Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 199: Con rối Sinh Tử

Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nhóm: Ẩn Môn
Nguồn: TruyenYY
-----------------
Hắn nguyên bản còn tưởng rằng đám người này biết mình đuổi ở phía sau, cho nên mới ngừng lại để chờ vây công mình hoặc là Chiến Thuyền Tám Cánh đã hết nhiên liệu, cần dừng lại để bổ sung.
Hiện tại xem ra là mình suy nghĩ quá nhiều. Đám gia hỏa này đâu phải là muốn đợi mình, mà là muốn nửa đường giết người. Nhìn bộ dáng hèn mọn hiện tại của đám người này, khẳng định là bọn họ bị vũ nhục ở Viêm Ha tông nên muốn phát tiết ở đây.
Nhưng thật đáng tiếc, cũng bởi vì lý do này khiến cho mình đuổi theo kịp.
Đuổi theo năm ngày năm đêm, đây là chuyện mà con người có thể tiếp nhận sao?
Nếu là người khác, e rằng đã sớm mệt đến thổ huyết.
Nhưng trải qua chuyện này, hắn càng thêm tin tưởng rằng mình có thể trở thành cường giả vô thượng, bởi vì chỉ có người có đại nghị lực mới có thể trở thành cường giả chân chính. Về phần những người khác cái gì mà tư chất yêu nghiệt hoặc là truyền thừa siêu cấp, toàn bộ đều xếp ở phía sau thôi.
Chờ các ngươi có thể giống như lão tử, đuổi một đám gia hỏa đến tận năm ngày năm đêm rồi nói sau.
- Là ngươi.
Khi Cao Hổ Sinh nhìn thấy rõ bóng người vừa mới xuất hiện, hắn lập tức quát ầm lên.
Lâm Phàm nghi hoặc nhìn đối phương và nói:
- Ngươi không có cảm giác đến ngươi thiếu đi thứ gì sao? Hay là nói kiếm pháp của ta có tiến bộ làm cho ngươi không cảm giác được đau đớn?
- Ngươi nói cái gì?
Cao Hổ Sinh giận dữ hét. Nhưng đột nhiên, hắn cảm giác được trên người của mình giống như thiếu đi cái thứ gì đó.
Cảm giác đau đớn đột nhiên ập đến. Hắn cúi đầu nhìn xuống chỗ cổ tay. Lúc nhìn thấy rõ tình huống của mình, hắn lập tức kêu thảm thiết.
- A! Tay của ta, tay của ta...
- Ai, phản ứng chậm chạp.
Cổ tay của Lâm Phàm rung lên, đánh bật cánh tay của Cao Hổ Sinh ra, sau đó sờ đầu đứa trẻ vẫn đang đờ đẫn đứng ở bên cạnh, nói:
- Tiểu tử, thanh kiếm gỗ này của ngươi không chém được người xấu đâu, đi qua một bên nhìn đi.
Thôn trưởng lập tức đi tới, kéo cháu trai của mình ra sau lưng, đưa mắt nhìn về phía Lâm Phàm với vẻ cảm kích.
- Anh Hùng không sao chứ?
Thôn dân vội vàng tiến lên, vây quanh thôn trưởng và đứa bé. Chuyện vừa này suýt hù chết bọn họ rồi. Bọn họ nghĩ rằng là cháu trai của thôn trưởng sẽ bị những người của Nhật Chiếu tông này giết chết.
Hiện tại đứa bé đã thoát khỏi nguy hiểm cũng để bọn họ nhẹ nhàng thở ra. Chẳng qua là khi nhìn về phía Lâm Phàm, bọn họ lại rất nghi hoặc.
Bọn họ chưa từng ra khỏi thôn, cũng không biết bên ngoài có cảnh tượng thế nào. Cho tới nay, tất cả những điều mà bọn họ biết đều là từ trong miệng của thôn trưởng.
- Đây là đệ tử của Viêm Hoa tông.
Thôn trưởng nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm. Loại tinh khí thần kia, loại khí chất kia tuyệt đối không sai.
Các thôn dân sợ hãi thán phục, nói:
- Thôn trưởng, hắn là đệ tử của Viêm Hoa tông sao? Như vậy có phải là chúng ta được cứu rồi hay không?
- Đồ hỗn trướng, ngươi cũng dám tổn thương ta.
Cao Hổ Sinh nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm, lửa giận trong lòng triệt để bạo phát ra. Loại thống khổ vì đứt tay này để hắn khó mà chịu đựng, đau đến tê tâm liệt phế.
- Một, hai... A, còn có một người nữa đâu, tên Phục sư huynh kia của các ngươi đi nơi nào rồi?
Lâm Phàm vẫn bình tĩnh đếm nhân số của Nhật Chiếu tông ở đây. Sau đó hắn ngẩng đầu, nhìn Chiến Thuyền Tám Cánh vẫn đang lơ lửng ở giữa không trung, khóe miệng lộ ra ý cười, nói:
- Xem ra là ở phía trên. Cũng tốt, trước tiên ta cứ giải quyết các ngươi, sau đó lại đi lên giải quyết sư huynh của các ngươi.
- Ngươi có nghe ta nói chuyện hay không? Ta hỏi ngươi, ngươi làm sao dám tổn thương ta?
Cao Hổ Sinh phẫn nộ gào thét, hai mắt đều tràn ngập tơ máu tựa như là không nghĩ tới sẽ có chuyện như thế này xảy ra.
Lâm Phàm nhìn mấy đệ tử của Nhật Chiếu tông ở trước mắt. Những tên này đều là điểm tích lũy của hắn cho nên không thể sai lầm, chỉ là đối phương khiến cho hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ.
- Mấy người Nhật Chiếu tông các ngươi có phải đều là đồ đần hay không? Nếu không vì cái gì mà mỗi lần ta giết các ngươi thì đều chỉ nói một câu kia, có dám hay không? Ta đều đã chặt ngươi. Ngươi lại còn hỏi ta có dám hay không? Các ngươi có phải là thiểu năng trí tuệ hay không?
- Được rồi, không nói nữa, kết thúc đi.
Ầm!
Lâm Phàm giẫm mạnh chân xuống đất khiến mặt đất dưới chân nứt toác ra. Rồi một bóng người đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh mấy người Cao Hổ Sinh.
Cuồng Thân!
Đúng lý là khi đối mặt đám người này, Lâm Phàm căn bản không cần thi triển Cuồng Thân, chỉ là nếu như bàn tay quá nhỏ, sẽ không bắt được nhiều người cùng lúc.
Cao Hổ Sinh gầm nhẹ một tiếng, nhanh chóng phòng ngự. Nhưng đột nhiên, một cánh tay xuất hiện ở phía trên đầu của hắn. Ngay khi hắn vừa định phản kích thì cánh tay này đã chộp lấy đầu của hắn, sau đó nhấc hắn lên khỏi mặt đất.
- Đi lên nói cho Phục sư huynh của ngươi biết, để hắn rửa cổ mà chờ chết đi.
Lâm Phàm tung Cao Hổ Sinh lên cao cao, sau đó lấy Lang Nha bổng ra, vung mạnh một cái, cảnh tượng huyết tinh lại phát sinh.
Cương châm màu đen bên trên Lang Nha bổng nhanh chóng đâm xuyên qua thân thể của Cao Hổ Sinh làm cho hắn bị dính trên Lang Nha bổng.
Cả người đều tựa như là bị gai nhím đâm xuyên qua vậy.
Mấy đệ tử của Nhật Chiếu tông ở chung quanh nhìn thấy cảnh này, lập tức nuốt nước bọt tựa như là gặp được cảnh tượng gì đó kinh khủng vậy.
Lâm Phàm chau mày, nói:
- Thứ gì vậy, còn dính ở trên vũ khí của ta nữa. Bẩn quá đi mất.
Bàn tay to lớn vồ một cái, nhanh chóng lôi thi thể của Cao Hổ Sinh từ trên Lang Nha bổng xuống, sau đó cánh tay hất lên. Thi thể này giống như là một quả đạn pháo xông thẳng lên tới chân trời, bay về phía Chiến Thuyền Tám Cánh.
Sau đó Lâm Phàm quay đầu, nhìn về phía mấy đệ tử còn ở chung quanh. Đột nhiên hắn nhìn thấy một bóng người hơi quen thuộc.
Chính là nam tử mặc áo bào màu vàng, kẻ đã vẽ chân dung của mình thành một đám khói đen kia. Hắn cực kỳ chán ghét gia hỏa này. Ngươi nhìn xem ta anh tuấn siêu phàm thế này, ngươi vẽ ta thành thế kia, vậy có tức không cơ chứ?
Mà nam tử mặc áo bào màu vàng này cũng nhìn thấy Lâm Phàm, trong ánh mắt có ý tứ né tránh. Hắn không ngờ gia hỏa giống như là người điên này lại xuất hiện ở đây. Hơn nữa nghe gia hỏa nói đã một đường đuổi theo bọn họ mới chạy đến đây.
Thế nhưng mà điều này sao có thể xảy ra. Tốc độ của Chiến Thuyền Tám Cánh nhanh như vậy, lại đã đi suốt không hề dừng lại. Hắn rốt cục là làm như thế nào để đuổi theo được.
Khi mà hắn còn không có suy nghĩ được nhiều hơn nữa, đột nhiên phát hiện tên kia đã biến mất, mà lúc kẻ này xuất hiện lại thì đã đứng ở trước mặt hắn. Bàn tay màu đen kia nhanh chóng nắm lấy đầu của hắn, nhấc lên.
- Thả ta ra.
Nam tử mặc áo bào màu vàng gào thét giãy dụa.
Lâm Phàm nhanh chóng cất Lang Nha bổng đi, lấy cái chảo ra. Nếu như thi thể của mấy tên này lại còn dính vào Lang Nha bổng nữa, vậy thì cũng không tốt lắm.
Nâng nam tử mặc áo bào màu vàng lên cao, tay phải duỗi dài, cẩn thận cầm cái chảo trong tay, ước lượng một lúc rồi gầm nhẹ:
- Nhớ kỹ, không có năng khiếu làm họa sỹ thì cũng đừng tùy tiện vẽ chân dung của người khác. Lão tử không phải khói đen. Nhìn bộ dáng của ta cho rõ ràng đi, để mà nhớ kỹ ở trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận