Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 204: Kỳ tích từ trên trời rơi xuống (1)

Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nhóm: Ẩn Môn
Nguồn: TruyenYY
--------------------
Giữa núi rừng, một bóng người mỹ lệ hoang mang, rối loạn chạy về phía trước. Mỗi một bước chạy chính là một quãng đường thật xa, tốc độ này còn nhanh chóng hơn cả báo săn.
Nhưng mà khi bóng người mỹ lệ này vừa mới biến mất, lại có mấy bóng người xuất hiện. Những người này mặc trường bào màu đen, bước chân nặng nề, trên quần áo còn có hình ảnh ngọn lửa màu đỏ. Bọn họ nhìn về phía con mỗi đang cố gắng chạy trốn kia với ánh mắt trêu tức, trên mặt lộ ra nụ cười quái dị.
Sắc mặt của Tần Mộc Băng trắng bệch. Thỉnh thoảng nàng còn quay đầu lại quan sát tình huống ở sau lưng. Hiện tại nàng chỉ muốn thoát khỏi sự truy sát của những đệ tử của Nhật Chiếu tông ở phía sau lưng.
Nhưng mà nàng biết, hy vọng này cũng không lớn, bởi vì tu vi của đối phương cao hơn nàng rất nhiều. Đồng bạn của nàng đều bị những người này tàn nhẫn sát hại, mà nàng thì là dưới sự liều mình bảo vệ của đồng bạn cũng chỉ có thể liều mạng chạy trốn.
Nàng là người của Viêm Hoa tông, thuộc về một tổ chức do những chí sĩ của Viêm Hoa tông xây dựng, ẩn nấp ở bên trong lãnh địa của Nhật Chiếu tông để tìm hiểu tình báo. Nàng hy vọng có thể dựa vào chút sức mọn của bản thân, tìm hiểu nhất cử nhất động của Nhật Chiếu tông, rồi truyền về Viêm Hoa tông, để cao tầng của tông môn biết được về hành động của Nhật Chiếu tông.
Lần này, tiểu đội các nàng phát hiện Nhật Chiếu tông đang bắt cóc số lượng lớn trẻ con để tiến hành một thí nghiệm cực kỳ tàn ác là dung hợp người với yêu thú. Vốn dĩ các nàng muốn truyền tin tức này về cho tổ chức, thế nhưng mà không ngờ trong bọn họ lại có phản đồ. Ở chỗ kia cũng đã có vô số cường giả của Nhật Chiếu tông chờ đợi bọn họ.
- Không được, ta nhất định phải sống sót. Nếu không thì phản đồ kia sẽ còn tiếp tục tiềm phục ở trong tổ chức, sẽ có thêm nhiều thành viên bị hắn hại chết.
Tần Mộc Băng cắn răng, ánh mắt kiên định, tiếp tục chạy về phía trước.
Đột nhiên!
Nàng cảm giác sau lưng mình có một tia khí lạnh đánh tới. Nội tâm đột nhiên co vào, phản ứng cường đại khi thường xuyên kinh lịch ở bên bờ sinh tử làm cho nàng có thể cố gắng vặn vẹo thân thể, tránh khỏi đòn đánh lén này.
Một vệt sáng màu trắng xẹt qua gương mặt của nàng. Khi nhìn về phía trước, nàng thấy một thanh trường mâu có màu trắng như tuyết, cắm ở trên bùn đất.
- Hàn Huyền Công
Nàng biết môn công pháp này. Đồng bạn của nàng đều chết ở dưới môn công pháp này. Bọn họ đều bị biến thành tượng băng, sau đó bị đối phương đập nát, hóa thành vô số mảnh vụn.
Trường mâu màu trắng kia đột nhiên hòa tan, một tầng băng tuyết nhanh chóng lan tràn ra cả một khoảng đất, tạo thành thế giới băng tuyết.
Cho dù là cổ thụ che trời cũng đều bị băng tuyết bao trùm.
- Làm sao lại như vậy?
Tần Mộc Băng không kịp chuyển hướng cho nên giẫm ở trên khu vực băng tuyết này. Nàng lập tức phát hiện, những băng tuyết này tựa như là có được linh tính vậy, nhanh chóng đóng băng hai chân của nàng lại. Bàn chân bị bao trùm bởi một tầng băng thật dày khiến cho nàng không thể nhấc chân được.
- Chạy đi! Tiếp tục chạy đi! Sao ngươi không chạy nữa?
Lúc này, ba bóng người từ phương xa chạy tới, ngạo nghễ đứng ở trên một cành cây rất nhỏ, nói:
- Nguyên lai chúng ta tưởng rằng ngươi sẽ chạy đến chỗ tổ chức của ngươi ẩn núp. Không ngờ là ngươi lại muốn trốn thoát khỏi sự truy đuổi của chúng ta. Chỉ là một tên Địa Cương cảnh tầng sáu đã muốn cắt đuôi chúng ta sao? Hoàn toàn là nằm mơ giữa ban ngày.
- Lẫm Đông Tam Quân.
Trong đôi mắt của Tần Mộc Băng lóe ra vẻ tuyệt vọng. Đối mặt với ba người này, nàng căn bản không có năng lực phản kháng, bởi vì nàng đã biết ba người này là ai.
Bọn họ là Lẫm Đông Tam Quân của Nhật Chiếu tông. Ba người này mặc dù không phải Thần Tử của Nhật Chiếu tông, nhưng mà thực lực của chúng cũng không thể coi thường. Ba người này đều có tu vi là Địa Cương cảnh tầng bảy, hơn nữa ba người này còn tu luyện ba loại công pháp có thể hỗ trợ lẫn nhau, chỉ cần bọn họ liên thủ là có thể bộc phát ra sức mạnh khiến cho người tuyệt vọng.
Hàn Huyền Công, Sương Huyền Công, Thủy Huyền Công.
Tổ chức của các nàng đã điều tra rất là rõ ràng. Đối mặt với ba người này, cho dù là võ giả có tu vi Địa Cương cảnh tầng tám cũng phải nhượng bộ lui binh.
Bây giờ nàng chỉ là một võ giả Địa Cương cảnh tầng sáu, có thể chạy trốn tới nơi này cũng chỉ là do đối phương coi nàng thành một con mồi, muốn chơi trò mèo vờn chuột mà thôi.
- Dáng dấp của nữ tử Viêm Hoa tông này đúng là rất hấp dẫn, nếu như giết luôn thì vẫn có chút đáng tiếc.
Lúc này, trong mắt của một tên nam tử có dáng người thấp bé, bên ngoài cơ thể có một dòng nước quấn quanh, lóe ra vẻ tham lam.
- Khặc khặc! Hàng năm chúng ta đều sẽ đi qua lãnh địa của Viêm Hoa tông để cướp đoạt nữ nhân nhưng mà những nữ tử kia thật sự là không có khả năng so sánh được với nữ tử này nha.
- Y phục bó sát người, thân thể có lồi có lõm, vừa nhìn qua đã khiến cho ta không thể nhịn được.
Lẫm Đông Tam Quân không hề che lấp, trần trụi khiêu khích.
Sắc mặt của Tần Mộc Băng trắng bệch, thậm chí không có một tia huyết sắc. Nàng biết người Nhật Chiếu tông đều như là cầm thú vậy. Nếu như rơi vào trong tay của bọn họ, kết cục của nàng tuyệt đối sẽ vô cùng thê thảm, sống không bằng chết.
- Nói ra vị trí ẩn nấp của tổ chức bọn ngươi cho ta biết, có lẽ ta có thể tha cho ngươi một mạng.
Một người âm trầm cười. Nữ tử ở trước mắt này đã là con mồi nằm trong lòng bàn tay bọn họ, muốn đào thoát chính là chuyện nằm mơ giữa ban ngày, nghĩ cũng đừng nghĩ.
- Không có khả năng, ta chết cũng sẽ không nói.
Tần Mộc Băng nghiêm nghị nói. Lúc này, nàng âm thầm vận chuyển cương khí, muốn chấn vỡ băng ở dưới chân.
Chỉ là tất cả mọi việc Lẫm Đông Tam Quân đều nhìn thấy nhưng không quan tâm. Cả ba người đều cười nói:
- Đừng vùng vẫy nữa! Đây chính là huyền băng. Chỉ bằng thực lực của ngươi, muốn giãy ra chính là không biết tự lượng sức mình.
Cương khí của Địa Cương cảnh tầng sáu trong cơ thể Tần Mộc Băng sôi trào mãnh liệt, thế nhưng mà khi đánh vào trên lớp hàn băng này lại không hề có chút tác dụng nào, thậm chí tựa như là bị triệt tiêu vậy, ngay cả một tia ba động cũng đều không có.
- Nếu không nói, vậy thì không có cách nào khác cả. Ba người chúng ta cùng lên đi, trước tiên phải dạy dỗ nàng thành nô lệ, đến lúc đó, nàng sẽ ngoan ngoãn nói ra tất cả mọi điều mà chúng ta muốn biết.
- Biện pháp tốt.
- Ta đã sớm không chờ nổi nữa.
Lẫm Đông Tam Quân cười lớn. Một người hơi nhấc ngón tay, một con rắn nước lao ra, quấn quanh người của Tần Mộc Băng. hắn nói:
- Trước tiên cứ để ta xé nát toàn bộ quần áo của ngươi đã. Chỉ có cho ngươi không còn mảnh vải nào che thân đứng ở trước mặt chúng ta thì mới có thể khiến cho chúng ta hưng phấn.
- Hèn hạ, vô sỉ, cuối cùng sẽ có một ngày, Nhật Chiếu tông các ngươi sẽ bị Viêm Hoa tông chúng ta diệt tông.
Tần Mộc Băng cố gắng giãy dụa. Nhưng mà băng tuyết ở trên mặt đất đột nhiên kéo dài hóa thành gông xiềng bằng hàn băng nhanh chóng khóa cổ tay của nàng lại. làm cho nàng không thể phản kháng nữa.
- Ta thật sự phải chết ở chỗ này sao? Ta còn không có thể nghiệm qua tình yêu mà. Ông trời, van cầu ngươi mau cứu ta đi.
Tần Mộc Băng tuyệt vọng ngẩng đầu, trong khóe mắt có nước mắt chảy xuống. Về phần ông trời, chỉ là cầu nguyện sau cùng trong nội tâm của nàng mà thôi, bởi vì nàng biết mọi thứ đều cần dựa vào chính bản thân mình.
Đây là cái gì?
Chỉ là bỗng nhiên, Tần Mộc Băng phát hiện trên bầu trời có một quả cầu lửa đang rơi xuống, hơn nữa còn là nhắm thẳng đến chỗ nàng và Lẫm Đông Tam Quân.
- Đây là cái gì?
Nàng trợn tròn mắt, gương mặt lộ vẻ kinh ngạc tựa như là không thể tin được vậy.
- Nhìn trời cũng vô dụng. Ở chỗ này, chúng ta chính là trời.
Lẫm Đông Tam Quân cười lớn. Nhưng đột nhiên, một tiếng nổ vang lên bên tai của bọn họ. Khi bọn họ ngẩng đầu nhìn lên thì cũng phát hiện quả cầu lửa đang nhanh chóng rơi xuống từ trên bầu trời kia.
- Đó là cái gì?
Một người hét lên tựa như là không dám tin tưởng.
Quả cầu lửa càng ngày càng gần rồi đột nhiên rơi xuống cách chỗ bọn họ không xa.
Uỳnh!
Toàn bộ khu rừng đều rung động dữ dội. Lực trùng kích cường đại phát tán ra bốn phương tám hướng, thổi tro bụi bay mù trời.
- Rốt cuộc là thứ gì, làm sao lại có thể tạo thành trùng kích lớn như vậy?
Lẫm Đông Tam Quân che con mắt, áo bào bị thổi ay phần phật.
Mà Tần Mộc Băng bị đóng băng ở hai chân lại phải chịu đựng cơn gió mạnh này thổi đến, hai tòa kỳ quan ngạo nhân (ý chỉ bộ ngực lớn) bị thổi đến không ngừng đung đưa.
- Thật xấu hổ.
Sắc mặt của Tần Mộc Băng đỏ bừng. Nàng muốn dùng hai tay che cảnh tượng xấu hổ này lại nhưng mà hai tay của nàng cũng bị giam cầm, căn bản là không thể động đậy. Cho nên nàng chỉ có thể để sắc mặt đỏ bừng, tò mò nhìn về bên kia, không biết rốt cuộc là thứ gì.
Tro bụi ở chung quanh dần dần tiêu tán, chỉ có trong hố to kia vẫn còn có tro bụi dày đặc cho nên không thấy rõ đến cùng là cái gì.
Nhưng mà đối với võ giả Địa Cương cảnh như bọn họ, cảnh tượng trước mắt thật sự là quá kinh khủng, hố sâu này đã khuếch trương đến cực hạn, mặt đất bị vỡ nát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận