Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 208: Hoan nghênh các vị lên Tể Trư Chi Chu*

Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Ẩn Môn
-----------------------
Lục Mê Cảnh Quật!
Lâm Phàm đi trên đường lớn, bên người lần lượt có người của Nhật Chiếu tông đi ngang qua, nhưng bọn họ lại không có nhận ra, ở bên cạnh mình có một đệ tử của Viêm Hoa tông,.
Nhưng ở trong mắt của Lâm Phàm, những người này đều là điểm tích lũy.
Nội tâm rục rịch, muốn lập tức lấy Lang Nha bổng ra đại khai sát giới.
Nhưng mà hắn cố gắng nhẫn nhịn, hiện tại đại khai sát giới thật sự là không phải việc sáng suốt. Những người ở trước mắt này chỉ là món lợi nhỏ, tài phú chân chính còn ở phía sau cơ.
Rất nhanh, hắn đã đến lối vào của hiểm địa. Nơi đó đã bị phong tỏa chỉ có một cái cửa để đi vào mà chỗ cửa vào kia có một đệ tử của Nhật Chiếu tông đang canh giữ.
Người muốn đi vào hiểm địa đều phải giao nộp phí tổn nhất định mới có thể tiến vào.
Mà Lâm Phàm cũng không vội, đứng nhìn ở nơi xa, quan sát tình huống ở nơi này, chờ sau khi thăm dò rõ ràng mới là lúc hắn bắt đầu hành động.
Lúc này, bên cạnh có người trò chuyện, hắn cũng lẳng lặng nghe. Sau đó khi hai người kia rời đi, trong lòng của hắn cũng bắt đầu cân nhắc.
- Nguyên lai là vị cường giả trấn thủ Lục Mê Cảnh Quật này đã tạm thời rời đi. Đúng là có chút đáng tiếc, nhưng thôi, thời gian cũng không chờ người.
Sau đó hắn cũng không muốn nghĩ nhiều thêm nữa, đi thẳng đến phía trước xếp hàng.
Người phía trước dần dần đi vào, Lâm Phàm cũng đếm kỹ. Sau khi có đủ 20 người tiến vào, đệ tử trông coi cửa vào kia cũng sẽ tiến vào bên trong, qua một đoạn thời gian, hắn mới đi ra. Xem ra đó là lúc hắn đưa người vào trong bí cảnh.
Lúc Lâm Phàm còn đang suy nghĩ thì có một cánh tay khoác lên vai của hắn, sau đó bên tai vang lên thanh âm cuồng ngạo:
- Tiểu tử tránh ra để ta đứng lên trước.
Lâm Phàm quay sang nhìn đối phương, quần áo mặc trên người đối phương cũng rất hoa lệ, hơn nữa vẻ mặt còn rất kiêu ngạo, xem ra là miếng thịt béo.
- Nhìn cái gì vậy, biết ta là ai không? Ta là đại thiếu gia của Võ gia. Hiện tại ta muốn xếp trước ngươi, ngươi có ý kiến gì không?
Võ Kiếp kiêu ngạo, lớn lối nói.
Lâm Phàm cười cười, sau đó tránh qua một bên, đưa tay cười nói:
- Thì ra là Võ đại thiếu gia. Thất kính thất kính. Mời đại thiếu gia đi trước.
- Hừ, coi như ngươi thức thời.
Võ Kiếp đi về phía trước một bước, trong ánh mắt lóe ra vẻ khinh thường. Đối với loại người không có bất kỳ bối cảnh gì như Lâm Phàm, hắn đều không đặt ở trong mắt.
Rất nhanh đã tới lượt của bọn họ.
Võ Kiếp xếp ở trước mặt Lâm Phàm, vung tay lên, quăng tiền ra rồi nghênh ngang đi vào. Lâm Phàm cũng nhanh chóng lấy tiền ra nộp phí rồi đi vào.
Mà lúc này, đệ tử canh cửa phong ấn cửa vào, trước đó còn quay lại nói với mấy người ở bên ngoài:
- Lượt này đã đủ người. Chờ sau khi ta đưa người vào sẽ quay lại mở ra đón lượt tiếp theo. Trong khoảng thời gian này, các ngươi đàng hoàng chờ đợi cho ta.
Nơi này là do Nhật Chiếu tông định ra quy củ, không ai dám không nghe theo.
Lúc này, đệ tử canh cửa ngoắc tay với đám người ở trong, nói:
- Tất cả đi theo ta. Đừng có đi loạn! Nếu không rơi vào trong vực sâu thì sẽ không có người nào có thể cứu được các ngươi.
Lâm Phàm theo ở phía sau, lúc này người phía trước cũng ngừng lại. Hắn nhìn kỹ, nguyên lai là có một chiếc phi thuyền cỡ nhỏ trôi nổi ở nơi đó, mà ở phía dưới phi thuyền kia thì là vực sâu vô tận. Chỉ liếc nhìn một cái hắn đã nhìn ra vực sâu không thấy đáy, chỉ có một mảnh đen như mực, đồng thời còn có một tiếng gào thét như là của dã thú vang lên từ phía dưới.
Đệ tử canh cửa đi lên phi thuyền, người muốn đi vào hiểm địa cũng đi theo.
- Nhớ kỹ, các ngươi chỉ có thể ở trong Lục Mê Cảnh Quật mười ngày. Nếu như vượt quá thời gian, ta sẽ không chịu trách nhiệm đưa các ngươi đi ra.
Đệ tử canh cửa bình tĩnh nói tựa như là đã nói qua rất nhiều lần vậy.
Võ Kiếp hét lên:
- Nhanh lên, quy củ này chúng ta đều hiểu. Mỗi lần đều là lằng nhà lằng nhằng như này.
Phi thuyền bay ở phía trên vực sâu, nhanh chóng chạy về phía trước, đi tới chỗ bờ bên kia.
- Mười ngày ư? Thời gian dài như vậy, ta cũng không chờ được.
Vốn dĩ Lâm Phàm định cho đám người này đi vào tìm kiếm cơ duyên, sau đó sẽ xử lý đệ tử canh cửa này rồi thay thế hắn làm loại việc tiếp đãi này. Nhưng mà bây giờ nếu như là để đám người này tiến vào mười ngày, hắn cũng không dám cam đoan trong khoảng thời gian này, thân phận của mình sẽ không bị người vạch trần.
- Việc này cũng khiến cho ta cảm thấy bất đắc dĩ.
Lâm Phàm nghĩ nghĩ rồi cuối cũng quyết định vẫn là tiến hành kế hoạch luôn thôi. Mười ngày thì quá lâu, hắn đúng là không thể chờ nổi, đừng để đến cuối cùng cái gì cũng không chiếm được, như vậy thì thật sự tổn thất nặng nề.
Lúc này, Lâm Phàm lấy Lang Nha bổng ra, đến giờ làm việc rồi, có thể kiếm lời bao nhiêu thì kiếm lời bấy nhiêu thôi.
- Tên kia, chưa tiến vào hiểm địa thì không cho phép lấy binh khí ra.
Đệ tử canh cửa nhìn thấy Lâm Phàm lấy Lang Nha bổng ra, lập tức khiển trách.
Võ Kiếp quay đầu, khó chịu nói:
- Ngươi có phải là đồ đần hay không, không nghe thấy đại nhân nói cái gì sao? Còn giơ Lang Nha bổng lên nữa, ngươi muốn làm gì?
Lâm Phàm cười cười, Lang Nha bổng đã được giơ lên cao đột nhiên đánh xuống, nhanh chóng đánh nát đầu của Võ Kiếp. Một dòng máu tươi đột nhiên phun ra, bắn tung tóe đến trên mặt hoặc là trên quần áo của những người chung quanh.
- Ta không muốn làm cái gì cả. Ta chỉ muốn đánh chết các ngươi mà thôi.
- Ngươi...
Đệ tử canh cửa kinh hãi. Nhưng mà đột nhiên, một đòn cường hãn đã đánh về phía hắn. Trong mắt chỉ kịp lóe lên vẻ hoảng sợ thì đầu đã bị đập nát. Nếu không phải là y phục của hắn có chỗ cần dùng, Lâm phàm đã sớm đập nát toàn bộ thân thể của hắn rồi.
- A, giết người.
- Ngươi muốn làm gì?
- Đáng giận, ngươi lại muốn giết chết chúng ta, muốn giết người cướp của hay sao?
Bọn họ kêu rất lớn. Nhưng mà những tiếng kêu thảm thiết này đã bị tiếng gào thét từ dưới vực sâu che lấp, cho nên dù là người ở hai bên bờ của vực sâu cũng không biết được tình huống ở trên phi thuyền.
- Tôi Thể cảnh mà cũng dám đến đây rèn luyện sao? Hoàn toàn là lãng phí danh ngạch.
Khiến cho Lâm Phàm bất ngờ chính là trong đám người này lại còn có một tên võ giả Tôi Thể cảnh, mấy chục điểm tích lũy hoàn toàn không đáng để hắn chú ý. Nhưng cũng may là chỉ có một tên võ giả Tôi Thể cảnh mà thôi còn lại đều là võ giả Địa Cương cảnh. Mặc dù chỉ là Địa Cương cảnh tầng một, tầng hai, nhưng mà mình cũng không phải là hạng người có lòng tham không đáy, mặc kệ đến cái gì thì cứ thu vào tay đã, dù sao chân muỗi nhỏ cũng là thịt mà.
Phi thuyền vẫn tiếp tục chạy qua bóng tối. Khi đến được bờ bên kia, trên phi thuyền chỉ có một người Lâm Phàm là còn đứng mà thôi. Mượn nhờ ánh sáng ở nơi này, hắn cũng bắt đầu lục soát thi thể.
Hiện tại mặc kệ những người này có cảnh giới gì, nên lục soát đều lục soát, cho dù là đan dược Nhân giai, Lâm Phàm cũng bỏ vào trong túi.
- Khốn khiếp! Đây là thoải mái không muốn lại cứ đi làm việc khó khăn, ta không ngờ mình có thể nghĩ đến biện pháp tốt như vậy.
Hắn hiện tại cực kỳ hưng phấn, chiếc phi thuyền này nên gọi là Tể Trư Chi Chu hay là Địa Ngục Chi Chu đây.
Sau khi thu hết tất cả mọi thứ, Lâm Phàm lấy Thiên Hà Vương Đỉnh ra, nhanh chóng cọ rửa toàn bộ vết máu ở trên phi thuyền, còn đống thi thể kia bị hắn ném vào trong vực sâu.
Cuối cùng hắn nhanh chóng mặc quần áo của đệ tử canh cửa kia vào, sau đó thao túng phi thuyền trở về, tiếp tục đón heo đến giết.
Người bên ngoài đã sớm không chờ nổi nữa.
- Chuyện gì vậy? Lần này làm sao mà chậm như vậy? Sao mà đến bây giờ còn chưa có trở về?
- Về rồi. Về rồi. Lần này đến phiên chúng ta.
Lâm Phàm đi ra từ cửa hang, trên mặt nở nụ cười tươi, nói:
- Để các ngươi đợi lâu. Vừa mới thay ca, giờ là đến phiên ta đưa mọi người đi. Ai muốn đi vào hiểm địa, tranh thủ thời gian giao tiền, lần này phi thuyền một lần có thể mang ba mươi người.
- Ta làm sao chưa có nhìn thấy ngươi bao giờ vậy?
Nam tử xếp ở đầu nghi ngờ hỏi.
Lâm Phàm cười nói:
- Ta là người mới tới.
- Không đúng, trong nhóm người mới tới cũng không có ngươi.
Nam tử tiếp tục nói. Hắn luôn có cảm giác hơi quái dị, bởi vì hắn rất quen thuộc đệ tử canh cửa ở nơi này mà hắn lại chưa thấy Lâm Phàm bao giờ.
Lâm Phàm nhíu mày, nói:
- Ngươi có vào hay không? Không vào thì tránh ra cho người phía sau đi vào. Ngươi có biết ngươi làm như thế này là đang làm tổn hại cơ duyên của mọi người hay không? Có lẽ hiện tại đi vào thì bọn họ có thể lấy được bảo bối, thế nhưng mà 1 giây sau mới đi vào lại không còn bảo bối nữa.
Người xếp hàng phía sau cũng hét lên:
- Người ở trước mặt kia, đến cùng là ngươi có đi vào hay không? Ngươi không đi thì xéo, lãng phí thời gian của chúng ta.
- Nhanh lên, chúng ta còn muốn tiến vào Lục Mê Cảnh Quật để tìm kiếm bảo bối nữa. Đừng chậm trễ thời gian của chúng ta.
Bởi vì mấy người ở phía sau liên tục thúc giục, nam tử kia dù có chút nghi hoặc nhưng vẫn nộp tiền để tiến vào.
Ba mươi người đã đủ.
Lâm Phàm nhìn những người còn đang xếp hàng, cười nói:
- Phiền phức các vị chờ thêm một lát, chẳng mấy chốc nữa là ta sẽ trở về.
Sau khi Lâm Phàm dẫn theo đám người này đi vào, những người còn xếp hàng ở bên ngoài lại tranh thủ thảo luận.
- Lần này đệ tử canh cửa rất không tệ.
- Ừm, hắn rất khách khí với chúng ta. Nếu như chúng ta tìm được bảo bối ở bên trong, đúng là có thể thưởng thêm cho hắn một chút.
Ba mươi người kia đứng ở trên phi thuyền đúng là cảm giác có chút chật chội, nhưng nghĩ đến việc mình có thể lập tức đi vào Lục Mê Cảnh Quật tìm kiếm cơ duyên cho nên bọn họ cũng không thèm để ý nữa.
Chỉ là đột nhiên, Lâm Phàm cho phi thuyền ngừng lại. Đối mặt với những con cừu non đang đợi chờ tên đồ tể như mình đến làm thịt, hắn cũng vô cùng vui sướng.
- Sao không đi tiếp? Không phải là phi thuyền xảy ra vấn đề chứ.
Có người hô lên, ngữ khí có chút oán giận.
Mà lúc này, Lâm Phàm lấy Lang Nha bổng ra, quay đầu nhìn về phía đám người này, trên mặt nở một nụ cười cười.
- Ngươi lấy binh khí ra làm gì? Nhanh khởi động phi thuyền đi, chúng ta còn muốn tiến vào hiểm địa tìm kiếm cơ duyên.
Lâm Phàm cười nói:
- Hoan nghênh các vị đi lên Tể Trư Chi Chu. Ta là thuyền trưởng của các ngươi, Lâm Phàm. Hiện tại để ta tới thu hoạch các ngươi đi.
Khi mọi người ở đây còn đang nghi hoặc không hiểu Lâm Phàm là có ý gì thì Lâm Phàm đã nhanh chóng vung Lang Nha bổng lên, tiếp theo chính là một trận đồ sát. Trong chốc lát, trên phi thuyền, máu thịt văng tung tóe, cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Đồng thời tiếng kêu thảm thiết không ngừng hòa lẫn với tiếng gào thét từ trong vực sâu khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
- Thoải mái!
Hiện tại, tâm tình của Lâm Phàm thật khó mà dùng ngôn ngữ để biểu đạt. Dọn dẹp xong một đợt này là hắn đã có thêm mấy ngàn điểm tích lũy, còn có không ít nhẫn trữ vật.
Hơn nữa, bên ngoài còn có rất nhiều người đang đợi. Cuộc sống như này đúng là không thể chê vào đâu được, nếu là liên tục làm mười ngày nửa tháng, tài phú thu hoạch được không biết sẽ còn lớn đến đâu.
Nhưng chuyện này cũng không có khả năng, dù sao những tài nguyên này không phải là thứ có thể tái sinh. Sau khi làm thịt toàn bộ e rằng cũng sẽ không còn mấy người đến nữa.
Được rồi, đánh bắt một thời gian rồi chuyển sang nơi khác thôi, dù sao hiểm địa thế này Nhật Chiếu tông cũng có không ít, còn rất nhiều cơ hội cho mình biểu hiện.
Sau khi rửa sạch sẽ Tể Trư Chi Chu, Lâm phàm lập tức trở về, tranh thủ dùng thời gian nhanh nhất, giết càng nhiều heo càng tốt.
Bên ngoài!
- Nhanh như vậy đã trở lại rồi sao?
Người xếp hàng chờ đợi tiến vào hiểm địa nhìn thấy Lâm Phàm đi ra nhanh như vậy cũng cảm thán nói.
Lâm Phàm cười nói:
- Vì để các vị có thể nhanh chóng tiến vào hiểm địa, ta cũng chỉ có thể tăng tốc độ đi tới. Không chậm trễ thời gian quý giá của các vị nữa, giao nộp phí tổn sau đó đi lên thuyền, ta sẽ đưa các ngươi vào hiểm địa.
Đám người cười, hài lòng giao nộp phí tổn, đi thẳng vào bên trong. Đối với bọn họ, Lục Mê Cảnh Quật chính là bảo địa tốt nhất để bọn họ gia tăng thực lực.
- Chờ thực lực của ta tăng thêm một tầng, ta sẽ đi đến một chỗ hiểm địa khác để lịch luyện, tác dụng của Lục Mê Cảnh Quật này cuối cùng vẫn là có hạn.
Trên phi thuyền, một tên nam tử cười nói.
- Ta nghe nói Viêm Hoa tông bên kia cũng có không ít hiểm địa, nếu như có thể đến đó lịch luyện, vậy thì tốt rồi.
- Yên tâm, chờ chúng ta triệt để chiếm lĩnh Viêm Hoa tông thì toàn bộ hiểm địa ở bên kia đều là của chúng ta.
- Không chỉ có hiểm địa là của chúng ta mà ngay cả nữ nhân ở bên đó cũng đều là của chúng ta.
Két!
Phi thuyền đột nhiên dừng lại.
Lâm Phàm xoay người, lấy Lang Nha bổng ra, trên mặt nở nụ cười tươi, nói:
- Hoan nghênh các vị đã đi lên Tể Trư Chi Chu, ta là thuyền trưởng của các ngươi Lâm Phàm, hiện tại...
- Chết hết đi cho ta.
Trong chốc lát, Lang Nha bổng bạo phát, uy thế vô cùng kia cuốn tới, nhanh chóng nghiền ép những người ở trên phi thuyền.
Giờ khắc này, bầu trời đã phát sinh biến hóa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận