Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 206: Cái này sẽ chỉ trói buộc mình

Người dịch: Nguyễn Khiêm
Team: Ẩn Môn
Nguồn: TruyenYY
-----------------------
- Xong đời, hắn sao có thể tự cao tự đại như vậy.
Tần Mộc Băng một lần nữa lại cảm thấy tuyệt vọng. Nàng cũng không hy vọng người của Viêm Hoa tông không công chết ở trong tay của Lẫm Đông Tam Quân này.
Khí tức của nam tử ở trước mắt này hoàn toàn chính xác rất mạnh nhưng mà vẫn không thể so sánh cùng phó đội trưởng.
- Tiểu tử, ngươi thật sự là quá càn rỡ.
Lẫm Đông Tam Quân nghiêm nghị nói. Một người đột nhiên bộc phát khí thế. Mấy con rồng nước xuất hiện, xoay quanh thân thể của hắn một vòng rồi lập tức đánh tới Lâm Phàm.
- Cẩn thận, những con rồng nước này là dị tượng do công pháp tạo thành cho nên không thể phá hủy được đâu. Nếu như bị đánh nát thì nó sẽ biến thành vô số con rồng nước nhỏ hơn.
Tần Mộc Băng nhắc nhở. Nàng đã nhìn thấy một chiêu này vài lần. Nàng thấy chiêu thức này cực kỳ khó giải quyết. Đồng bạn của nàng đều cố gắng đánh nát rồng nước. Nhưng mà sau khi bị đánh nát, những con rồng nước này lại biến thành vô số con rồng nước nhỏ, nhanh chóng theo bốn phương tám hướng đánh tới,quấn quanh người rồi thắt cổ.
Lâm Phàm cười cười. Hắn cũng lười sử dụng binh khí, chiến đấu với những người yếu như này, cũng chỉ là trợ giúp mình khởi động cho giãn gân giãn cốt một chút mà thôi.
Năm ngón tay nắm chặt thành quyền, khí thế không hề cuồng bạo, cũng không hề có cương khí ba động, sau đó hắn đấm ra một quyền.
Trong chốc lát, không khí nguyên bản thản nhiên, không có gợn sóng đột nhiên chấn động không ngừng lõm vào rồi hóa thành cương khí trùng kích nhanh chóng đánh nát toàn bộ những con rồng nước kia. Mà cương khí trùng kích này cũng không có đình chỉ, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt người kia.
Ầm!
Thân thể của người kia đột nhiên bay lên. Khí kình cuồng bạo nhanh chóng rót vào trong cơ thể rồi xuyên thấu ra phía sau lưng.
- Làm sao có thể.
Người kia mở to hai mắt tựa như là không dám tin tưởng.
Phụt!
Miệng phun ra một búng máu tươi.
Xoạt.
Làn da chỗ lồng ngực đột nhiên vỡ nát, hiện ra một cái lỗ đen. Mà lỗ đen này không ngừng xoay tròn, quấy toàn bộ máu thịt ở chung quanh thành mảnh vỡ. Lỗ đen càng lúc càng lớn. Cuối cùng, toàn bộ lồng ngực của người này đã biến mất, trong nháy mắt máu tươi ở bên trong phun ra ngoài, nhuộm đỏ mặt đất.
Ầm.
Thân thể ngã trên mặt đất, không còn chút khí tức sinh mệnh nào. E rằng đến chết, hắn cũng không biết đến cùng là có chuyện gì xảy ra.
Tần Mộc Băng vốn dĩ còn đang tuyệt vọng bỗng giật mình. Con ngươi trợn to tựa như là gặp quỷ.
- Cái này sao có thể? Chỉ một quyền đã đánh chết tồn tại kinh khủng kia.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, nàng cũng thật sự không thể tin được.
- Ta nói, ba quyền giải quyết các ngươi thì sẽ chỉ cần ba quyền, thực lực của các ngươi quá yếu, căn bản không khiến cho ta có cảm giác hứng thú.
Thần sắc của Lâm Phàm lạnh nhạt. Sau đó hắn nhìn chằm chằm về phía hai người khác. Khi mà hai người còn không có kịp phản ứng, hắn đạp mạnh chân xuống đất, trong nháy mắt đã biến mất.
Đối với những người khác, thực lực của ba tên này cũng coi như là không tệ. Nhưng mà đối với hắn, ba tên này thật sự là quá yếu.
Hắn có một mục tiêu to lớn, đó chính là chém giết hết thảy cường giả của Nhật Chiếu tông, quấy Nhật Chiếu tông đến long trời lở đất. Về phần ba tên này, chỉ là nhân vật đến đưa điểm tích lũy còn có tài phú đi.
- Đồ hỗn trướng.
Lẫm Đông Tam Quân chỉ còn hai người. Bọn họ tức giận gào thét, nhưng mà một người cảm thấy thân thể đột nhiên bị một sức mạnh không có cách nào chống cự đánh trúng.
Trong nháy mắt, ngũ tạng lục phủ ở trong cơ thể đã vỡ tan, cho dù là cương khí hộ thể cũng không thể ngăn cản đòn tấn công của Lâm Phàm.
- Tên thứ hai.
Sắc mặt của Tần Mộc Băng ngốc trệ. Trong mắt của nàng, nam nhân kia lại tiếp tục biến mất một lần nữa, mà lúc xuất hiện lại thì đã một lần nữa đánh chết một trong ba người Lẫm Đông Tam Quân.
- Thật mạnh mẽ! Rõ ràng chỉ là Địa Cương cảnh tầng sáu mà lại có thực lực cường hãn như thế.
Nàng đã từng tiếp xúc qua người của mấy tổ chức khác nhưng không có một người nào có thực lực cường đại như thế. Đội trưởng của nàng cũng đã từng nói, Lẫm Đông Tam Quân rất mạnh, cho dù là nàng cũng không muốn đơn độc đối mặt với sự liên thủ của ba người.
Bởi vì công pháp của ba người hỗ trợ lẫn nhau, có thể hình thành một khu vực đặc thù. Đó là khu vực thích hợp nhất để bọn họ thi triển sức mạnh, người khác không chỉ phải đối mặt ba người bọn họ mà còn phải đối mặt sự hung hiểm của cái khu vực này.
Nhưng mà bây giờ, ba người căn bản không có cơ hội thi triển tuyệt chiêu đã bị nam nhân này trấn áp.
- A! Ngươi lại dám giết bọn họ. Ngươi đợi đấy cho ta.
Một người còn sót lại sợ hãi, tê tâm liệt phế gầm rú. Hắn không ngờ gia hỏa này lại cường đại như thế.
Hai quyền, chỉ mới vẻn vẹn có hai quyền, hắn đã đánh chết hai người đồng bạn của mình. Thực lực của kẻ này rốt cuộc mạnh mẽ như thế nào.
Không thể địch lại, hắn nhất định phải mau chóng trốn đi. Chỉ có báo cho tông môn, để tông môn phái cường giả đến đây. Nếu như chậm trễ, như vậy chính bản thân mình cũng phải lưu lại.
- Còn muốn chạy, ngươi nằm mơ sao?
Lâm Phàm nhìn thấy người này lại muốn chạy trốn thì nhanh chóng vươn tay, vồ một cái, trong nháy mắt đã bắt lấy cổ chân của đối phương.
Gia hỏa kia đang nhảy lên thật cao, lại phát hiện Lâm Phàm đã nắm lấy cổ chân của hắn, cũng hô to một tiếng. Thế nhưng mà một sức mạnh khổng lồ truyền đến, thân thể đột nhiên bị quẳng xuống đất. Khi hắn muốn ra tay, lại phát hiện gia hỏa này đang giơ chân giẫm xuống.
Xoạt!
Xương cốt toàn thân tựa như là bị vỡ vụn vậy, mặt đất bị một cước này tác động, đột nhiên vỡ ra.
Người cuối cùng trong Lẫm Đông Tam Quân phun ra một búng máu tươi, ánh mắt mờ mịt rồi dần dần trở nên vô thần.
Lúc sắp chết, trong lòng của hắn cực kỳ khó chịu, không ngờ ba người bọn họ lại bị đối phương trấn áp đơn giản như vậy, thậm chí ngay cả chiêu thức mạnh nhất cũng không kịp thi triển.
Ba gia hỏa cộng lại cũng để hơn một ngàn điểm tích lũy thu hoạch tới tay làm Lâm Phàm thỏa mãn.
Sau đó Lâm Phàm ngồi xổm người xuống, lục soát ba người kia thu lấy nhẫn trữ vật.
Tần Mộc Băng ngây ngốc đứng tại chỗ. Băng tuyết ở xung quanh đã tiêu tán. Nàng đã khôi phục tự do. Nhưng nhìn hết thảy mọi việc vừa xảy ra, nàng đã triệt để ngây ngẩn cả người.
Thật là mạnh mẽ. Thật sự là quá mạnh mẽ. Nàng chưa bao giờ thấy qua có người cường đại như thế.
Lẫm Đông Tam Quân cường đại như thế mà cũng bị người nam nhân ở trước mắt này dễ dàng trấn áp giống như là đang trêu đùa vậy, thậm chí ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
Nam nhân này đến cùng là cường đại cỡ nào.
Thu hoạch hoàn tất, Lâm Phàm nhìn thoáng qua Tần Mộc Băng. Nơi này cũng không cần thiết phải ở lại vì không có bất kỳ ý nghĩa gì. Hắn vẫn nên đi xung quanh tìm kiếm cơ duyên mới thôi. Chỉ là không biết cái Chiến Thuyền Tám Cánh kia hiện giờ thế nào? Nếu như có thể đến Nhật Chiếu tông rồi nổ tung, cảnh tượng sẽ hùng vỹ như thế nào, ngẫm lại cũng làm cho người ta có chút kích động.
Tần Mộc Băng đứng ở nơi đó. Khi nhìn thấy người kia đi về phía trước như muốn rời khỏi nơi này, nàng lại không tự chủ được đi theo.
- Xin chờ một chút ta...
Hai bóng người nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại ba bộ thi thể yên tĩnh nằm ở nơi này.
- Ngươi đi theo ta làm gì? Chúng ta cũng không phải là người cùng đường.
Lâm Phàm quay trái quay phải, quan sát cảnh vật xung quanh. Nếu như không phải nữ nhân này cũng là người của Viêm Hoa tông, e rằng hắn cũng muốn làm thịt để kiếm điểm tích lũy rồi.
- Ta gọi Tần Mộc Băng, xin hỏi đại nhân tên là gì?
Tần Mộc Băng cẩn thận từng li từng tí đi theo phía sau lưng Lâm Phàm. Nguyên bản nàng tưởng rằng mình sẽ chết thảm ở trong tay Lẫm Đông Tam Quân, lại không nghĩ rằng sẽ có nam tử từ trên trời rơi xuống cứu vớt nàng.
Bây giờ, nàng muốn biết đối phương là ai, đồng thời cũng có dự định nhỏ, chính là kéo đối phương vào trong tổ chức của các nàng. Có cường giả mạnh mẽ như vậy gia nhập tổ chức, như vậy sau này, khi các nàng hành động trên lãnh địa của Nhật Chiếu tông sẽ càng an toàn.
- Lâm Phàm.
Đơn giản hồi đáp.
Tần Mộc Băng biết được cái tên này, trong miệng lẩm bẩm tựa như là muốn nhớ kỹ ở trong lòng. Chỉ là nàng phát hiện nam nhân này giống như là cũng không có quá nhiều hứng thú đối với nàng, vẫn không ngừng quay trái quay phải, quan sát tình huống chung quanh.
- Ngài đến Nhật Chiếu tông là muốn làm gì?
- Bí mật.
- Vậy ngài bây giờ là muốn đi nơi nào?
Hiện giờ, Tần Mộc Băng giống như là một cái đuôi nhỏ của Lâm Phàm vậy, một mực đi theo sau lưng, hơn nữa thao thao bất tuyệt hỏi, tựa như là muốn rút ngắn quan hệ giữa hai người.
Lạch cạch!
Lâm Phàm dừng bước, quay đầu nhìn về phía Tần Mộc Băng, nói:
- Ngươi đi theo ta làm cái gì?
Tần Mộc Băng do dự hồi lâu, sau đó tựa như là nghĩ thông suốt cái gì, trịnh trọng nói:
- Ta hi vọng ngươi có thể gia nhập tổ chức của chúng ta, giúp đỡ dò xét tình báo của Nhật Chiếu tông.
- Gia nhập tổ chức của các ngươi sao?
Lâm Phàm cười, sau đó lắc đầu, nói:
- Nữ nhân, ngươi tốt nhất đừng có ý nghĩ này, bởi vì ta sẽ làm cho các ngươi bị diệt đoàn.
Tần Mộc Băng mở to mắt. Nàng không hiểu lời nói của Lâm Phàm rốt cuộc là ý gì, ngược lại nói:
- Ngươi yên tâm, coi như là bị diệt đoàn giống như ngươi nói, chúng ta cũng tuyệt đối sẽ không hối hận. Bởi vì khi nhận nhiệm vụ này, chúng ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần lúc nào cũng có thể phải hi sinh. Chúng ta cũng không sợ chết.
Lâm Phàm lắc đầu. Đối với mấy người như thế này, hắn cũng không biết nên nói như thế nào. Hơn nữa hắn không có hứng thú đối với hoạt động tổ chức đoàn đội, hoàn toàn chính là bó tay bó chân, nếu như lại xuất hiện tình cảm nữa thì đây chính là trói buộc mình.
Nhưng mình đến Nhật Chiếu tông, cũng không thể đi lung tung mà không có mục đích.
- Ngươi đã ẩn núp tại Nhật Chiếu tông bao lâu rồi?
Lâm Phàm hỏi.
Tần Mộc Băng không có giấu diếm, nói:
- Ta đã tới được hơn ba năm rồi.
Ba năm cũng là một khoảng thời gian này khá dài. Hơn nữa có thể sống sót ở trên địa bàn của địch nhân đến bây giờ đúng là không dễ dàng.
- Tổ chức của các ngươi tên gọi là gì? Chuyên môn làm những việc gì?
Lâm Phàm đúng là có chút hiếu kỳ đối với loại tổ chức này. Khi còn ở tông môn, hắn cũng không có nghe nói qua có loại tổ chức như này.
Tần Mộc Băng lắc đầu, nói:
- Điều này thì ta không thể nói cho ngươi biết được. Nhưng nếu như ngươi gia nhập tổ chức của chúng ta thì ta có thể nói.
Lâm Phàm cười cười, lại còn có bí mật nhỏ. Nhưng thôi, những điều này đối với hắn căn bản là vô dụng. Hắn chỉ muốn không ngừng mạnh lên, trưởng thành đến trình độ không người nào có thể địch nổi.
- Có bản đồ của Nhật Chiếu tông sao?
- Có.
Tần Mộc Băng tìm kiếm ở trong nhẫn trữ vật một hồi, sau đó lấy ra một thứ, nói:
- Đây chính là bản đồ của Nhật Chiếu tông. Để có được thứ này, chúng ta cũng đã phải bỏ ra một cái giá rất lớn đấy.
Lâm Phàm mở ra nhìn một chút. Bản đồ khá chi tiết, ở những chỗ đặc thù đều có đánh dấu mà những chỗ đánh dấu này đúng là rất thú vị.
Nguy hiểm!
Rất nguy hiểm!
Cực kỳ nguy hiểm!
Ba đẳng cấp của nguy cơ được phân định rõ ràng, đồng thời chỗ đó có cường giả nào của Nhật Chiếu tông trấn thủ, đều được ghi chép rất cụ thể.
- Ừm. Tốt! Bản đồ này đưa cho ta đi, coi như là trả ơn ta đã cứu mạng cô.
Lâm Phàm cũng không đợi Tần Mộc Băng đồng ý, nhanh chóng cất bản đồ vào trong nhẫn trữ vật của mình. Có bản đồ, hành động của mình cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
- A!
Tần Mộc Băng sững sờ. Nhưng mà nghĩ tới đối phương vừa mới cứu tính mệnh của mình, cũng giúp cho tình báo của mình có thể truyền ra ngoài, nàng cũng không có nói thêm cái gì. Mặc dù bản đồ này rất quý giá, nhưng mà chỉ cần nó ở trong tay người của Viêm Hoa tông, vậy thì nhất định có thể sinh ra tác dụng.
Lộc cộc!
Sắc mặt của Tần Mộc Băng đỏ lên. Nàng cũng không ngờ mình đói bụng đến mức này.
Lâm Phàm liếc mắt nhìn, nói:
- Thôi, mời ngươi ăn một bữa ngon đi. Sau đó ngươi đi làm chuyện của mình, ta cũng đi làm việc của ta. Hai chúng ta chia tay, mỗi người đi một ngả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận