Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 200: Con rối Sinh Tử (2)

Bang~
Cái chảo vỗ mạnh một cái, nhanh chóng đập nam tử mặc áo bào màu vàng bắn về phía không trung. Về phần tên của gia hỏa này là gì, Lâm Phàm đã không thèm để ý, đối với hắn mà nói, tên của kẻ yếu thì không cần phải tốn công nhớ kỹ.
Các thôn dân đờ đẫn nhìn cảnh tượng trước mắt tựa như là gặp quỷ vậy. Có một thôn dân quay đầu về phía thôn trưởng, nhẹ giọng hỏi.
- Thôn trưởng, hắn thật sự là đệ tử của Viêm Hoa tông sao?
Hắn còn có một nửa không dám nói ra, chính là người này tại sao phải tàn bạo như vậy?
Thôn trưởng nhìn bóng người kia không chớp mắt, tựa như là muốn ghi tạc diện mạo của người trước mắt vào trong lòng. Hắn căn bản là không có chú ý đến câu hỏi của thôn dân kia.
- Quá cường đại. Thật sự là quá cường đại. Đối với những tạp toái của Nhật Chiếu tông này, cứ phải tàn nhẫn mới được.
Nếu như không phải tuổi đã cao, lại không có thực lực cường đại, hắn cũng muốn đi lên giáo huấn đám người này.
Bên trên Chiến Thuyền Tám Cánh.
Phục Đô Thánh dáng đứng yên giống như suy tư về vấn đề gì đó. Đột nhiên, một tiếng vang truyền đến, nguyên bản boong thuyền còn đang sạch sẽ, trơn bóng, đột nhiên vương vãi đầy máu tươi mà ánh mắt của hắn cũng co rút lại.
Đống máu thịt be bét kia không phải là Cao sư đệ sao?
Ầm!
Lại một thanh âm vang lên, lại có một bộ thi thể từ phía dưới bay lên rồi rơi xuống boong thuyền.
- Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Sắc mặt của Phục Đô Thánh đột nhiên biến hóa. Hắn lập tức đứng lên, khi vừa định đi qua, nhìn xem đến cùng là có chuyện gì xảy ra, hắn lại phát hiện, một bộ rồi lại một bộ thi thể từ phía dưới bay lên, sau đó rơi xuống boong thuyền.
Những thi thể này đều là sư đệ của hắn, đi tới nơi này cướp đoạt một cái thôn trang nhỏ bé mà thôi, làm sao lại xảy ra chuyện như vậy.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ tất cả thi thể ở trên mặt đất, Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn về phía Chiến Thuyền Tám Cánh còn đang lơ lửng ở giữa không trung. Suy nghĩ một lát, hắn đột nhiên ngồi xổm người xuống, hai đầu gối hơi cong xuống rồi đột nhiên bật mạnh, thân hình bay thẳng vào mây xanh, lao về phía Chiến Thuyền Tám Cánh.
Ầm!
Hai chân giẫm ở trên boong thuyền, ánh mắt nhìn chung quanh một vòng, Chiến Thuyền Tám Cánh này thật đúng là rất lớn.
- Uy, ngươi đang tìm cái gì đấy?
Lâm Phàm nhìn thấy Phục Đô Thánh đang đứng tại đầu thuyền, cười dò hỏi.
Phục Đô Thánh nghe được thanh âm này, tâm thần đột nhiên run lên. Khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của Lâm Phàm, hắn không khỏi kinh ngạc, hỏi:
- Là ngươi, ngươi tại sao lại ở chỗ này?
Hắn có chút không dám tin tưởng. Gia hỏa này rõ ràng tại Viêm Hoa tông, làm sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Chẳng lẽ gia hỏa này vẫn đuổi theo bọn họ mà tới đây, nhưng ngẫm lại cũng không có khả năng, người làm sao có thể đuổi theo kịp tốc độ của Chiến Thuyền Tám Cánh, hơn nữa còn đuổi nhiều ngày như vậy, cho dù sức chịu đựng như Thiên Cương cảnh sợ rằng cũng phải mệt chết đi.
- Vấn đề này hỏi rất hay, đương nhiên là chạy tới chứ còn gì nữa. Thế nào có phải là bị sự cường hãn của ta hù dọa hay không?
Lâm Phàm bẻ bẻ cổ. Cố gắng những ngày qua rốt cục cũng đã được đền đáp. Mặc dù mấy tên này còn không có ra khỏi lãnh địa của Viêm Hoa tông, nhưng mà cũng không quan trọng nữa, bởi vì hắn đã không thể chờ đợi đến khi đó nữa rồi.
Chỉ có nhanh chóng chém giết mấy tên gia hỏa này mới có thể khiến cho tâm linh của mình được thoải mái.
- Tốt. Thực lực của ngươi quá yếu. Ta cũng không muốn nói nhảm cùng ngươi nữa, chịu chết đi.
Tay trái cầm cái chảo, tay phải cầm Lang Nha bổng, thân thể đột nhiên biến mất.
Bạo Huyết.
Thất Thần Thiên Pháp.
Bật hết hỏa lực, pháp lực vô biên.
- Muốn chết.
Phục Đô Thánh nổi giận gầm lên một tiếng, một khí tức ngập trời bạo phát ra. Hắn thu quạt giấy lại, vung tay vỗ ra một chưởng.
- Âm Dương Thần Quốc
Tóc dài bay múa, trong mắt lóe ra quang mang khác thường, từ trong cơ thể của Phục Đô Thánh, một tòa Âm Dương Thần Quốc xuất hiện. Thần quốc này tựa như là do vô số hạt thủy tinh tạo thành, sáng óng ánh, long lanh, bên trong mỗi một hạt thủy tinh này đều có hai bóng người, tiến hành Âm Dương giao hợp, tư thế biến ảo vô tận tựa như là đang vận hành dựa theo quỹ tích nào đó của thiên địa vậy.
- Đáng giận, đồ hỗn trướng nhà ngươi vĩnh viễn lạc trong thần quốc của ta đi. Chờ khi ta trở lại Nhật Chiếu tông, ta sẽ để ngươi sống không bằng chết.
Lâm Phàm cảm giác tựa như là có một khí tức huyền diệu đang quấn chặt lấy mình, loại khí tức này lại có thể câu dẫn dục vọng ở tận sâu trong lòng của hắn.
- Thứ gì đây?
Lang Nha bổng ở trong tay đột nhiên đánh ra, mặc cho ngươi thiên biến vạn hóa, toàn bộ đều sẽ bị một bổng đập nát.
- Làm sao lại như vậy?
Sắc mặt của Phục Đô Thánh biến đổi. Lúc còn ở Viêm Hoa tông, hắn cũng cảm giác thực lực đối phương không yếu, bởi vậy vừa ra tay chính là chiêu thức mạnh nhất, tế ra thần quốc mà hắn vất vả lắm mới tu luyện được. Nhưng mà bây giờ, ở dưới sức mạnh khủng bố của gia hỏa này, hắn lại phát hiện thần quốc của mình không chịu nổi áp lực, xuất hiện dấu hiệu vỡ nát.
Xoạt xoạt!
Thần quốc không ngừng vỡ vụn, tinh thể không ngừng vỡ nát.
- Khốn khiếp. Ở trước mặt người chính nghĩa như ta, ngươi lại dám bày ra những hình ảnh dâm uế như vậy, đi chết đi cho ta.
Lâm Phàm đạp mạnh chân xuống đất, cái chảo trong tay đập xuống đầu Phục Đô Thánh.
Phục Đô Thánh cực kỳ kinh hãi, nhấc hai tay lên tạo tư thế phòng ngự, thần quốc không ngừng co vào, trong chốc lát đã thu nhỏ bằng hạt cát rồi bay vào trong cơ thể của Phục Đô Thánh, sau đó hắn đột nhiên hét to một tiếng:
- Ngươi đừng quá làm càn. Ngươi thật sự cho rằng tất cả mọi người đều có thể khi dễ Phục Đô Thánh ta hay sao?
Khi mà cái chảo oanh kích đến, Lâm Phàm lại phát hiện có một sức mạnh bao phủ, bảo vệ Phục Đô Thánh, cái chảo đánh lên phía trên lại không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì.
Phục Đô Thánh tiến về phía trước một bước. Một khí tức quỷ dị bạo phát ra, ở trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một con rối không có gương mặt, lúc con rối này vừa mới xuất hiện, thiên địa đột nhiên biến sắc.
- Biết thực lực của ta vì sao mà lại một mực không tiến không? Hiện tại ta cho ngươi biết, bởi vì ta đạt được một món thần khí từ thời Thượng Cổ là con rối Sinh Tử. Suốt bấy lâu nay, cả ngày lẫn đêm ta đều cố gắng rèn luyện, thần khí đã sớm hòa cùng một thể với ta.
- Là phong chủ của Viêm Hoa tông của Vô Địch phong, ngươi đã có tư cách trở thành phân thân của ta. Ta sẽ cùng ngươi đồng mệnh đồng thể, nhục thể của ngươi là của ta, thần hồn của ngươi cũng sẽ bị ta khống chế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận