Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 197: Để các ngươi sống thêm một đoạn thời gian

Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nhóm: Ẩn Môn
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Nếu như là đệ tử bình thường, những trưởng lão này khẳng định sẽ răn dạy một phen.
Nhưng mà đây chính là phong chủ của Vô Địch phong, đồ đệ của Thiên Tu trưởng lão, bọn họ cũng không có dũng khí răn dạy hắn ở trước mặt nhiều đệ tử như thế.
Các đệ tử ở chung quanh cũng choáng váng, cảm giác có chút hít thở không thông. Bọn họ cũng không ngờ Lâm sư huynh bá đạo như vậy. Không chỉ giết đệ tử của Nhật Chiếu tông mà khi người ta tìm tới cửa, sư huynh còn không thèm tìm lý do để che giấu, lại lập tức thừa nhận, còn mở miệng khiêu khích người ta nữa.
Minh sát, ám sát thì bọn họ còn có thể lý giải.
Nhưng mà sắc dụ thì là thế nào? Bọn họ nghe qua cũng có chút mơ hồ.
Nhưng trong lòng của bọn họ cũng cám thấy hưng phấn. Người của Nhật Chiếu tông đều đáng chết.
- Đáng giận, ngươi giết các sư huynh của ta, lại còn dám khẩu xuất cuồng ngôn. Phục sư huynh nhất định sẽ báo thù cho các sư huynh.
Nam tử mặc áo bào màu vàng rống giận. Thế nhưng mà hắn vừa dứt lời, bàn tay còn đang đặt lên đầu của hắn hơi dùng sức nhấc hắn lên, để mặt của hắn dí sát vào mặt của Lâm Phàm.
- Im miệng! Đúng là ta cũng không ngờ khi đó lại còn có cá lọt lưới. Nhưng mà kẻ tham sống sợ chết như ngươi lại không lựa chọn tìm một chỗ bí mật nào đó ẩn nấp suốt phần đời còn lại, cầu nguyện tốt nhất cả một đời đừng nhìn thấy ta, lại còn đưa mấy tên này tới tim phiền toái. Có phải là ngươi muốn đi cùng những sư huynh kia của ngươi hay không?
Lâm Phàm nhìn chằm chằm vào nam tử mặc áo bào màu vàng. Lúc này, trong lòng của hắn cũng cám thấy rất bất đắc dĩ. Lúc ấy nếu không phải gặp được người của Thiên Thần giáo, làm sao lại có thể để gia hỏa này chạy mất.
Hơn nữa mình không chỉ có giết mấy người La Chinh Nhất, mà còn có hơn mười đệ tử khác nữa, tỉ như kẻ gọi là Doanh Thăng kia.
Ý cười ở trên mặt của Phục Đô Thánh dần dần tiêu tán, đến cuối cùng hóa thành vẻ lạnh lùng, nói:
- Tốt, rất tốt. Chẳng lẽ hiện tại Viêm Hoa tông cho như vậy là đúng hay sao?
Mà đúng lúc này, một thanh âm vang lên:
- Phục Đô Thánh, lịch luyện trong hiểm địa sinh tử vô thường, chẳng lẽ Nhật Chiếu tông các ngươi hiện tại ngay cả điều đó cũng không chịu đựng nổi hay sao?
- Ai?
Ánh mắt của Phục Đô Thánh ngưng tụ. Hắn thấy một vệt sáng từ phương xa đang bay tới, nói:
- Vân Tiêu, là ngươi.
Vân Tiêu đáp xuống chỗ cửa sơn môn, gật đầu, nói:
- Ừm, một năm không thấy, vốn dĩ ta cho là tu vi của ngươi sẽ tiến nhanh lại không nghĩ rằng đến giờ vẫn còn như cũ.
Phục Đô Thánh nguyên bản còn muốn mỉa mai vài câu nhưng mà khi cảm nhận được khí tức của Vân Tiêu, hắn đột nhiên sững sờ, tựa như là không dám tin tưởng, lắp bắp nói:
- Ngươi vậy mà đã đột phá rồi ư? Sao lại nhanh như vậy?
- Không phải ta đột phá nhanh mà là ngươi tu hành quá chậm.
Vân Tiêu lắc đầu, sau đó nhìn về phía Lâm Phàm, nhẹ gật đầu, nói:
- Lâm Phàm là một trong mười vị phong chủ của tông ta, đồng thời hắn cũng chỉ chém giết đệ tử của Nhật Chiếu tông các ngươi ở bên trong hiểm địa, hợp tình hợp lý, lịch luyện vốn là sinh tử vô thường. Huống chi chuyện thế này Nhật Chiếu tông các ngươi dám vỗ ngực thề rằng mình chưa bao giờ làm sao? Chẳng lẽ ngươi đã quên chuyện năm đó, lúc ở trong hiểm địa kia, ngươi vì tranh đoạt bảo bối với ta, đồng thời liên hợp với mấy người khác xuống tay với ta hay sao?
Sắc mặt của Phục Đô Thánh lúc trắng lúc xanh, dù sao ở trước mặt mọi người bị người vạch trần chuyện xấu, mặt mũi này để vào đâu.
Lâm Phàm liếc nhìn Vân Tiêu, gia hỏa này muốn làm gì? Là đến giúp mình nói chuyện, hay là chuẩn bị chuyển đề tài, đẩy đầu mâu về phía hắn?
Nhưng bây giờ, hắn cũng không muốn tranh cãi tiếp nữa, vung tay lên, ném nam tử mặc áo bào màu vàng về phía Phục Đô Thánh rồi nói.
- Còn muốn đánh nữa hay không?
Phục Đô Thánh vươn tay, đỡ lấy đệ tử áo vàng kia. Nhưng mà khi vừa mới tiếp xúc, hắn lại cảm nhận được một sức mạnh khổng lồ thông qua đệ tử này đánh vào trong cơ thể của hắn. Thân hình không tự chủ được lùi lại mấy bước, sắc mặt đột nhiên trở nên ngưng trọng.
Thực lực của kẻ này mạnh hơn mình.
Vân Tiêu thấy cảnh này, cũng lắc lắc đầu. Nhật Chiếu tông có tổng cộng 108 vị Thần Tử, nhưng mà nếu muốn nói thực lực thì cũng chỉ có những người xếp hạng trước 30 là có thể phân cao thấp cùng mười người bọn họ, thậm chí có vài kẻ có thể mạnh hơn. Còn về phần mấy người xếp hạng phía sau lại không được. Dù sao số Thần Tử bị hắn lật tay trấn áp cũng không phải là số ít.
Bởi vì điều kiện để trở thành phong chủ ở Viêm Hoa tông khó khăn hơn trở thành Thần Tử ở Nhật Chiếu tông rất nhiều, cho dù là tu vi đạt tới Địa Cương cảnh tầng chín cũng không đủ.
Mặc dù tu vi của tên Phục Đô Thánh ở trước mắt này cũng là Địa Cương cảnh tầng chín, nhưng mà thực lực cũng chỉ là thuộc về nhóm cuối cùng mà thôi.
Lúc còn ở tầng tám, hắn biết rõ tên Phục Đô Thánh này tích lũy nội tình cực kỳ hùng hậu, cho nên có thể không phân cao thấp cùng với hắn. Nhưng mà hắn không ngờ, đến khi đột phá Địa Cương cảnh tầng chín, tên Phục Đô Thánh này tựa như là đã tiêu hao hết toàn bộ tiềm lực của bản thân, mà tiềm lực của mình vẫn còn hùng hậu khiến cho chênh lệch giữa mình và hắn trở nên cực kỳ rõ ràng.
- Tốt, thật sự là rất tốt.
Phục Đô Thánh biết lần này sợ là muốn không công mà lui, nói:
- Nếu Viêm Hoa tông không muốn bàn giao, vậy ta chỉ có thể trở về bẩm báo tông chủ, để ông ấy định đoạt. Cáo từ.
- Thứ đồ gì muốn tới thì tới muốn đi thì đi. Về sau nếu như không có chuẩn bị tốt tâm lý, vậy thì đừng có tùy tiện tới.
Lâm Phàm nhíu mày, có chút mất hứng. Hắn không ngờ tên Phục Đô Thánh này hóa ra lại mềm yếu như thế, nhìn thấy tình thế không đúng là lập tức muốn trở về.
Nếu như không phải là còn đang ở Viêm Hoa tông, hắn đã sớm đi lên, trấn áp tên này rồi.
Phục Đô Thánh hơi khựng lại, sắc mặt có chút khó coi. Trước khi tới đây, hắn đã chuẩn bị vạn toàn. Thế nhưng mà sau khi nhìn thấy Vân Tiêu, hắn phát hiện người đã từng là đối thủ cũ, hiện tại lại trở nên cường đại như thế, không thể không nói, có chút đả kích.
Nam tử mặc áo bào màu vàng không ngờ chuyện dễ dàng kết thúc như vậy. Phục sư huynh cái gì cũng không làm đã muốn rời đi, lập tức gào thét:
- Phục sư huynh, chính là hắn giết các sư huynh mà.
Phục Đô Thánh không nói thêm gì, nhanh chóng dẫn đám người quay trở lại chiến thuyền.
Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn chiến thuyền, trong lòng đang suy tư. Đám gia hỏa này đến đây tìm mình để gây phiền phức, lại chỉ phải chịu đựng một điểm đả kích nho nhỏ đã muốn quay về Nhật Chiếu tông. Làm sao mà đơn giản như vậy được? Hắn sao có thể để bọn họ rời đi dễ dàng như vậy được.
Ân, có ý tưởng.
Mấy vị trưởng lão ở xung quanh nhìn thấy Phục Đô Thánh đến cũng vội vàng, mà đi cũng vội vàng, đúng là không còn lời nào để nói. Bọn họ không ngờ chỉ cần hai vị phong chủ đi ra là có thể ép đối phương không nói nổi lời nào nữa.
Nếu như người đến là trưởng lão của Nhật Chiếu tông, như vậy chuyện này cũng không dễ dàng được giải quyết như vậy. Đến lúc đó, còn phải cần cao tầng của tông môn ra mặt mới được.
Lúc này, Vân Tiêu nhìn về phía Lâm Phàm, lạnh nhạt, tự tin nói.
- Lâm Phàm, hiện tại mà chiến đấu với ngươi, Vân Tiêu ta tự nhận chỉ có tỷ lệ năm ăn năm thua. Nhưng mà chờ khi ta bước vào Thiên Cương cảnh, ta sẽ quang minh chính đại khiêu chiến ngươi, đồng thời lực áp tám vị phong chủ khác trở thành người đứng đầu của mười vị phong chủ.
Các đệ tử nghe được lời nói này của Vân Tiêu cũng đều nhìn nhau. Bọn họ không ngờ Vân Tiêu sư huynh lại nói với Lâm sư huynh những lời này. Xem ra về sau sẽ có một trận long tranh hổ đấu giữa hai vị phong chủ.
- Chờ ngươi đến Thiên Cương rồi nói sau.
Lâm Phàm không có để ý đến Vân Tiêu mà chạy thẳng về phía ngọn núi của mình. Lúc không còn ai chú ý, hắn lại chuyển hướng, đuổi theo Chiến Thuyền Tám Cánh đã đi xa.
Nguyên bản hắn đã muốn ra ngoài, lại không ngờ có kẻ mò tới tìm hắn để gây phiền phức rồi lại thoải mái rời đi như vậy. Thân là người trong cuộc, hắn sao có thể để điều này xảy ra.
Dù sao cũng muốn ra ngoài, vậy thì tiện đường đuổi theo làm thịt mấy tên kia đi.
Hơn nữa đây chính là Thần Tử, tài phú ở trên người khẳng định sẽ rất khổng lồ. Hiện tại mình nhà lớn nghiệp lớn, không lục lọi thi thể phát tài, chẳng lẽ còn phải thành thành thật thật tích lũy hay sao?
Nhưng hiện giờ vẫn còn ở trên lãnh địa của Viêm Hoa tông, mình tạm thời không nên động thủ. Dù sao nếu như Thần Tử của Nhật Chiếu tông chết ở lãnh địa của Viêm Hoa tông sợ rằng sẽ dẫn tới một chút phiền toái nhỏ. Như vậy thì cứ đuổi theo đã, khi mà bọn họ tiến vào lãnh địa của Nhật Chiếu tông thì mình sẽ trấn áp bọn họ.
Suy đi tính lại, biện pháp này không tồi, cũng không có vấn đề gì.
Thiên Tu mở to mắt, cảm nhận được đồ nhi đã ra ngoài, trong mắt cũng lóe lên vẻ chờ mong, không biết khi trở về, đồ nhi này sẽ lại cho hắn kinh hỉ cỡ nào.
Sau đó hắn lại cảm thấy được có hai khí tức rời khỏi tông môn.
Chiến Hồng Đế cùng Vạn Trung Thiên đã không thể ngồi yên ở bên trong ngọn núi của mình. Bọn họ cảm giác chênh lệch giữa bản thân cùng Lâm Phàm đã càng ngày càng xa. Nếu như còn một mực ở trong tông môn, e rằng khoảng cách này sẽ càng lúc càng lớn, cho nên bọn họ cũng lựa chọn đi ra ngoài tìm kiếm cơ duyên.
Vân Tiêu trở lại tiếp tục bế quan. Thiên Cương khó thành chứ không phải không có cách nào, lần này lịch luyện trở về, hắn đã tích lũy đầy đủ, chỉ còn kém một tia mà thôi, nhưng chỉ một tia này lại cách biệt như trời và đất. Sau đó hắn đưa mắt nhìn về phía Vô Địch phong.
- Lâm Phàm, không bao lâu nữa, ta sẽ trở thành cường giả Thiên Cương cảnh. Đến lúc đó, chênh lệch giữa ngươi và ta sẽ không thể nào san lấp.
Bỗng nhiên Vân Tiêu nghĩ đến sáu vị phong chủ khác. Mấy người kia cũng đều đang lịch luyện ở bên ngoài tìm kiếm cơ duyên, không biết sau khi trở về, tu vi của bọn họ sẽ như thế nào, e rằng cũng có thể đột phá Thiên Cương cảnh rồi.
Giữa núi rừng, Lâm Phàm ngẩng đầu. Hắn có thể cảm nhận được cái Chiến Thuyền Tám Cánh kia đang ở ngay phía trên bầu trời, hơn nữa tốc độ di chuyển của chiếc thuyền này cũng không chậm. Nhưng cho dù là như thế, hắn cũng muốn đuổi theo tới cùng.
Cuồng Thân!
Trong nháy mắt hắn biến thành khổng lồ rồi thân hình hóa thành một vệt sáng màu đen vọt về phía trước.
Mấy con yêu thú cấp thấp còn đang nghỉ ngơi, đột nhiên cảm giác được một cơn gió mạnh đánh tới, đột nhiên bừng tỉnh. Thế nhưng mà quan sát một lát, bọn chúng lại không có nhìn thấy người xâm nhập, cuối cùng lại nằm xuống để nghỉ ngơi.
Bên trên Chiến Thuyền Tám Cánh.
Mười ngón tay của Phục Đô Thánh chộp vào trên thân thuyền, sắc mặt vô cùng âm trầm.
- Đáng giận, không ngờ kết quả sẽ là như thế này.
Trong lòng của hắn cực kỳ khó chịu. Nguyên lai tưởng rằng chuyện này là một chuyện rất đơn giản, nhưng mà hiện tại xem ra là hắn suy nghĩ quá đẹp rồi.
Người mà bọn họ muốn tìm lại trở thành một vị phong chủ của Viêm Hoa tông, hơn nữa thực lực của tên Vân Tiêu kia lại vượt qua hắn nhiều như thế, chuyện này khiến hắn không thể nào tiếp thu được.
La Chinh Nhất chết đi, mặc dù khiến cho tông môn tức giận, nhưng mà như vậy chưa đủ để tông môn phái hắn đến Viêm Hoa tông. Lần này là bởi vì Tô Thiên Tứ sư đệ, người bị cao tầng của tông môn tiên đoán là một vị Thần Linh chuyển thế kia, biến mất ở vực sâu Vạn Quật.
Về sau tông môn phía người đi tìm, lại chỉ phát hiện một đám thây khô cho nên phái mình đến Viêm Hoa tông để tra hỏi một phen.
Bây giờ xem ra, chuyện này tám chín phần mười chính là do tên phong chủ của Vô Địch phong kia của Viêm Hoa tông làm. Sau khi trở về, hắn nhất định phải bẩm báo chuyện này cho tông môn, cũng coi như là có bàn giao.
Mà lúc này, bọn họ lại không biết, ở phía dưới chiến thuyền, một bóng người vẫn đang đuổi theo tựa như là đã tập trung vào bọn họ.
Lâm Phàm không ngờ tốc độ của cái Chiến Thuyền Tám Cánh này vậy mà lại nhanh như thế, nếu không phải là tốc độ của mình cũng không chậm, thật đúng là sẽ không đuổi kịp.
Hắn đã quyết định, toàn bộ đồ vật ở trên chiến thuyền này đều là của hắn, ai cũng không thể cướp đi.
- Để các ngươi lại sống thêm một đoạn thời gian, chỉ cần ra khỏi địa giới của Viêm Hoa tông, ta muốn toàn bộ các ngươi phải thăng thiên.
Nhưng lần này đuổi theo đúng là rất mệt mỏi. Nếu như mà thu hoạch không phong phú, vậy thì thật là làm cho người ta quá thất vọng.
Nếu có người biết hành vi hiện giờ của Lâm Phàm, tuyệt đối sẽ kinh hô một tiếng. Cái này không phải tên điên thì là cái gì.
Có ai sẽ điên cuồng đuổi theo Chiến Thuyền Tám Cánh như vậy không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận