Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 205: Kỳ tích từ trên trời rơi xuống (2)

Không biết rốt cuộc là thứ gì, mới có thể tạo thành tình cảnh như vậy.
- Ta thật sự là phục mình quá.
Một thanh âm vang lên từ trong hố sâu kia khiến cho Tần Mộc Băng cùng Lẫm Đông Tam Quân ngây ngốc, không dám tin tưởng. Bọn họ không hiểu làm sao lại còn có một người mà có vẻ là còn sống khỏe mạnh nữa.
Rơi xuống từ trên cao mấy chục nghìn trượng, thân thể bị thiêu đốt cho nên trước mấy giây khi sắp rơi xuống đất, Lâm Phàm quả quyết chém mình một kiếm. Đây chính là muốn tiết kiệm thời gian, chờ đến khi rơi xuống mặt đất, hắn sẽ phục sinh nhanh hơn.
Hắn cảm giác mình có thể nghĩ được ý tưởng này, quả nhiên là không đơn giản.
- Đến cùng là cái gì?
Tần Mộc Băng cố gắng nhìn về phía trung tâm của lớp tro bụi bao phủ, rất muốn nhìn rõ ràng tình huống ở bên trong. Nàng muốn biết thanh âm mà mình vừa mới nghe được kia là do mình xuất hiện ảo giác hay vẫn là thực sự tồn tại.
Đột nhiên!
Con ngươi của nàng co vào, bởi vì ở trung tâm của lớp tro bụi kia, một bóng người mơ mơ hồ hồ xuất hiện. Nàng có thể xác định, đó chính là một người.
Giờ phút này, lại một thanh âm vang lên.
- A, vận khí không tệ, vừa xuống đất liền gặp được mấy người đưa phúc lợi. Vận khí hôm nay thật đúng là quá tốt.
Lẫm Đông Tam Quân liếc nhìn nhau. Bọn họ đã xác định, ở dưới hố sâu chính là một người, nhưng còn không biết, người này đến cùng là ai, hơn nữa cái ‘Phúc lợi’ này là có ý gì.
Tần Mộc Băng cầu nguyện trong lòng, người này tới đây là để cứu mình, người này tới đây nhất định là để cứu mình.
Thế nhưng mà hoặc nhiều hoặc ít, nàng đều có cảm giác không dám tin tưởng, bởi vì nơi này là lãnh địa của Nhật Chiếu tông. Người của Viêm Hoa tông bình thường thì tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở nơi này.
Nếu như là người của tổ chức tới cứu mình cũng tuyệt đối sẽ không giống như là thế này. Chẳng lẽ người tới cũng đệ tử của Nhật Chiếu tông sao?
Trong ánh mắt nhạc nhiên của nàng, bóng người kia từ từ đi về phía bên này, tro bụi cũng dần dần tiêu tán.
Tần Mộc Băng mở to hai mắt. Nàng rất muốn nhìn rõ ràng người kia đến cùng là ai, nhưng đột nhiên, nàng há miệng rồi hét lên thật to, đầu quay sang một bên khác, nhắm chặt mắt lại.
- Biến thái.
Lâm Phàm vừa mới từ trong hố sâu đi ra, đã nghe thấy giọng nữ vang lên, không khỏi sững sờ. Đột nhiên hắn nhớ tới, mình từ trên trời rơi xuống, quần áo bên ngoài chỉ là vải vóc bình thường làm sao mà chịu nổi ma sát cho nên đã bị cháy sạch, hiện tại hắn đang trần trụi đứng ở chỗ này.
Khi mà Lẫm Đông Tam Quân nhìn thấy bóng người trần trụi kia, con ngươi cũng co rút lại, sau đó không tự chủ được đưa ánh mắt nhìn về phía đồ vật mà tất cả nam nhân đều có.
Lập tức lóe ra thần sắc mặc cảm, đồng thời trong đầu của ba người đều xuất hiện một ý nghĩ, đó chính là nhất định phải chém đứt đồ chơi này của đối phương.
Bởi vì bọn họ không cho phép có người còn mạnh mẽ hơn bọn họ.
- Được rồi, dù sao đều là người phải chết, nhìn thì cứ nhìn đi.
Lâm Phàm nhìn quanh một chút, ba tên Địa Cương cảnh tầng bảy, một tên Địa Cương cảnh tầng sáu, hơn nữa nhìn bộ dáng tựa như là hai phe đối địch.
Nhưng mà ở đây là lãnh địa của Nhật Chiếu tông, cho nên hắn cũng sẽ không nương tay. Sau đó hắn đi thẳng tới trước mặt Tần Mộc Băng đang bị nhốt trong băng, vươn tay, kẹp lấy cái cằm của nữ tử này, xoay đầu nàng tới đối diện với hắn.
- Trả lời ta, ngươi là người tông môn nào?
Hắn hiện tại chỉ muốn biết em gái này là người của tông môn nào, về phần ba tên kia, nhìn qua cũng biết là người của Nhật Chiếu tông. Chân vòng kiềng, khí tức hèn mọn, vừa xem qua là biết, không cần phải nói, khẳng định là chỉ có người của Nhật Chiếu tông mới thế.
Mặc dù em gái này nhìn rất xinh đẹp, nhưng mà chỉ cần không phải là người củaViêm Hoa tông, như vậy hắn khẳng định sẽ bóp nát, dù có xinh đẹp cũng không thể quan trọng bằng điểm tích lũy đây.
Tần Mộc Băng đỏ mặt, trái tim phù phù nhảy lên. Đây là lần đầu tiên mà nàng nhìn thấy thân thể nam nhân. Thế nhưng mà giờ phút này, lại không nghĩ được nhiều như thế, bởi vì tình huống hiện tại không cho phép nàng nghĩ quá nhiều.
Là người đã trải qua vô số trận chiến sinh tử, tâm thái của Tần Mộc Băng đã sớm thành thục. Lúc đối phương hỏi ra câu này, nàng cũng bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ.
Người ở trước mắt có thể là người của Viêm Hoa tông, cũng có thể là người Nhật Chiếu tông, thậm chí cũng có thể là người của Chân Dương tông.
Tổ chức của Viêm Hoa tông ở tại lãnh địa của Nhật Chiếu tông cũng không nhiều, mà quan hệ giữa Chân Dương tông cùng Nhật Chiếu tông lại tương đối thân mật, nếu như mình nói bản thân là người của Chân Dương tông, có lẽ sẽ làm cho đối phương tín nhiệm.
Nhưng mà...
- Ta là người của Viêm Hoa tông.
Tần Mộc Băng trầm giọng nói, trong ánh mắt lộ rõ sự tự hào. Cho dù đang đứng trước hiểm cảnh như thế này, nàng cũng không muốn giả mạo người của tông môn khác.
Chỉ là để nàng không tưởng tượng được, đối phương nghe được lời này lại buông tay ra, còn vỗ vai nàng nữa.
- Nguyên lai là đồng tông, là người mình.
Lâm Phàm đúng là không ngờ, mình vừa mới tới đây là đã có thể gặp được người của Viêm Hoa tông.
Xem ra vận khí của em gái này rất tốt. Lúc nguy hiểm như này lại có thể gặp được mình, cũng xem như là mệnh của nàng còn không có đến tuyệt lộ.
Tần Mộc Băng cũng không ngờ đối phương là người của Viêm Hoa tông, trong lòng đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, chỉ là lúc này, nàng nhỏ giọng nói:
- Ngươi có thể mặc y phục vào đã rồi nói chuyện được không?
Lâm Phàm nhìn thoáng qua đối phương, sau đó yên lặng lấy quần áo ra, mặc vào. Hắn không ngờ lại gặp phải là người của Viêm Hoa tông, không công bị người nhìn hết. Đáng tiếc, xem ra lần này tài phú kiếm được phải ít một chút rồi.
Lẫm Đông Tam Quân liếc nhau, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, nói:
- Không ngờ lại còn có một người của Viêm Hoa tông nữa đưa tới cửa.
Lâm Phàm lườm ba người một chút. Đối với mấy kẻ sắp sửa hóa thành điểm tích lũy của mình, hắn cũng không muốn lãng phí miệng lưỡi. Đi vào lãnh địa của Nhật Chiếu tông, chưa quen cuộc sống nơi đây, hắn còn phải thăm dò tình huống rõ ràng, nhìn xem nơi nào mới là chỗ tốt nhất để xoát điểm tích lũy.
Tần Mộc Băng vốn đang nhẹ nhàng thở ra, nhưng khi nghĩ đến thực lực của Lẫm Đông Tam Quân, lại hô:
- Ngươi chạy mau! Ba người này là Lẫm Đông Tam Quân, thực lực rất mạnh. Ngươi căn bản không phải là đối thủ của bọn họ, đừng chịu chết uổng.
Nàng tin tưởng thực lực của nam tử bất thình lình xuất hiện này hẳn là rất mạnh, nhưng mà cũng tuyệt đối không thể nào là đối thủ của Lẫm Đông Tam Quân.
Không biết đã có bao nhiêu đồng bạn của nàng chết ở trong tay của Lẫm Đông Tam Quân. Cho dù phó đội trưởng các nàng, cường giả Địa Cương cảnh tầng tám cũng đều bị Lẫm Đông Tam Quân vây công chém giết.
Loại địch nhân có thể vượt cấp chém giết như thế này thật vô cùng vô cùng khủng bố. Thậm chí dưới cái nhìn của nàng, những tên này căn bản không phải là người bình thường mà là tồn tại cực kỳ kinh khủng.
Chỉ là vừa dứt lời, nàng ngây ngẩn cả người, một cánh tay của đối phương đã đặt lên trên đầu của nàng.
- Nữ nhân, đừng có dùng ánh mắt thiển cận của ngươi để cân nhắc về bất luận kẻ nào, nếu không ta chỉ có thể nói ngươi giống như là con ếch ngồi ở đáy giếng mà thôi. Ba tên này rất yếu, ta chỉ cần ba quyền là có thể giải quyết bọn chúng rồi.
Tần Mộc Băng hơi sững sờ, sau đó nhìn thấy đối phương đi về phía Lẫm Đông Tam Quân, không khỏi kêu gào.
- Đừng cậy mạnh nữa! Bọn họ thật sự rất mạnh, ngươi sẽ chết đấy.
Lẫm Đông Tam Quân cười ha ha, nói:
- Tiểu tử, nữ nhân này nói đúng đấy. Ngươi chỉ là đang đi chịu chết mà thôi. Hơn nữa chúng ta thật sự rất mạnh, phó đội trưởng của nàng là cường giả Địa Cương cảnh tầng tám mà cũng bị ba người chúng ta liên thủ chém giết. Chúng ta chính là tồn tại có thể vượt cấp chém giết đó.
Lâm Phàm ngẩng đầu, nói:
- Chỉ mới vượt cấp chém giết địch nhân cao hơn một tầng mà các ngươi đã tự đại giống như này sao? Vậy thì một võ giả Địa Cương cảnh tầng sáu có thể đánh nổ cường giả tầng chín như ta thì nên tự hào đến trình độ như thế nào.
- Cuồng vọng.
Sắc mặt của Lẫm Đông Tam Quân phát lạnh. Một người lạnh lùng nói, không ngờ tiểu tử này lại càn rỡ như thế. Xem ra bọn họ cần phải cẩn thận giáo huấn tiểu tử này một phen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận