùng cũng chịu đựng được. Nhưng ở trong thời gian quỳ lạy, máu tươi nôn ra nhiều đến mức khiến cho người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Máu tươi ở chỗ mà hắn quỳ xuống đều đã dính lại thành vết. Trước lúc rời đi, hắn còn bị Lâm Phàm cảnh cáo, phải dọn dẹp sạch sẽ chỗ đó, mới có thể rời đi.
Chuyện này đối với Vương Thánh Khang, đơn giản chính là một loại nhục nhã. Thế nhưng mà dưới uy thế vô địch của đối phương, hắn còn có thể nói cái gì, chỉ có thể nhanh chóng thanh lý vết máu rồi rời đi. Cuối cùng lúc chạy về tới Vân Tiêu phong chữa thương, hắn đã lung lay gần như sắp đổ rồi.
Chỗ sơn môn, hai đệ tử đang canh chừng đột nhiên ngẩng đầu. Bầu trời bỗng nhiên tối đen. Một chiếc thuyền khổng lồ giống như là quái vật đột nhiên hạ xuống. Sắc mặt của hai đệ tử biến đổi, vội vàng gõ vang cảnh báo, thanh âm vang vọng cả tông môn.
- Đây là chiến thuyền của Nhật Chiếu tông. Bọn họ tới đây làm cái gì?
Lần trước Nhật Chiếu tông đến đây muốn ra oai với Viêm Hoa tông, cuối cùng bị Lâm Phàm giết ngược, chết không ít đệ tử xuất sắc. Từ đó đến giờ cũng đã qua một đoạn thời gian, chẳng lẽ lần này Nhật Chiếu tông tới để báo thù hay sao?
Một lúc sau, chiếc chiến thuyền kia triệt để xuất hiện. Thân thuyền đen như mực, kích thước khổng lồ che kín cả môt vùng trời khiến cho cả sơn môn của Viêm Hoa tông giống như bị bao phủ tại trong bóng râm.
Vân Tiêu phong, Vân Tiêu đứng ở trên đỉnh núi, chăm chú nhìn về chỗ sơn môn. Hắn cảm nhận được một khí tức quen thuộc ở trên chiếc chiến thuyền kia.
- Phục Đô Thánh, hắn làm sao lại đến Viêm Hoa tông?
Khí tức kia chính là Phục Đô Thánh, một trong 108 vị Thần Tử của Nhật Chiếu tông, tu vi cường đại. Lúc trước khi ra ngoài lịch luyện, ở trong một hiểm địa, hai người bọn họ vô tình đụng phải nhau. Vì tranh đoạt một bảo vật mà bọn họ đã chiến qua một trận, kết quả là bất phân thắng bại. Cuối cùng bảo vật này bị phân thành hai, một người một nửa, mới kết thúc trận tranh đoạt này.
Bây giờ tên Phục Đô Thánh này đến Viêm Hoa tông cũng khiến cho hắn có chút nghi hoặc.
Trong tông môn, mấy bóng người bay tới. Bọn họ cũng không phải là trưởng lão đỉnh tiêm, mà là mấy vị trưởng lão phổ thông ở trong tông môn, nghe thấy tiếng cảnh báo ở chỗ sơn môn, cho nên đi ra kiểm tra một chút.
Bên trên chiến thuyền.
- Sư huynh, chúng ta đã đến nơi.
Một đệ tử đi đến trước mặt Phục Đô Thánh, cung kính nói ra.
Phục Đô Thánh mở to mắt. Thanh âm bình tĩnh lại ẩn chứa một loại uy nghiêm không giận tự uy vang lên:
- Đi xuống đi.
Chỗ cửa sơn môn, một trưởng lão nhìn chằm chằm vào chiến thuyền ở trên trời, chau mày, nói:
- Chiến Thuyền Tám Cánh, đây là đãi ngộ của Nhật Chiếu tông khi Thần Tử xuất hành. Thần Tử của Nhật Chiếu tông đến Viêm Hoa tông chúng ta là muốn làm gì?
Một trưởng lão khác nói:
- Chẳng lẽ là bọn họ đến diễu võ giương oai hay sao?
- Hẳn là không phải. Nếu như đến để diễu võ giương oai, Nhật Chiếu tông không thể chỉ phái một tên Thần Tử tới, khẳng định sẽ có trưởng lão đến đây.
Lúc này, mấy bóng người từ bên trên chiến thuyền đi xuống. Phục Đô Thánh cầm đầu nhẹ nhàng bay xuống, tay vung vẩy quạt giấy, tóc dài phiêu dật. Khi nhìn thấy mấy người trưởng lão ở cửa sơn môn, hắn lại nở một nụ cười tươi, quạt giấy khép lại, nói:
- Tại hạ là Phục Đô Thánh, Thần Tử của Nhật Chiếu tông, đến Viêm Hoa tông có việc cần nhờ quý tông trợ giúp.
- Nguyên lai là Thần Tử của Nhật Chiếu tông. Chúng ta không có tiếp đón từ xa, thật thất lễ. Không biết Thần Tử đến Viêm Hoa tông là có việc gì muốn làm?
Một trưởng lão tiến lên hỏi thăm. Chiến tranh giữa Viêm Hoa tông cùng Nhật Chiếu tông vừa mới kết thúc không lâu. Lần trước Huyền Khôn trưởng lão của Nhật Chiếu tông đến đây muốn diễu võ giương oai, cuối cùng bị mất mặt, giận dữ rời đi. Bây giờ lại có Thần Tử tới, đến cùng là muốn làm gì.
Không rõ ràng, hoàn toàn không rõ ràng.
Phục Đô Thánh cũng không vòng vèo, nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề, nói:
- Tại vực sâu Vạn Quật, một đệ tử của Viêm Hoa tông đã giết đệ tử của Nhật Chiếu tông, trong đó còn có đệ tử tinh anh của tông ta. Vậy nên lần này theo mệnh lệnh của mấy vị trưởng lão, ta đại biểu tông môn đến đây đòi một lời giải thích.
Vừa dứt lời.
Sắc mặt của những trưởng lão kia biến đổi. Bọn họ đúng là không ngờ tên Thần Tử này lại đến đây vì chuyện này.
Mấy đệ tử bình thường ở chung quanh bọn họ cũng nhìn nhau, không biết tình huống rốt cuộc là như thế nào. Nhất là khi nghe được bốn chữ vực sâu Vạn Quật, bọn họ chợt nghĩ đến, hình như Lâm sư huynh vừa mới trở về từ vực sâu Vạn Quật.
Nhưng bọn họ không nói gì, mà ngó qua xem mấy vị trưởng lão của tông môn trả lời như thế nào.
Một vị trưởng lão mở miệng nói:
- Không biết đệ tử mà Thần Tử nói tới gọi là gì?
Phục Đô Thánh cười lắc đầu, nói:
- Không biết.
- Nếu như không biết tên mà muốn tìm người thì đúng là rất khó khăn. Đệ tử của tông ta nhiều vô số kể, muốn tìm ra một người khó như là mò kim đáy biển vậy. Huống hồ Nhật Chiếu tông có bằng chứng gì để nói việc đó do người của Viêm Hoa tông chúng ta làm. Dù sao vực sâu Vạn Quật thông suốt bốn phương, người của những tông môn khác cũng có thể là hung thủ.
Trong lòng mấy trưởng lão nhẹ nhàng thở ra, không biết tên mà dám đến đây tìm người, không phải bệnh tâm thần thì là cái gì?
- Chuyện này cũng không có gì khó khăn. Chỉ cần các vị triệu tập tất cả đệ tử có tu vi Địa Cương cảnh của Viêm Hoa tông tới đây là được. Ở đây ta có một vị sư đệ vừa vặn lúc ấy cũng có mặt tại hiện trường. Hắn đã nhìn qua hình dáng của người này.
Phục Đô Thánh không nóng không vội, nhẹ giọng mở miệng:
- Dương sư đệ, ngươi đến nói chuyện một chút đi.
Lúc này, một đệ tử mặc áo bào màu vàng đi ra, sắc mặt âm trầm đáng sợ, quay đầu về phía Phục Đô Thiên ôm quyền, sau đó quay sang nói với mấy vị trưởng lão của Viêm Hoa tông.
- Ngày đó tại vực sâu Vạn Quật, ta thấy rõ mồn một cảnh tượng người kia giết chết mấy vị sư huynh của ta. Hắn cũng thừa nhận mình là đệ tử của Viêm Hoa tông. Đây là chân dung của hắn do ta vẽ ra. Các vị nhìn qua đi.
Nam tử mặc áo bào màu vàng nhanh chóng lấy một bức tranh ra, sau đó mở ra.
Mấy trưởng lão của Viêm Hoa tông nhìn lại, không khỏi nhìn nhau và nở nụ cười, nói:
- Thần Tử, cái này là chân dung của người hay sao? Chỉ là một đám khói đen mà thôi. Không biết Thần tử muốn chúng ta nói như thế nào?
Phục Đô Thánh không có mở miệng mà nam tử mặc áo bào màu vàng kia lại tiếp tục nói:
- Sau khi hắn biến thân, toàn bộ cơ thể đều có màu đen kịt. Chính là như vậy.
Tất cả trưởng lão nghe được lời này, mặc dù trong lòng đã biết là ai nhưng vẫn làm bộ không biết, nói:
- Viêm Hoa tông của chúng ta cũng không có đệ tử nào đen kịt như thế này. Xem ra là vị đệ tử này của quý tông nhận sai rồi.
- Không có khả năng.
Nam tử mặc áo bào màu vàng gầm thét. Tình cảnh ngày đó vẫn còn hiện rõ mồn một ở trong đầu của hắn. Cho dù là hiện tại, có đôi khi nhắm mắt lại, cảnh tượng đó cũng xuất hiện ở trong đầu hắn. Cả một đời hắn cũng sẽ không quên được diện mạo hung tàn kia, thủ đoạn huyết tinh kia.
Nếu như không phải là hắn tham sống sợ chết, e rằng cũng đã sớm chết ở trong tay tên ma quỷ kinh khủng kia.
Tất cả trưởng lão lắc đầu, nói:
- Nếu như không có chân dung rõ ràng, vậy thì chúng ta cũng không có cách nào tìm kiếm. Xin Thần Tử trở về đi.
- Các ngươi đang làm gì đó? Lại có khách quý tới chơi sao?
Lúc này, một thanh âm vang lên.
Lâm Phàm vừa mới kết thúc tu luyện, muốn đi Luyện Đan đường đổi tài phú ở trên người thành một chút đan dược. Vừa vặn đi ngang qua nơi này, lại phát hiện có nhiều người vây xem như vậy, hắn cũng hơi hiếu kỳ nên lên tiếng hỏi.
Tu luyện mười ngày, điểm khổ tu đã là hơn 6 triệu, đã đủ để hắn đột phá tu vi. Nhưng mà nội tình vẫn chưa tích lũy đủ cho nên hắn chuẩn bị ra ngoài một chuyến đi kiếm điểm tích lũy.
Khi mà mấy vị trưởng lão ở đây nghe được thanh âm này, sắc mặt đột nhiên biến đổi tựa như là không ngờ người mà Nhật Chiếu tông tìm kiếm lại tự mình mò đến đây.
Khi nam tử mặc áo bào màu vàng nhìn thấy diện mạo của người vừa mới tới, hắn lập tức giơ ngón tay chỉ vào Lâm Phàm, gào thét:
- Chính là hắn. Sư huynh, chính là hắn...
Lâm Phàm vừa đến hiện trường, mấy đệ tử ở chung quanh liền tránh ra, cung kính nói.
- Lâm sư huynh.
- Ừm.
Lâm Phàm gật đầu, phát hiện có một nam tử đang chỉ tay vào mình, nghi ngờ nói:
- Ngươi là ai?
Nam tử mặc áo bào màu vàng giống như là nổi điên, trong miệng gào thét:
- Chính là hắn. Hắn chính là người giết chết các sư huynh tại vực sâu Vạn Quật. Chính là hắn, dù hắn hóa thành tro, ta cũng nhận ra được. Sư huynh nhanh bắt lấy hắn.
- Ngươi không nhớ sao? Ở trong vực sâu Vạn Quật, ngươi sát hại các sư huynh của ta một cách tàn nhẫn. Ngươi không ngờ đi, ngươi không ngờ là ta còn sống đi.
- Ha ha ha...
Lâm Phàm ngơ ngẩn giống như là không hiểu chuyện gì cả, nhìn nam tử mặc áo bào màu vàng một lúc rồi nói:
- Ngươi đến cùng là ai? Ta giống như chưa có gặp ngươi bao giờ.
- Giảo biện, ngươi còn muốn giảo biện.
Nam tử mặc áo bào màu vàng gầm thét. Bởi vì quá mức kích động, hắn cũng bắt đầu quơ tay múa chân.
Mấy vị trưởng lão không ngờ là Lâm Phàm lại đột nhiên đi ra. Nhưng nhìn qua, Lâm Phàm giống như là không biết gì cả. Hắn cũng cảm thấy cách làm của Lâm Phàm rất hay, sau đó nói:
- Thần Tử, đệ tử của Nhật Chiếu tông các ngươi có chút gì đó không thích hợp đi. Chúng ta cũng không thể nghe lời nói từ một phía mà lung tung vu hãm đệ tử của tông ta như vậy được. Hơn nữa hắn còn là phong chủ của Vô Địch phong, một trong mười vị phong chủ của tông ta. Nếu như không có chứng cứ xác thực, ta nghĩ dù là tông chủ của Nhật Chiếu tông tự mình đến đây cũng không thể ăn nói lung tung như vậy đi.
Chỉ là, lúc này Lâm Phàm cau mày, mở miệng nói giống như là đang tự hỏi:
- Đúng là ta đã đi qua vực sâu Vạn Quật, cũng đánh chết không ít người. Nhưng ta đúng là không có ấn tượng gì với người như ngươi. Nếu như ngươi có thể nói cụ thể một chút, có lẽ ta sẽ nhớ ra.
- Ngươi còn giả vờ sao? La Chinh Nhất, La sư huynh của ta chính là bị ngươi lừa giết, ngươi hẳn là đã quên đi hay sao? Ngươi đừng tưởng rằng hiện giờ ngươi không biến thân thì ta sẽ không nhận ra, chính là ngươi.
Nam tử mặc áo bào màu vàng gầm thét lên.
Lâm Phàm nghe vậy nở một nụ cười tươi và nói:
- A, nhớ rồi, là La Chinh Nhất sao? Ngươi nói sớm môt chút có phải đỡ hơn không? Nếu là hắn thì ta vẫn nhớ kỹ được. Còn sâu kiến như ngươi, thật sự là qua 1 giây thì ta đã quên rồi.
- Nhớ kỹ, ta gọi Lâm Phàm, không phải toàn thân đen kịt. Về phần cái mà ngươi nói là biến thân đen kịt, ta nghĩ hẳn là đi như vậy...
Sắc mặt của mấy vị trưởng lão ở chung quanh biến đổi tựa như là không ngờ Lâm Phàm sẽ thừa nhận.
Đột nhiên.
Lâm Phàm thi triển Cuồng Thân biến thành người khổng lồ cao ba mét. Thân thể to lớn hiện ra khiến cho tất cả mọi người đều bị chấn kinh.
Lạch cạch!
Bàn tay to lớn màu đen kịt đặt lên trên đầu của nam tử mặc áo bào màu vàng, Lâm Phàm nở một nụ cười tươi, nói:
- Ngươi nhìn kỹ xem, có phải là diện mạo này hay không?
Con ngươi của nam tử mặc áo bào màu vàng đột nhiên co rút lại, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi tựa như là gặp được quỷ vậy. Đột nhiên hắn hét lên một tiếng.
- Chính là hắn. Chính là diện mạo này. Sư huynh, chính là hắn giết mấy người La sư huynh.
Phục Đô Thánh không ngờ sự tình lại có thể hoàn thành đơn giản như vậy. Sau đó hắn nở một nụ cười tươi, nói:
- Không ngờ sẽ dễ dàng phát hiện hung thủ sát hại mấy vị sư đệ của ta như vậy. Tốt rồi, ngươi cũng đã thừa nhận, như vậy ngươi cần cho mấy người đã chết kia một cái công đạo.
Lâm Phàm quay đầu, nói:
- Không phải phát hiện mà là chính ta thừa nhận, Lâm Phàm ta xưa nay sẽ không ẩn tàng ở trước mặt sâu kiến.
- Vực sâu Vạn Quật là hiểm địa, ở trong đó sinh tử do trời định. Ta giết chết mấy địch nhân có vấn đề gì hay sao? Hay là nói mấy đệ tử của Nhật Chiếu tông các ngươi đều là phế vật, chỉ biết đến đây khóc lóc kể lể. Nếu thật sự có bản lĩnh, các ngươi có thể tùy ý đến đây tìm ta báo thù.
- Minh sát, ám sát, sắc dụ, cái gì cũng được, tùy các ngươi lựa chọn.
- Bàn giao như này có làm các ngươi hài lòng hay không?
Giờ khắc này, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều không ngờ Lâm Phàm bá đạo, không kiêng nể gì như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận