Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 203: Ta ngửi được mùi của sự hoan nghênh (2)

Thôn trưởng tiến lên, nói:
- Xin hỏi đại nhân là đệ tử của Viêm Hoa tông sao?
Lâm Phàm chắp hai tay sau lưng, nói:
- Ừm.
Không nói nhiều, bảo trì phong phạm cao nhân thần bí.
Sau khi nghe được lời nói này của Lâm Phàm, gương mặt của các thôn dân đều toát ra vẻ vui mừng, nhất là đứa trẻ cầm kiếm gỗ kia, trong hai con ngươi thiên chân vô tà của nó lóe ra quang mang sáng ngời.
- Ta về sau cũng phải trở thành anh hùng giống như đại ca ca.
Thôn trưởng nở một nụ cười, nói:
- Đại nhân chớ trách. Đây là Anh Hùng, cháu trai của ta.
- Không sao, trẻ con có lý tưởng mới là tốt.
Lâm Phàm khoát tay, sau đó nhìn về phía Anh Hùng, gật đầu, nói:
- Rất không tệ. Tiểu tử, ngươi tên là gì?
Tiểu hài hưng phấn nói:
- Đại ca ca, ta gọi là Hoa Anh Hùng.
Lâm Phàm sững sờ, danh tự này làm sao mà quen thuộc vậy, hình như là nhân vật trong một bộ phim ở kiếp trước thì phải. Được rồi, không nghĩ nữa.
- Cái này cho ngươi.
Vung tay lên, một bản bí tịch bay ra ngoài, rơi vào trong tay Hoa Anh Hùng. Tiểu hài tử này tựa như là cũng biết chữ, nhìn ba chữ lớn ở phía trên bìa sách, nó không tự chủ được đọc ra.
- Luyện Thể Quyết
Lâm Phàm xoay người, chắp tay sau lưng, đột nhiên nhảy một cái, vọt thẳng lên Chiến Thuyền Tám Cánh. Sau đó một thanh âm vọng xuống.
- Tiểu tử, ta rất xem trọng ngươi. Hi vọng mười năm sau, ở tại Viêm Hoa tông, ta có thể nhìn thấy ngươi.
Hoa Anh Hùng ngẩng đầu, trong đôi mắt của hắn chỉ có bóng người đang từ từ đi xa kia. Mặc dù bóng người kia càng ngày càng nhỏ, nhưng ở trong mắt tiểu hài tử này, bóng người của Lâm Phàm lại dần dần phóng đại tựa như là che kín toàn bộ tầm mắt của nó.
- Ta nhất định sẽ đi.
Giờ khắc này, thông qua nhiều lần biểu hiện, bóng lưng của Lâm Phàm rốt cục đã lưu lại ấn tượng khắc sâu ở trong tâm linh của một đứa bé.
- Ai nha, quên mất, còn không kịp hỏi tên của đại nhân.
Thôn trưởng lập tức gấp gáp, vỗ đầu nói.
Chỉ là hắn vừa dứt lời, từ trên bầu trời lại truyền đến một thanh âm.
- Lâm Phàm!
Vừa lên đến trên Chiến Thuyền Tám Cánh, Lâm Phàm đột nhiên vỗ đùi, nhớ ra mình còn quên nói tên. Sau đó hắn lập tức quay đầu hô lớn, cũng coi là đã lưu lại tên của mình.
Thôn trưởng sờ đầu của Hoa Anh Hùng, trên mặt nở nụ cười tươi, nói:
- Anh Hùng, về sau ngươi nên giữ gìn cẩn thận thứ mà đại nhân để lại cho ngươi, sau này rời thôn, đi Viêm Hoa tông tìm đại nhân.
- Gia gia, ta nhất định sẽ làm như thế.
Tiểu hài nắm thật chặt quyển sách, thứ chỉ là hàng tiện nghi rẻ tiền ở trong tông môn này ở trong tay. Trong ánh mắt ngây thơ, chất phác tản ra vô tận quang mang.
Bên trên Chiến Thuyền Tám Cánh.
Lâm Phàm đứng ở trong phòng điều khiển, nhìn thứ ở trước mặt, trầm tư một lát, cuối cùng lắc lắc đầu. Hắn cũng không biết cách điều khiển cái Chiến Thuyền Tám Cánh này.
Suy nghĩ một lát, vươn tay chạm đến một cái điểm nhỏ trên màn sáng. Ầm một tiếng, tốc độ của chiến thuyền trong nháy mắt tăng vọt, bay về phương xa.
Lúc này, Lâm Phàm mới nhìn thấy ở một bên có sách hướng dẫn, lập tức cầm lên, cẩn thận đọc. Cũng không lâu lắm, hắn đã nhớ kỹ hết tất cả.
- Nguyên lai là dùng như thế. Tốt. Tốt lắm.
Vẫn là câu nói kia, đệ tử của Viêm Hoa tông không phải loại người tùy ý ham đồ vật của người khác cho nên thứ này khẳng định phải vật quy nguyên chủ, trả về cho Nhật Chiếu tông.
Hơn nữa những gia hỏa chết tha hương kia cũng rất đáng thương, mình cũng có nghĩa vụ đưa thi thể của bọn họ trở về.
Sau khi điều chỉnh hết thảy, Lâm Phàm liền khoanh chân lại, tiến vào tu luyện. Chờ đến lúc tiến vào lãnh địa của Nhật Chiếu tông, mình cũng có thể rời đi.
Cướp đoạt đồ vật của Viêm Hoa tông thì có gì là tài ba, muốn cướp cũng phải đoạt của Nhật Chiếu tông.
Nhưng lãnh địa của Nhật Chiếu tông quá nhỏ, e rằng tài phú ở nơi này cũng không phải là quá nhiều. Nhưng ở nơi đó có nhiều người chờ mình đến để chém giết như thế cơ mà.
Sau năm ngày!
Lâm Phàm mở mắt. Trước tiên hắn chém mình một kiếm.
Mười giây sau.
Phục sinh, trạng thái trở lại đỉnh phong.
- Đến lãnh địa của Nhật Chiếu tông rồi.
Lâm Phàm đứng ở trên boong thuyền của Chiến Thuyền Tám Cánh, nhìn xuống phía dưới, sau đó đi vào đài điều khiển, tìm kiếm một chút.
Tìm được một cái nút bấm, bên trên cái nút này có điêu khắc hình một cái đầu lâu sinh động như thật, phía dưới có hai cái chữ lớn màu đỏ đậm như là được viết bằng máu.
- Nguy hiểm
Lâm Phàm nhanh chóng nhấn nút, lập tức Chiến Thuyền Tám Cánh lắc lư kịch liệt, nhưng sau đó ổn định lại, không lắc lư nữa.
- Điều chỉnh thời gian, địa điểm.
Sau đó lại tìm kiếm ở trên màn sáng.
Địa điểm chuẩn xác: Nhật Chiếu tông.
Địa điểm dẫn bạo: Anh Hồn Bia.
- Mấy tên này thật đúng là keo kiệt, đi ra ngoài cũng không đổ đầy nhiên liệu. Giờ chỉ còn có chút năng lượng mà thôi, e rằng cho dù có bạo tạc, cũng không đủ sáng chói. Được rồi, ai bảo ta hào phóng. Ta sẽ bổ sung cho các ngươi một chút năng lượng.
Lâm Phàm nhanh chóng lấy ra một nhóm nguyên tinh từ trong nhẫn trữ vật, sau đó bỏ hết vào bên trong một cái hốc nhỏ. Đây là thứ mà hắn kiếm được khi ở trong bụng của Thâm Uyên Chi Trùng.
Sau khi được Lâm Phàm bổ xung, năng lượng của Chiến Thuyền Tám Cánh đã tràn đầy.
Lâm Phàm bắt lấy một cái tay cầm, đột nhiên đẩy lên, nói:
- Mở hết tốc độ, tiến về phía trước cho ta. Nở rộ hào quang của ngươi đi, Chiến Thuyền Tám Cánh.
Oanh!
Tốc độ của Chiến Thuyền Tám Cánh nguyên bản đã cực kỳ nhanh chóng, bây giờ lại càng hóa thành một vệt sáng bay về phương xa.
Lâm Phàm đứng ở mạn thuyền, hài lòng nhìn thoáng qua, sau đó đột nhiên nhảy xuống phía dưới.
Trong chốc lát, gió mạnh như là dã thú điên cuồng xé rách thân thể của Lâm Phàm.
Nhưng mà Lâm Phàm lại không có chút cảm giác nào, giang hai cánh tay ra. Hắn hít một hơi thật sâu.
- Ta ngửi được mùi của sự hoan nghênh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận