Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 198: Các ngươi biết ta đuổi theo vất vả lắm hay không

Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nhóm: Ẩn Môn
Nguồn: TruyenYY
------------------
Khu rừng rậm rạp, thiên đường thuộc về yêu thú, nguyên bản yên tĩnh, bình yên, thỉnh thoảng có tiếng yêu thú kêu lên vang vọng đất trời.
Nhưng mà trong khoảng thời gian này.
Khu rừng rậm rạp, mênh mông này lại liên tục vang lên những tiếng nổ to. Từ trên không trung nhìn xuống là có thể phát hiện, trong rừng rậm mênh mông này có một vệt sáng màu hồng nhanh chóng tiến lên tựa như là chia khu rừng rậm này thành hai nửa.
Chấn động to lớn như vậy khiến cho đám yêu thú cảm thấy hốt hoảng, không biết rốt cuộc là thứ gì lại dám hoành hành không chút kiêng kỵ nào ở trong khu rừng rậm này.
Sa mạc tử vong mênh mông vô bờ, thỉnh thoảng xuất hiện một cơn gió lốc gợi lên một trận bão cát to lớn. Nhưng một vệt sáng màu hồng chợt lóe lên, gió lốc lập tức bất ổn rồi nhanh chóng bị phá hủy, hết thảy khôi phục lại bình tĩnh.
Biển xanh bao la, một vệt sáng màu hồng lấp lóe, sóng biển nổi lên, đánh về hai bên trái phải tạo thành biển động, ở giữa gần như là một rãnh sâu.
Nhật nguyệt điên đảo, mấy ngày trôi qua.
Tốc độ của vệt sáng màu hồngcàng ngày càng chậm, cuối cùng nó dừng hẳn lại.
Một bóng người khổng lồ màu đen, bên ngoài thì lạc ấn hoa văn màu đỏ, toàn thân tỏa ra sương mù màu trắng tựa như là vừa bước ra từ trong lồng hấp vậy. Người này thở hồng hộc, mồ hôi tí tách lăn xuống.
- Cái Chiến Thuyền Tám Cánh này thật là quá tiện, bay lâu như vậy mà tốc độ cũng không hề thuyên giảm. Tính sai, không ngờ ngay cả cơ hội dừng lại để thở cũng không có, lão tử đã chạy năm ngày năm đêm, cương khí có hùng hậu đến đâu cũng không chèo chống được.
- Con mẹ nó, vậy mà để con mồi này chạy trốn. Thật là đáng giận.
Hiện tại trong lòng của hắn cực kỳ khó chịu, một đường điên cuồng đuổi theo, tốc độ lúc nào cũng ở mức độ cực hạn, phá vỡ vận tốc âm thanh, thân thể đều bởi vì khí lưu ma sát mà bắt đầu nóng lên. Đây hoàn toàn chính là cầm sinh mệnh ra để chạy.
Lần này Nhật Chiếu tông chủ động tới cửa, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha. Vốn dĩ là hắn muốn đợi đám người của Nhật Chiếu tông ra khỏi lãnh địa của Viêm Hoa tông rồi mới chém giết, nhưng mà hiện tại xem ra, hoàn toàn chính là suy nghĩ nhiều rồi. Sớm biết thế này, hắn nên trấn áp bọn họ luôn ở Viêm Hoa tông rồi, không nên cho bọn họ chạy.
Coi như là kết xuống đại thù cùng lắm cũng chỉ là bị người chém giết mà thôi, có gì ghê gớm đâu.
- A.
Lúc này, Lâm Phàm ngẩng đầu, mục tiêu sắp đi xa kia lại đột nhiên dừng lại, lơ lửng ở trong hư không, giống như là không đi tiếp nữa.
- Cơ hội hiếm có, không thể bỏ qua.
Lâm Phàm không hề có chút do dự, nhanh chóng lấy Thái Hoàng Kiếm ra, đâm mình một kiếm, quả quyết khôi phục trạng thái đỉnh phong. Hắn biết chỉ có làm như thế này, mới có thể tiếp tục đuổi bắt.
Bên trên Chiến Thuyền Tám Cánh.
- Phục sư huynh, nếu như không cho Viêm Hoa tông một chút giáo huấn, e rằng bọn họ sẽ cho rằng Nhật Chiếu tông chúng ta dễ ức hiếp.
Một đệ tử có bộ mặt dữ tợn, nhìn thôn trang cực kỳ nhỏ bé ở phía dưới, trong mắt lóe ra vẻ nóng bỏng.
Tuy sắc mặt hiện giờ của Phục Đô Thánh vẫn như bình thường, nhưng trong lòng của hắn tự nhiên cũng cực kỳ phẫn nộ.
- Đi, đi xuống bắt tất cả trẻ con ở trong thôn trang này. Đám người của yêu thú đường kia gần nhất thiếu vật liệu để nghiên cứu ‘nhân thú kết hợp’, hình thành chiến tranh cự thú mới nhất. Đó cũng là phương hướng phát triển không tồi, nếu như có thể thành công, từ nay về sau, tông ta sẽ không cần đệ tử tham gia chiến trường, chỉ cần những đưa trẻ vô cùng vô tận này của Viêm Hoa tông cũng đã đầy đủ.
Trong mắt của Phục Đô Thánh lóe ra vẻ điên cuồng.
Đệ tử có bộ mặt dữ tợn sau khi nghe được lời này của Phục Đô Thánh, cũng phá lên cười, nói:
- Đợi lát nữa chúng ta sẽ bắt toàn bộ nữ tử ở thôn trang này đưa lên cho sư huynh tu luyện.
- Không cần.
Phục Đô Thánh khoát tay, nói:
- Những nữ tử này đều là người bình thường, không có chút tu vi nào, không có tác dụng đối với ta. Chính các ngươi phân đi, nhớ kỹ sạch sẽ một chút, đừng lưu lại người sống.
- Xin Phục sư huynh cứ yên tâm. Xung quanh nơi này đều là rừng rậm, yêu thú đông đảo. Sau khi hoàn thành chỉ cần chúng ta tạo thành thú triều, san bằng thôn xóm nho nhỏ này tự nhiên không thành vấn đề.
- Ừm.
Phục Đô Thánh hài lòng gật đầu. Bây giờ Chiến Thuyền Tám Cánh đã phi hành năm ngày năm đêm, đã sớm cách xa Viêm Hoa tông, hơn nữa nơi này vắng vẻ như thế, tự nhiên không có khả năng có người phát hiện ra.
Một đường đi đến, bên trong nội tâm của hắn đều ứ đọng sự phẫn nộ vô tận. Các sư đệ đi cùng cũng cảm thấy như thế, không ngừng hồi báo tình huống phía dưới, tỉ như có thôn trang nào hay không?
Nhưng mà những thôn trang kia có thể liên lạc cùng ngoại giới, nếu như bọn họ tùy tiện ra tay, sợ rằng sẽ dẫn tới phiền phức.
Mà thôn trang ở phía dưới ẩn cư nơi rừng núi, ngăn cách với bên ngoài, đúng là mục tiêu tốt để bọn họ hạ thủ.
Trong thôn trang, các thôn dân vẫn trải qua sinh hoạt bình thường, mỗi ngày đều là đi sớm về trễ.
Mỗi ngày, chuyện thứ nhất sau khi rời giường của mấy đứa trẻ ở trong thôn chính là rửa mặt sạch sẽ, sau đó quỳ lạy ở trước một bức tranh chân dung, thành tâm cầu nguyện, sau đó dâng hương.
- Viêm Hoa gia gia, xin phù hộ thôn trang chúng ta bình an, không bị yêu thú quấy nhiễu.
Mà câu cầu nguyện này vang lên trong mọi gia đình hình thành một loại sức mạnh huyền diệu bao phủ ở trên bầu trời của thôn trang. Một chút yêu thú đi ngang qua thôn trang này cũng có thể cảm nhận được có một sức mạnh chấn nhiếp bọn chúng, khiến cho bọn chúng không dám tới gần thôn trang, tránh đi từ phía xa.
Hôm nay, khi mà mấy đứa trẻ trong thôn đang chơi đùa, cười nói không dứt thì đột nhiên, bọn trẻ dừng lại, tất cả ngẩng đầu lên trời. Bọn chúng phát hiện trên đỉnh đầu của mình có một bóng đen khổng lồ đang bao phủ bọn họ.
- Mẹ, có người từ trên trời đi xuống.
Bọn trẻ non nớt hét to, thôn phụ đang ở trong nhà bận rộn còn có mấy người đàn ông đang làm ngoài ruộng đều đi ra. Sau khi nhìn thấy thứ ở trên đỉnh đầu của mình, tất cả đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
- Ha ha ha! Các sư huynh đệ, đợi lát nữa sau khi xuống dưới, trẻ con lưu lại, còn lại đều giết. Về phần nữ nhân, các ngươi có thể tùy ý đùa bỡn.
Trên bầu trời, nam tử có khuôn mặt dữ tợn cười lớn, gương mặt lộ ra thần sắc tàn nhẫn.
- Cao sư huynh, mấy tên thanh niên trai tráng kia kỳ thật cũng có thể giữ lại, mang về tông môn để người của yêu thú đường tiếp tục nghiên cứu chế tạo. Chưa biết chừng có thể dung hợp cùng một loại yêu thú nào đó để hình thành một loại Chiến Tranh Cự Thú đặc thù đó.
Một đệ tử khác cười lớn.
- Không cần thiết, những người này đã lớn tuổi, tâm trí thành thục, khí tức hỗn tạp, không có thuần chất như những đứa trẻ kia, hơn nữa bọn họ lại không có tu vi, không có khả năng thành công đâu.
Lạch cạch!
Đám người đáp xuống mặt đất, một bộ trường bào riêng biệt của đệ tử Nhật Chiếu tông lắc lư theo gió, gương mặt tràn đầy sát ý.
- Thôn trưởng, bọn họ là ai?
Thôn dân dò hỏi.
Một lão giả được thôn dân gọi là thôn trưởng, thân thể cong cong, nhưng mà ánh mắt lại sáng ngời có thần, mặc dù tuổi già nhưng lại tản ra một loại nhuệ khí. Khi gặp được những chuyện này, hắn lại trấn định tự nhiên, tựa như là lúc còn trẻ, hắn đã gặp qua rất nhiều chuyện đại sự vậy.
Chẳng qua là khi nhìn thấy rõ trang phục mà những người kia đang mặc, sắc mặt của thôn trưởng đột nhiên phát sinh biến hóa.
Trường bào màu đen, phía trên có thêu hình ngọn lửa đỏ thẩm.
- Đây... Đây là trang phục của đệ tử Nhật Chiếu tông.
Thôn trưởng kiến thức rộng rãi, tâm thần run lên, bước chân lui ra phía sau, sau đó trầm giọng nói:
- Nữ nhân, hài tử đều trở lại phòng, đóng kín cửa, không có lệnh của ta không được ra ngoài, thanh niên trai tráng tất cả tập hợp.
Nghe được mệnh lệnh của thôn trưởng, sắc mặt của các thôn dân biến đổi, lập tức bảo thê tử cùng trẻ con trốn đi, mà bọn họ thì cầm binh khí đứng ở phía sau lưng thôn trưởng.
Cao Hổ Sinh mang theo đông đảo sư huynh đệ bước vào trong thôn trang, nhìn phòng ốc chung quanh, khinh thường nói:
- Không ngờ ở Viêm Hoa tông lại còn có thôn trang lạc hậu như thế này. Quả thật là quá nghèo khó. Xem ra cũng không có thứ gì tốt để thu hoạch, chỉ có thể dùng con người để phát tiết lửa giận trong lòng chúng ta.
Thôn trưởng nhìn về phía mấy người Cao Hổ Sinh, sắc mặt ngưng trọng, lên tiếng răn dạy:
- Mấy người Nhật Chiếu tông các ngươi làm sao lại có can đảm đến nơi này?
- Lão đầu, ngươi vẫn còn biết chúng ta là người của Nhật Chiếu tông sao? Xem ra càng không thể lưu ngươi.
Cao Hổ Sinh lộ ra một nụ cười lạnh. Ở trong mắt của hắn, đám thôn dân này cũng chỉ giống như là sâu kiến mà thôi.
Trong chốc lát, một uy thế bạo phát ra, bao phủ các thôn dân.
Các thôn dân lập tức cảm nhận được áp lực khổng lồ đánh tới, thân thể nặng nề như vác ngàn cân giống như muốn bị ép phải quỳ trên mặt đất.
Thậm chí có chút thôn dân hai chân run lên, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác sợ hãi, bất lực.
Thôn trưởng phát hiện các thôn dân e ngại, không khỏi nghiêm nghị quát:
- Đều đứng thẳng lên cho ta! Năm đó Viêm Hoa Đại Đế chính là người của thôn trang chúng ta, nơi đây cũng là chỗ mà đại đế bắt đầu khởi nghĩa, thôn dân chúng ta đã xuất hiện không biết bao nhiêu anh hùng. Những hậu nhân như các ngươi còn định quỳ gối ư? Muốn bôi nhọ thanh danh của tổ tiên hay sao?
Nghe được lời nói của thôn trưởng, ở sâu trong nội tâm của các thôn dân đột nhiên có một đám lửa bùng cháy lên. Mặc dù ngọn lửa này cũng không thể khiến cho bọn họ cường đại hơn nhưng lại làm cho nội tâm của bọn họ kiên cường hơn.
Không sai, thôn trang của bọn họ có đoạn lịch sử huy hoàng này. Đó là chuyện của mấy trăm năm trước, thuộc về quá khứ cực kỳ lâu trước đây, nhưng mà đoạn lịch sử này một mực được lưu truyền xuống. Thôn trang của bọn họ cũng không có nhờ vào uy danh đó đi tìm Viêm Hoa tông hưởng thụ vinh dự, mà lựa chọn ẩn cư, ngăn cách với ngoại giới, yên lặng sinh hoạt tại mảnh đất này. Bây giờ đệ tử của Nhật Chiếu tông đánh tới, bọn họ cũng không hề e ngại.
Mấy đệ tử của Nhật Chiếu tông nghe được lời nói này của thôn trưởng, nhíu mày, nói:
- Cao sư huynh, Viêm Hoa Đại Đế tới từ thôn trang này. Chúng ta...
Cao Hổ Sinh trừng mắt, nói:
- Hắn tới từ chỗ này thì làm sao? Đã mấy trăm năm rồi, Viêm Hoa Đại Đế đã sớm chết. Các ngươi nhìn xem, thôn trang này cũ nát, xuống dốc như vậy, đã sớm không ai chú ý, còn có thể sợ cái này hay sao? Nếu như chỉ là chỗ mà Viêm Hoa Đại Đế đi ra, chúng ta cũng e ngại, như vậy thì chúng ta cũng đừng nghĩ đến chuyện xâm chiếm Viêm Hoa tông nữa.
- Sư huynh nói đúng lắm.
Mấy đệ tử khác của Nhật Chiếu tông gật đầu, sau đó nhìn về phía những thôn dân kia, không khỏi nở nụ cười và nói:
- Giao nữ nhân cùng trẻ con ra đây, nếu như có thể làm cho chúng ta cao hứng, có lẽ ta sẽ cho các ngươi một thống khoái.
- Đánh rắm, cẩu vật. Nếu không phải là tông chủ đời trước của Nhật Chiếu tông các ngươi năm đó quỳ gối trước mặt Viêm Hoa Đại Đế ba ngày ba đêm, ngươi cho rằng các ngươi còn có thể có được ngày hôm nay.
Thôn trưởng tức giận khiển trách.
- Nói hươu nói vượn, nói năng bậy bạ.
Sắc mặt của Cao Hổ Sinh cực kỳ dữ tợn, nói:
- Đã như vậy, ta sẽ giẫm chết lão bất tử nhà ngươi trước, sau đó sẽ lại từ từ thu thập đám gia hỏa ở phía sau.
- Đừng đánh gia gia của ta.
Lúc này, từ trong phòng, một đứa bé mặc quần yếm chạy ra, cầm một thanh kiếm gỗ, lao về phía Cao Hổ Sinh.
Thôn trưởng thấy cảnh này, sắc mặt lập tức biến đổi, nói:
- Anh Hùng, mau trở về...
- Hắc hắc, bé con, trước hết bóp chết ngươi đi.
Cao Hổ Sinh nở nụ cười tàn nhẫn, vươn tay chộp lấy đứa bé kia.
Cánh tay kia như là cánh tay ác ma vươn ra từ trong bóng tối vậy, trong nháy mắt đã tóm chặt sinh linh nhỏ bé kia.
- Dừng tay.
Thôn trưởng quá sợ hãi tựa như là không dám đối mặt với chuyện sắp sửa phát sinh vậy.
Mà các thôn dân cũng nhắm mắt lại không dám nhìn tiếp chuyện sắp sửa phát sinh.
Đột nhiên.
Phụt!
Một vệt sáng đánh tới tựa như là có thứ gì đó bị cắt mở vậy, đồng thời còn có một thanh âm vang lên, bên trong thanh âm này ẩn chứa sự bất đắc dĩ, nhưng cũng có cảm giác may mắn.
- Rốt cục cũng đã đuổi kịp các ngươi rồi. Các ngươi có biết là ta đuổi các ngươi vất vả đến như thế nào hay không?
- Nhưng cũng may, các ngươi rốt cục dừng lại.
Vừa dứt lời, một dòng máu phun ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận