Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 209: Thiên Cơ đại nhân

Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Tiêu Dao
--------------------
- Tàn nhẫn, huyết tinh, càng ngày càng bạo lực.
Lâm Phàm cũng không đành lòng. Nhưng đối với điểm tích lũy cùng lục soát thi thể, hắn có một loại khát vọng không thể ngăn cản.
Tại Viêm Hoa tông mặc dù cũng có thể lục soát thi thể, nhưng cũng không thể không có kiêng nể gì như là ở địa bàn của Nhật Chiếu tông.
Nhưng hắn phải nắm chặt thời gian. Nếu như cường giả trấn thủ Lục Mê Cảnh Quật trở về, khẳng định sẽ phát hiện mình là đang đục nước béo cò. Đến lúc đó, nhất định sẽ phát sinh một trận đại chiến kinh thiên động địa. Sau khi xử lý nốt vị cường giả này, hắn cũng phải chuyển chỗ.
Hắn lấy Thiên Hà Vương Đỉnh ra, cọ rửa toàn bộ vết máu bên trên Tể Trư Phi Chu, thi thể lại ném vào trong vực sâu vô tận.
Bảo bối này của Hải Thần tông đúng là cực kỳ thực dụng, không chỉ có thể tắm rửa, nấu canh, hiện tại còn có thể dùng để rửa sạch hiện trường, che giấu hành vi tội ác của bản thân.
Có cơ hội hắn phải đi đến Hải Thần tông một chuyến. Chỉ là trước lúc đó, hắn phải để hành trình đến Nhật Chiếu tông này kết thúc mỹ mãn đã.
Bên ngoài, người của Nhật Chiếu tông đang trò chuyện với nhau, chờ Lâm Phàm trở về.
Đối bọn họ, Lục Mê Cảnh Quật chính là chỗ rất thích hợp để lịch luyện. Không gian bên trong bao la, rộng lớn, mênh mông cho nên dù đã nhiều năm như vậy, bên trong vẫn như cũ có rất nhiều bảo bối. Những bảo bối này giấu ở các nơi bí ẩn, chờ người hữu duyên đến tìm kiếm.
Có người đi vào cũng không lâu lắm là có thể tìm được bảo bối, có người đi vào tận mười ngày lại không thu hoạch được gì. Loại tình huống này thật sự là quá nhiều, nhưng mà cho dù như thế cũng khó mà tiêu trừ nhiệt tình của mọi người, liên tục một đợt lại một đợt đi vào.
Dù sao tất cả mọi người đều cho rằng bản thân chính là người được trời cao chiếu cố, đi vào thể nào cũng có được đại cơ duyên.
Cửa hang đen kịt, một bóng người đi ra.
Trên mặt của Lâm Phàm vẫn giữ nụ cười chân thành, tha thiết. Hắn không nóng không vội đi ra từ bên trong, nói:
- Để các vị đợi lâu, những ai muốn tiến vào hiểm địa, mời giao nộp phí tổn rồi đi vào trong chờ.
Bọn họ phát hiện đệ tử canh cửa hiểm địa lần này rất khác biệt cùng với những người trước kia. Thái độ của người này thật sự là quá tốt rồi. Những đệ tử canh cửa trước kia đều lạnh như băng, ánh mắt khi nhìn về phía bọn họ đều giống như là đang nói muốn đi vào cũng nhanh chút, đừng lằng nhà lằng nhằng.
Lúc này, một đại hán hài lòng gật đầu, nói:
- Ngươi rất không tệ. Số tiền ngoài định mức này liền thưởng cho ngươi, hi vọng ngươi có thể tiếp tục bảo trì loại thái độ này.
Lâm Phàm cười khoát tay, nói:
- Không cần, ngươi cứ giữ lại cũng tốt, ta xưa nay không tiếp nhận ban ân. Nếu như là của ta, nó vĩnh viễn chạy không thoát.
Đại hán nhìn Lâm Phàm một chút, cảm giác đầu óc của tên đệ tử canh cửa này có chút không bình thường, người khác cho chỗ tốt mà cũng không cần.
Nhìn ba mươi người đi về phía cửa hang, Lâm Phàm gãi gãi đầu, trên mặt nở nụ cười xán lạn. Đây thực sự là biện pháp không tồi, chỉ hy vọng có thể nhiều thêm mấy ngày. Sau đó hắn cũng đi vào cửa hang kia.
Sau ba ngày!
Lâm Phàm ngồi ở chỗ đó, ngón tay gõ mặt bàn, nhìn những người xếp hàng ở trước mắt, lắc lắc đầu.
Ba ngày này, hắn cũng không nhớ được đến cùng là mình đã chở bao nhiêu chuyến Tể Trư Chi Chu rồi, nhưng mà điểm tích lũy cũng đã có hơn 150 000.
Đây là một khoản tiền lớn, cũng là tài phú mà hắn chưa bao giờ tích lũy qua.
Khi mà hắn đắm chìm ở bên trong sự tốt đẹp của điểm tích lũy, những người xếp hàng lại đang oán trách.
- Đến cùng là ngươi có cho chúng ta đi vào hay không?
- Chúng ta đã đứng ở chỗ này chờ rất lâu, coi như là chỉ có mười mấy người cũng không thể không cho chúng ta đi vào chứ.
- Quái, bình thường thì có rất nhiều người đến Lục Mê Cảnh Quật mà, hôm nay làm sao lại ít như vậy.
- Không biết, có lẽ những người kia đều nghỉ ngơi đi. Nhưng đến cùng là có cho chúng ta đi vào hay không?
Lâm Phàm nhìn những người ở trước mắt, lắc đầu, nói:
- Còn không được, người quá ít, không có lời.
- Cái gì mà không có lời? Chúng ta đến là để tiến vào hiểm địa. Chúng ta giao nộp phí tổn, ngươi vì cái gì không để cho chúng ta đi vào? Còn nhất định phải đủ người mới được sao?
Lúc này, một nữ tử có dáng người cao gầy đi tới, nửa bên mặt có khắc hoa văn hoa hồng, bên trên hoa hồng này còn có đồ án một cái đầu lâu, đúng là ảnh hưởng tới khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
Mà lúc nhìn thấy nữ tử này, người chung quanh đều tránh qua một bên, hiển nhiên bọn họ cũng biết nữ nhân này là ai.
- Đúng vậy, nhất định phải chờ đủ ba mươi người mới có thể đi vào.
Lâm Phàm gật đầu, vẫn như cũ gõ mặt bàn. Hắn đang suy nghĩ xem hành động của hắn sai lầm ở chỗ nào? Chẳng lẽ là trong mấy ngày này, mình đã giết sạch những người thích đến Lục Cảnh Mê Quật của Nhật Chiếu tông rồi hay sao?
Đến bây giờ cũng không có người mới đến xếp hàng, nhưng rất may mắn, có không ít người đi ra từ trong hiểm địa, hắn điều khiển Tể Trư Chi Chu đi đón rồi nửa đường đập chết, tài phú thu hoạch được cũng rất kinh người.
Thậm chí còn thu hoạch được mấy viên đan dược Địa giai trung phẩm, hiển nhiên là bên trong mấy kẻ bị mình đập chết cũng có gia hỏa tìm được bảo bối ở trong hiểm địa.
Ầm!
Nữ tử mặt hoa hồng đập hai tay lên trên mặt bàn, thần sắc dữ tợn, ngữ khí âm trầm:
- Cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Nếu ngươi không đưa chúng ta đi vào, ngươi sẽ phải hối hận.
Người đứng phía sau nhìn thấy nữ tử kia nổi giận, trong lòng cũng rét run. Nữ tử này cũng là một người rất nổi danh, thủ đoạn tàn nhẫn, nếu có người rơi vào trong tay của nàng, tuyệt đối sẽ chết rất thảm.
Hơn nữa bọn họ biết, nữ tử này tu luyện một môn công pháp cực kỳ cường đại, có thể trong nháy mắt hút hết tinh khí thần của một người đàn ông, biến hắn thành thây khô, để đối phương chết ở thời khắc sung sướng tột cùng.
Bởi vậy ở trong mắt của không ít người, nử tử này chính là hoa hồng có gai, không thể trêu chọc.
Đệ tử canh cửa này mặc dù là đệ tử của Nhật Chiếu tông, nhưng mà thân phận của nữ tử này cũng không đơn giản, nhân mạch rất rộng. Nghe nói nàng có quan hệ với vị cường giả trấn thủ nơi này, mặc dù không biết là thật hay giả, nhưng mà không có lửa làm sao có khói, vị cường giả kia lại không thèm để ý cho nên thà tin rằng có chứ không nên nghĩ rằng không.
Nhưng bây giờ theo bọn họ nghĩ hiển nhiên lời đồn là thật, dù sao có thể nói với đệ tử của Nhật Chiếu tông là ngươi sẽ hối hận, cũng đã đầy đủ chứng minh, nữ nhân này có năng lực chèn ép đệ tử này.
Nhưng bọn họ cũng cười trên nỗi đau của người khác, đệ tử canh cửa này rõ ràng là không bình thường, nhất định phải đủ người làm gì. Hiện giờ nhóm bọn họ cũng đã có mười mấy người, chẳng lẽ còn chưa đủ hay sao?
- Chỉ 11 tên Tôi Thể cảnh, một tên Địa Cương cảnh đã bắt ta đưa các ngươi đi vào sao? Hoàn toàn là lãng phí thời gian, chờ một chút đi.
Lâm Phàm cũng lười đứng dậy.
Sau khi giàu có, tầm mắt cũng đột nhiên cao lên. Chỉ những người này còn không đủ một ngàn điểm tích lũy, đơn giản chính là một loại bi ai.
Khi nữ tử kia tức giận muốn quát mắng tiếp, người xếp hàng ở sau lưng nàng mở miệng nói:
- Chúng ta cũng giao nộp phí tổn đi vào.Dù phí tổn ít hơn một chút thì đó cũng là tài phú. Ngươi bắt chúng ta chờ ở chỗ này cũng chỉ là đang lãng phí thời gian mà thôi. Huống hồ hiện tại có vẻ cũng không còn ai đến nữa, hoạt động một chút có cái gì không tốt đâu, cần gì phải tự rước lấy phiền phức cho bản thân.
Lâm Phàm gõ mặt bàn. Khi nghe được lời nói này, trong mắt của hắn lóe lên tinh quang. Nhìn thoáng qua nam tử vừa mới nói chuyện kia rồi hắn đột nhiên đứng lên, trên mặt nở nụ cười xán lạn.
- Ừm, ngươi nói rất đúng. Tốt. Vậy tất cả mọi người cùng đi vào đi.
Người xếp hàng lập tức nhẹ nhàng thở ra, không nghĩ tới có thể khuyên bảo đối phương dễ dàng như vậy.
- Hừ!
Nữ tử kia còn hừ lạnh một tiếng. Nếu như đệ tử canh cửa này còn dám cự tuyệt, nàng thật không để ý mà giáo huấn hắn một chút, cho hắn biết trên đời này không phải ai cũng đắc tội được.
Lâm Phàm đi tới cửa động, nói:
- Mời vào.
Một đám người hài lòng đi vào, sau đó leo lên phi thuyền. Lâm Phàm nhìn thoáng qua bên ngoài, sân bãi không còn có một ai đến nữa, hắn cũng bất đắc dĩ lắc đầu. Vốn dĩ hắn cho là mình còn có thể làm thêm mấy ngày, lại không ngờ người đã bị mình xử lý sạch.
Qua một đoạn thời gian.
Chỗ cửa hang đen kịt lại xuất hiện một bóng người. Lâm Phàm sửa sang lại cổ áo một chút, về tới vị trí lúc trước, đặt mông ngồi xuống, lẩm bẩm một mình.
- Từng người muốn nhanh chóng chạy đi đầu thai, sao không mang thêm một ít đồ nữa. Thật sự là lãng phí thời gian.
- Thôi, đợi thêm mấy ngày, nếu như vị cường giả trấn thủ nơi này còn không quay trở lại đây, vậy thì mình cũng sẽ đổi chỗ.
Trong khu vực trống trải không có một ai đã không còn phồn vinh như mấy ngày trước, thậm chí ngay cả một người sống đều khó mà nhìn thấy.
Lục Mê Cảnh Quật cứ xuống dốc như vậy hay sao?
Phủ thành chủ thành Bất Lạc.
Một nam tử béo ú, trên người mặc trang phục xa hoa, đang cung kính đứng ở trước mặt một nam tử khác, thấp giọng nói:
- Thiên Cơ đại nhân, tông môn có nhiệm vụ gì mới hay sao?
Hắn là thành chủ của thành Bất Lạc, là người quyền cao chức trọng, khống chế sinh tử của vô số con dân trong thành Bất Lạc. Nhưng người ở trước mặt hắn chính là cường giả trấn thủ Lục Mê Cảnh Quật, người này có địa vị cao hơn hắn, thực lực cũng cao hơn hắn, bởi vậy hắn cần phải cung kính.
Tu vi của Thiên Cơ là Địa Cương cảnh tầng chín, chỉ kém một bước là có thể bước vào Thiên Cương cảnh, nhưng bởi vì tuổi tác quá cao không có cách nào trở thành Thần Tử, chỉ có thể làm trưởng lão của tông môn. Nhưng cho dù như thế, người này cũng là một tồn tại mà hắn không thể đắc tội.
- Ở trong phạm vi lãnh địa của ngươi đã xuất hiện người của Viêm Hoa tông, ngươi cần ra lệnh đề phòng toàn thành, bắt giữ toàn bộ nhân vật khả nghi. Nhớ kỹ, thà rằng giết nhầm cũng không thể bỏ sót, đây là nhiệm vụ tông môn đưa cho ta, cũng là nhiệm vụ của ngươi.
Thiên Cơ nói.
Thành chủ, nói:
- Vâng, đại nhân xin yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ tìm ra được tất cả nội gián.
Thiên Cơ chắp tay sau lưng, không giận tự uy, nói:
- Lẫm Đông Tam Quân có tới tìm ngươi hay không?
- Dạ, không có.
Thành chủ lắc đầu, đúng là gần đây hắn chưa từng gặp qua Lẫm Đông Tam Quân.
Thiên Cơ chau mày, nói:
- Làm sao lại thế? Lẫm Đông Tam Quân đi truy sát những người của tổ chức này đã lâu, hẳn là phải sớm liên lạc cùng ngươi rồi chứ, chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì đó sao?
- Đại nhân, tiểu nhân nghĩ cũng không khả năng này. Dù sao thực lực của Lẫm Đông Tam Quân cũng cực kỳ cường đại, nhất là ba người ở cùng một chỗ, nhóm người của tổ chức kia còn không có năng lực giết bọn họ. Tiểu nhân nghĩ hẳn là bọn họ phát hiện ra chuyện gì đó, cho nên không kịp đi tìm tiểu nhân.
Thành chủ vội vàng nói. Hắn đã từng gặp qua Lẫm Đông Tam Quân. Thực lực của ba người kia rất mạnh, nhưng nghĩ đến tiểu thiếp mà mình vừa mới nạp vào lại bị Lẫm Đông Tam Quân coi trọng rồi đùa chơi chết, hắn cũng cảm thấy vô cùng đau đớn, dù sao chính hắn cũng còn không có chơi qua.
Thiên Cơ gật đầu, nhìn ra bên ngoài, thản nhiên nói:
- Nhớ kỹ, tông môn hiện tại đang có nhu cầu cấp bách, cần một lượng lớn trẻ con đến thí nghiệm, nếu như không thể cướp đoạt từ Viêm Hoa tông vậy thì phải lấy ra từ bên trong mỗi một hộ gia đình.
Sắc mặt của thành chủ biến đổi, nói:
- Đại nhân, gần nhất tông môn tại sao muốn nhiều trẻ con như vậy. Nếu như lấy ra từ trong các hộ gia đình, tiểu nhân sợ sẽ xảy ra bạo động.
- Hừ, vì tông môn hi sinh là vinh quang, ai dám cự tuyệt vậy thì giết cho ta.
Vừa dứt lời.
Thành chủ cũng cảm giác được sát ý kinh khủng phát ra từ trên người của Thiên Cơ đại nhân. Hắn nhanh chóng cúi đầu xuống, không dám nói nhiều nữa.
- Vâng, tiểu nhân minh bạch. Đại nhân, gần đây tiểu nhân mới chiêu mộ một đám hộ vệ, muốn thỉnh cầu đại nhân cho phép bọn họ tiến vào tầng thứ sáu của Lục Mê Cảnh Quật.
Thành chủ nói. Lục Mê Cảnh Quật tổng cộng có sáu tầng, mà năm tầng trước đều là mở ra với bên ngoài, chỉ cần giao nộp phí tổn nhất định là có thể tùy ý tiến vào.
Nhưng mà tầng thứ sáu này lại khác, đây là chỗ lịch luyện cuối cùng, là chỗ cho đệ tử chính thức của Nhật Chiếu tông tiến vào tìm kiếm cơ duyên, người bình thường của Nhật Chiếu tông là không có tư cách tiến vào.
- Ừm, có thể.
Thiên Cơ gật đầu. Bảo bối ở tầng thứ sáu này cơ bản đều đã bị đệ tử trong tông môn thu hoạch hết rồi, cho nên để người khác đi vào cũng không quan trọng.
Mà để Lục Mê Cảnh Quật không ngừng có người tiến vào thì thỉnh thoảng hắn cũng sẽ tiến vào bên trong, lấy ra một chút đan dược hoặc là công pháp do tông môn phân xuống, giấu ở các nơi, để người tiến vào lịch luyện không ngừng tích lũy tài phú cho tông môn.
Chỉ là chuyện này, ai cũng không biết mà thôi.
Trên mặt của thành chủ nở một nụ cười tươi, nịnh nọt nói:
- Đại nhân, tiểu nhân vừa mới nạp một tiểu thiếp, chuyên môn giữ lại vì đại nhân.
- Ngươi đúng là có lòng. Cứ làm tốt chuyện của mình, tông môn sẽ không bạc đãi ngươi.
Thiên Cơ mỉm cười nói.
Thành chủ lập tức quỳ lạy trên mặt đất, nói:
- Vì tông môn hiệu mệnh, máu chảy đầu rơi cũng không tiếc.
Chỉ là nghĩ đến thảm trạng của tiểu thiếp kia của mình, hắn lại cảm thấy đau đớn. Thủ đoạn của vị Thiên Cơ đại nhân càng thêm khủng bố đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận