Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 201: Có lẽ đây chính là bi ai của kẻ yếu

Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nhóm: Ẩn Môn
----------------------
Phục Đô Thánh có được đại cơ duyên. Trong một lần lịch luyện, hắn tiến vào một chỗ hiểm địa, trải qua vô số nguy cơ, không ngờ đánh bậy đánh bạ lại có thể tiến vào trong một chỗ mật tàng.
Mật tàng kia không có bất kỳ vật gì, chỉ có một con rối lớn cỡ một bàn tay lẳng lặng trôi nổi ở bên trong.
Đây cũng chính là con rối Sinh Tử. Vốn dĩ hắn không biết con rối Sinh Tử được luyện chế như thế nào, cũng không biết nó từ đâu đến, nhưng mà khi Phục Đô Thánh khống chế được con rối Sinh Tử, hắn cũng đã biết được lai lịch cùng tác dụng của nó.
Đây là thứ của Khôi Lỗi lão tổ, một vị đại năng siêu cấp thời kỳ Thượng Cổ, có vô số nô bộc, chấn nhiếp Bát Hoang.
Con rối Sinh Tử có thể tạo ra phân thân thậm chí có thể nói là hóa thân.
Có hai loại lựa chọn, loại thứ nhất chính là con rối thuần túy.
Loại thứ hai chính là hóa thân, đồng mệnh đồng thể. Tất cả mọi thứ mà người bị con rối Sinh Tử khống chế tu luyện sẽ chính là của người thi triển, người thi triển có thể tùy thời hấp thu tất cả sức mạnh của người khống chế.
Nhưng mà cái con rối Sinh Tử này vẫn có một tác dụng phụ duy nhất, chính là nếu như người bị con rối khống chế đột nhiên chết đi, như vậy người thi triển cũng sẽ nhận liên luỵ, bản thân bị trọng thương.
Cho nên Phục Đô Thánh không có sử dụng mà là không ngừng rèn luyện, đồng thời đang tìm kiếm cơ hội, lựa chọn một cường giả tương đương với bản thân, sử dụng con rối Sinh Tử, luyện chế hắn thành phân thân.
Đến lúc đó, hai người đồng thời tu luyện, cảnh giới của người kia càng cao, cuối cùng phản hồi cũng càng nhiều.
Lâm Phàm lập tức cảm giác được bản thân bị một sức mạnh tác động, trong lòng cũng hơi sững sờ, hắn phát hiện con rối này có chút quỷ dị.
- Ha ha ha! Ngươi có cảm thấy hay không, cảm thấy càng lúc càng không khống chế được thân thể của mình. Lúc đầu đây là thứ mà ta lưu lại cho Thánh Tử của Thánh Đường tông cơ, thế nhưng mà không ngờ ngươi lại quá mạnh khiến cho ta không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể sử dụng con rối Sinh Tử này với ngươi. Từ nay về sau, ngươi sẽ quên mình là ai, chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của ta.
Trong mắt của Phục Đô Thánh lóe lên sự điên cuồng, chỉ là trong lòng cũng hơi tiếc nuối.
Con rối Sinh Tử chỉ có một cái, sử dụng hết thì sẽ không có.
Nhưng mà dùng ở trên người tên phong chủ này của Viêm Hoa tông cũng không tính quá thua thiệt, chỉ là không có lời như trên người tên Thánh Tử của Thánh Đường tông kia mà thôi.
- Lên, sinh tử chuyển đổi, ta chính là chủ.
Trong chốc lát, gương mặt của con rối vặn vẹo rồi hóa thành một khuôn mặt giống Lâm Phàm như đúc, sau đó con rối không ngừng lớn lên, trôi nổi ở trong hư không.
Trên bầu trời, mây gió nổi lên, một cột sáng xuyên thấu tầng mây, nhanh chóng đánh xuống.
Trong thôn trang, tất cả thôn dân đều ngẩng đầu, nhìn tình huống trên bầu trời.
- Thôn trưởng, hiện tại là tình huống như thế nào?
Các thôn dân hỏi, bọn họ không biết tình huống hiện tại là như thế nào.
Sắc mặt của thôn trưởng ngưng trọng, hắn cảm giác được trên kia có một khí tức tà ác xuất hiện.
- Thứ đồ gì?
Lâm Phàm thường rất hiếu kỳ đối với những thứ đồ chơi tươi mới này. Nhưng nhìn thần sắc của Phục Đô Thánh hưng phấn như thế, trong lòng của hắn cũng có chút khác thường, người này chẳng lẽ là tên điên hay sao?
Thân thể hoàn toàn chính xác là có chút nặng nề, nhưng cũng vẻn vẹn chỉ là hơi nặng nề mà thôi.
Đột nhiên!
Lâm Phàm cảm giác tựa như là có một sức mạnh huyền diệu mạnh mẽ nhanh chóng đâm vào trong đầu mình, muốn thôn phệ, dung hợp thần hồn của mình.
Chỉ là sức mạnh này vừa chạm đến thần hồn của mình lập tức tan thành mây khói, không có nửa điểm ảnh hưởng.
Thiên địa dần dần trở lại bình thường.
- Ha ha ha...
Phục Đô Thánh phá lên cười rồi phun ra một búng máu tươi nhuộm đỏ con rối kia.
Sau đó con rối này đột nhiên co vào rồi hóa thành một vệt sáng màu hồng bay vào trong cơ thể Phục Đô Thánh.
Giờ khắc này, Phục Đô Thánh nhìn Lâm Phàm không còn nhúc nhích ở trước mặt, nhấc chân đi tới. Vốn dĩ là hắn muốn hung hăng đạp ngã Lâm Phàm trên mặt đất, nhưng lại lắc đầu.
- Ngươi rất may mắn, lại có thể bức ta sử dụng cái con rối Sinh Tử này. Nhưng yên tâm, hiện giờ, ta cũng không nỡ đánh ngươi. Chúng ta bây giờ đang đồng mệnh đồng thể, đánh ngươi chính là đánh ta. Ta cũng không phải là người thích tự ngược.
Lâm Phàm nghi hoặc nhìn tên Phục Đô Thánh này. Hắn không hề có cảm giác có gì không thoải mái, chỉ là gia hỏa này đột nhiên buông lỏng cảnh giác đối với mình, còn đi đến trước mặt mình lớn lối như thế. Đúng là chuyện vô cùng quái dị.
- Nhẫn trữ vật sao? Ngươi đã trở thành phân thân của ta, vậy thì không cần những thứ này nữa, đưa cho ta đi.
Phục Đô Thánh nhìn thấy nhẫn trữ vật trong tay Lâm Phàm, vươn tay ra muốn đoạt tới.
Chỉ là, sắc mặt của Phục Đô Thánh đột nhiên biến đổi, lông tơ toàn thân dựng đứng lên.
- Ngươi có bệnh sao?
Lâm Phàm vung cái chảo trong tay lên, đánh tới Phục Đô Thánh.
Bang~
Phục Đô Thánh đột nhiên bay ra ngoài, nện ở trên boong thuyền.
Mà đầu của Lâm Phàm cũng đột nhiên nghiêng một cái tựa như là phản ứng dây chuyền vậy.
- Làm sao có thể, ngươi...
Phục Đô Thánh chỉ cảm thấy đầu óc của mình như muốn vỡ ra vậy. Nhưng lúc này, hắn căn bản không nghĩ được nhiều như thế, mà là hoảng sợ nhìn về phía Lâm Phàm.
- Không có khả năng, con rối Sinh Tử của ta không có khả năng thất bại, ngươi làm sao còn có thể giữ lại được ý thức của mình.
Trong mắt của Phục Đô Thánh lóe lên vẻ hoảng sợ. Hắn không ngờ sự tình lại biến thành dạng này.
Đây chính là con rối Sinh Tử mà. Sau khi luyện hóa con rối Sinh Tử này, hắn cũng biết được lai lịch con rối này. Đây chính là thần vật từ thời kỳ Thượng Cổ lưu truyền xuống, có thể khống chế người khác.
Nếu như không phải là do thời gian đã quá lâu, sức mạnh của con rối Sinh Tử đã bị xói mòn hơn phân nửa, lấy thực lực bây giờ của hắn còn có thể biến cường giả Thiên Cương cảnh thành phân thân.
- Ngươi có thể kết nối, chịu đựng mọi thứ cùng với ta sao?
Lâm Phàm trầm mặc một lát, sau đó ngẩng đầu, nâng tay phải lên đột nhiên đánh vào mặt của mình một cái.
Ầm một tiếng!
Hắn đánh mạnh đến mức mình cũng phun ra một búng máu tươi, thế nhưng mà ánh mắt của hắn một mực khóa chặt ở trên người Phục Đô Thánh bởi vì hắn không biết tình huống của gia hỏa kia sẽ là như thế nào.
Mà lúc này Phục Đô Thánh tựa như là bị một sức mạnh vô hình đánh trúng, thân thể vô duyên vô cớ bay về phía một bên khác, đánh vào boong thuyền, đồng thời phun ra một búng máu tươi.
Sau khi thấy tình huống này, Lâm Phàm mở to hai mắt, ngạc nhiên nói:
- Thú vị. Ta đánh mình, ngươi lại cũng muốn tiếp nhận. Con rối Sinh Tử này đến cùng là do cao thủ nào luyện chế vậy, sức tưởng tượng cũng quá cao đi.
- Không có khả năng, cái này sao có thể xảy ra? Con rối Sinh Tử của ta làm sao lại xuất hiện vấn đề, tuyệt đối không có khả năng.
Phục Đô Thánh thấy cảnh này cũng triệt để choáng váng.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Ở trong quá trình thi triển đến cùng là xuất hiện sai lầm gì? Vì cái gì mình lại không thể khống chế được đối phương, ngược lại đối phương tự mình đánh mình, mà hắn cũng bị thương tổn.
Nhưng vì nghiệm chứng tình huống hiện tại có đúng như suy đoán của bản thân không? Lâm Phàm tiếp tục giơ tay lên và tát mình một cái, mặc dù không có cảm giác đau đớn, nhưng mà sức mạnh này vẫn có thể khiến cho mình thụ thương.
Phốc!
Thân thể của Phục Đô Thánh lại bay về phía một bên khác, miệng phun ra một búng máu tươi.
- Đây không phải là tự tìm đường chết sao?
Lâm Phàm đã không dám tưởng tượng lá gan của tên Phục Đô Thánh này đến cùng là lớn cỡ nào, lại dám liên kết với mình theo kiểu này.
- Đáng giận. Đến cùng là ngươi đã giở trò gì đối với con rối Sinh Tử của ta?
Phục Đô Thánh nổi giận gầm lên một tiếng. Hắn cố gắng chịu đựng đau đớn trên người mà lao về phía Lâm Phàm, vươn tay, vỗ ra một chưởng, sức mạnh của thần quốc bạo phát ra đánh thẳng lên trên ngực của Lâm Phàm.
Ầm!
Lâm Phàm không có hoàn thủ, thân thể đột nhiên lùi lại. Còn về phần Phục Đô Thánh, tựa như là có một đôi tay vô hình to lớn nắm lấy thân thể của hắn rồi nhanh chóng ném hắn ra phía sau, Phục Đô Thánh liên tục phun mấy búng máu tươi rồi lại đập vào boong thuyền.
- Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?
Phục Đô Thánh ôm đầu, không thể tin được tất cả mọi việc đều là thật. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, đến cùng là khi thi triển con rối Sinh Tử, hắn sai lầm ở bước nào.
- Thú vị. Cái đồ chơi này thật đúng là thú vị. Không biết là ai mới có thể sáng tạo ra thứ để tự ngược như thế này?
Lâm Phàm cảm giác thế giới này càng ngày càng thú vị, có đủ loại đồ vật kỳ quái.
Sau đó Lâm Phàm lấy toàn bộ Tam Hoàng Kiếm ra.
Phục Đô Thánh nhìn thấy cử động của Lâm Phàm, sắc mặt biến đổi, vội vàng nói:
- Ngươi muốn làm gì?
Lâm Phàm cầm Thái Hoàng Kiếm lên rồi đâm thẳng xuống bàn chân.
- A!
Tiếng kêu thảm thiết của Phục Đô Thánh vang lên khắp Chiến Thuyền Tám Cánh.
- Có đau hay không?
Lâm Phàm rút Thái Hoàng Kiếm ra, tò mò hỏi.
- Ngươi...
Phục Đô Thánh không ngờ gia hỏa này lại có thể tàn nhẫn như thế, tức giận gào thét:
- Ngươi dừng tay cho ta, dừng tay cho ta.
Phốc!
Lại tới một kiếm.
Loại đau đớn kia đột nhiên truyền lại vào bên trong nội tâm cùng tinh thần của Phục Đô Thánh.
- Không đau không ngứa, lại không nghĩ rằng ngươi kêu lớn tiếng như thế. Xem ra thật sự là người được nuông chiều từ bé, điểm đau nhức ấy mà cũng không nhẫn nhịn được. Học ta đây này, cứ thoải mái cười lên, bởi vì những đau nhức này chưa tính là gì cả, còn có vài màn đau hơn ở phía sau đây.
Lâm Phàm cười, mặc dù làm như thế này sẽ không lưu lại vết thương ở trên người Phục Đô Thánh, nhưng mà loại đau đớn trên tinh thần này còn đáng sợ hơn, có thể sẽ khiến cho hắn bị đau chết.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng toàn bộ thiên địa.
Khi các thôn dân ở phía dưới Chiến Thuyền Tám Cánh nghe được tiếng kêu thảm thiết này, hai chân cũng như nhũn ra.
- Phía trên rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Tiếng kêu thảm thiết như thế đến cùng là do ai truyền ra.
Trong lòng của các thôn dân cũng cực kỳ kinh hãi. Chiến thuyền to lớn kia khiến cho bọn họ có cảm giác bị đè nén. Nếu như người đến đây cứu bọn họ bị đám ác ma ở phía trên giết chết, vậy thì kết cục của bọn họ e rằng cũng sẽ không tốt đẹp hơn đâu.
Đúng lúc này, thần sắc tức giận ở trên mặt của Phục Đô Thánh đột nhiên thay đổi, bởi vì hắn nhìn thấy gia hỏa ở trước mặt kia lại cầm một thanh kiếm, đặt ở trên cổ, lập tức bị hù dọa đến sắc mặt trắng bệch, phù phù quỳ xuống.
- Đừng, Xin ngươi đừng. Ta sai rồi. Đừng làm thế. Về sau chúng ta nước giếng không phạm nước sông, ta có thể cho ngươi vô số tài nguyên. Nếu như ngươi chết, ta cũng sẽ chết đó, ngươi nói cái gì, ta đều nguyện ý nghe theo. Xin ngươi dừng lại đi.
- Không...
Lâm Phàm nhanh chóng dùng lực, Nhân Hoàng Kiếm xẹt qua cổ họng. Đúng là hắn muốn xem xem gia hỏa này có thể bị chết cùng hắn hay không?
- A!
Phục Đô Thánh ngửa đầu, hai mắt tràn ngập máu tươi, thân thể không ngừng run rẩy. Một loại đau đớn không thể chịu đựng được đột nhiên tác động vào trong đầu óc của hắn, tựa như là muốn xoắn nát đầu óc của hắn vậy.
Ầm! Ầm!
Phục Đô Thánh lấy đầu nện vào boong thuyền tựa như là không nhẫn nhịn được sự đau đớn này, khàn giọng rống giận:
- Ta không thể chết, ta không thể chết.
Oanh!
Trong chốc lát, hắn chỉ cảm thấy đầu của mình giống như là bị nổ tan tành rồi nhanh chóng mất đi khí tức.
Mười giây sau.
Lâm Phàm mở mắt, nhìn thấy Phục Đô Thánh nằm ở gần đấy không nhúc nhích, không còn khí tức sinh mệnh, lẩm bẩm một mình.
- Gia hỏa này thật sự là bị đau chết hay sao? Cũng quá yếu đuối đi.
- Thôi, có lẽ đây chính là bi ai của kẻ yếu đi, chỉ có cường giả mới có thể chịu được đau đớn kịch liệt như thế.
Hiện tại tất cả mọi chuyện đều đã giải quyết, giờ chính là lúc thu hoạch chiến lợi phẩm.
Thân là Thần Tử, có lẽ sẽ không quá nghèo. Dù sao có thể có được thứ quỷ dị giống như là con rối Sinh Tử kia thì tên này cũng là kẻ có chút năng lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận