Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 210: Quả nhiên, ta rất mạnh mẽ

Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Tiêu Dao
------------------------
Hôm sau!
Thiên Cơ ngạo nghễ, oai phong đi trên đường lớn. Thành chủ của thành Bất Lạc thì đi theo sau lưng, còn đi ở sau cùng là một đám hộ vệ tinh khí thần tràn trề. Giờ phút này, mỗi hộ vệ đều rất hưng phấn.
Thành chủ đã báo cho bọn họ. Tất cả bọn họ đều được đi vào tầng thứ sáu của Lục Mê Cảnh Quật. Điều này khiến cho bọn họ cực kỳ mong đợi, bởi vì bọn họ không phải là đệ tử chính thức của Nhật Chiếu tông, cho nên không có tư cách tiến vào tầng thứ sáu.
Nhưng bây giờ bọn họ đã được Thiên Cơ đại nhân cho phép, bọn họ có thể tiến vào trong bảo địa mà chỉ có đệ tử chính thức của Nhật Chiếu tông mới có thể tiến vào. Đi vào trong đó, bọn họ có thể lịch luyện, tìm kiếm bảo bối, nếu như vận khí tốt, phát hiện được cơ duyên lớn, đây chính là cơ hội để cho bọn họ nhất phi trùng thiên, có thể hiển lộ tài năng ở trước mặt thành chủ, để thành chủ coi trọng.
Đến lúc đó, vinh hoa phú quý tới tay, cuộc sống cũng sẽ đi đến đỉnh phong.
Thành chủ đi theo sau lưng Thiên Cơ mà trong lòng thở dài. Tiểu thiếp mà hắn vừa mới nạp đúng là đã chết rồi, hơn nữa dáng chết còn cực kỳ thê thảm. Thân thể đều bị chia làm vô số phần, ngay cả đầu cũng bị cắt đứt thành hai nửa, nhưng mà điều khiến hắn hoảng sợ nhất chính là tuỷ não của người tiểu thiếp này đều bị hút sạch sẽ.
Khủng bố đến cực điểm.
- A, đại nhân, ngươi có ngửi được mùi thơm hay không?
Một tên thị vệ đột nhiên lên tiếng hỏi.
Thành chủ sững sờ, chóp mũi khẽ động, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng bay tới từ phương xa.
Thiên Cơ nhíu mày, hắn cũng không biết mùi thơm này đến cùng là từ đâu mà tới.
Thành chủ thấy Thiên Cơ đại nhân cũng không cảm thấy hứng thú đối với chuyện này, cũng không có hỏi tới, cho nên nói:
- Đại nhân, Lục Mê Cảnh Quật tồn tại khiến cho thành Bất Lạc thu được ích lợi to lớn. Không ít người đều từ ngàn dặm xa xôi chạy đến chính là vì tiến vào Lục Mê Cảnh Quật. Đại nhân trấn thủ Lục Mê Cảnh Quật, tất nhiên là người mang đến nhiều cống hiến nhất cho tông môn.
Thiên Cơ cười có chút tự hào. Hắn trấn thủ Lục Mê Cảnh Quật, tự nhiên là phải để cho nó phát triển. Dù sao ngay cả đan dược Địa giai trung phẩm, hắn cũng có thể bỏ vào bên trong.
Những người tiến vào kia tìm được đan dược cao cấp như vậy, dĩ nhiên là mừng rỡ như điên, mà người bên ngoài biết được tin tức có thể tìm thấy đan dược Địa giai trung phẩm ở bên trong Lục Mê Cảnh Quật này thì khẳng định là sẽ có càng nhiều người tới, hi vọng người kế tiếp tìm thấy được bảo bối chính là mình.
Chỉ là cũng không lâu lắm, Thiên Cơ dừng bước lại, sắc mặt cũng dần dần phát sinh biến hóa.
- Đây là có chuyện gì?
Trước mắt vô cùng trống trải, không thấy bất cứ người nào cả, nếu như nói có chỗ khác thường nữa, vậy thì chính là có một cái đỉnh đứng sừng sững ở giữa sân bãi, mùi thơm mà bọn họ ngửi được lúc trước cũng là từ nơi đó truyền tới.
- Đại nhân, cái này...
Thành chủ choáng váng. Đây là Lục Mê Cảnh Quật trong trí nhớ của hắn hay sao? Sao mà hắn từng nhớ, nơi này đã từng người đông nghìn nghịt, có vô số người đến nơi này xếp hàng vì tiến vào trong hiểm địa.
Nhưng bây giờ, ở bên ngoài Lục Mê Cảnh Quật lại không có một ai. Đây là có chuyện gì vậy?
- Là ai, đi ra.
Lúc này, ánh mắt của Thiên Cơ nhìn chằm chằm về phía chiếc đỉnh lớn kia, nghiêm nghị quở trách.
Lúc này, Lâm Phàm đang nấu ăn. Hiện giờ ở đây thật sự là quá nhàm chán, nếu như không phải là vì điểm tích lũy, hắn đã sớm rời đi.
Lúc nhìn thấy có người tới, hắn lập tức lên tinh thần.
- Xin dừng bước, giao nộp phí tổn thì mới có thể tiến vào hiểm địa.
Lâm Phàm nhìn nước canh trong chiếc đỉnh lớn, do dự một chút, quyết định vẫn là nên đưa bọn gia hỏa này lên Tể Trư Chi Chu trước thì mới tốt.
Không ngờ hắn đợi lâu như vậy, rốt cục lại chờ được nhiều người như vậy.
Hắn nhìn qua rồi giật mình. Chất lượng nhóm người này thật sự là quá cao, cao hơn mấy nhóm người mà mình gặp phải lúc trước không ít.
Giao nộp phí tổn?
Tiến vào hiểm địa?
Ánh mắt của Thiên Cơ dần dần trở nên lăng lệ, sát ý đột nhiên bộc phát, nói:
- Nói, ngươi đến cùng là ai?
Cảm nhận được cỗ sát ý này, trong mắt của Lâm Phàm lóe lên vẻ hưng phấn, sảng khoái. Sát ý này thật mạnh tuyệt đối không phải những con heo lúc trước kia có thể so sánh.
Mà thành chủ đại nhân càng không nhịn được muốn cười to, gia hỏa này có phải là đồ đần hay không? Người này chính là cường giả trấn thủ Lục Mê Cảnh Quật, Thiên Cơ đại nhân, hắn lại còn nói muốn Thiên Cơ đại nhân giao nộp phí tổn, chẳng lẽ là mắt mù hay sao?
- Tiểu tử, ngươi có biết là ngươi đang nói chuyện cùng với ai hay không? Đây chính là Thiên Cơ đại nhân, ngươi cũng dám thu phí của đại nhân hay sao? Ngươi có biết hành vi này của ngươi ngu xuẩn cỡ nào hay không?
Thành chủ tuy trách mắng nhưng trong lòng của hắn cũng hơi nghi hoặc, tiểu tử này chẳng lẽ thật là bệnh tâm thần hay sao? Làm thủ vệ ở đây, vậy mà lại không biếtThiên Cơ đại nhân.
- Đại nhân, theo tiểu nhân thấy, người này...
Thành chủ còn chưa nói hết lời, lại phát hiện khí tức của Thiên Cơ đại nhân đột nhiên biến hóa, không giống với lúc trước. Khí thế rộng lớn vô biên nghiền ép toàn trường làm cho trong lòng của bọn họ đều cảm thấy tựa như là có một tảng đá lớn đang đè xuống vậy, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Thiên Cơ nghiêm nghị nói.
Lâm Phàm nhìn nam tử ở trước mặt, trong lòng mừng thầm. Thanh âm cũng bởi vì hưng phấn mà biến thành run rẩy:
- Ngươi chính là Thiên Cơ, gia hỏa trấn thủ nơi này, võ giả Địa Cương cảnh tầng chín sao?
- Ngươi đến cùng là ai?
Thiên Cơ cũng không ngờ là sẽ có người lợi dụng ở trong khoảng thời gian hắn vắng mặt mà ra tay với chỗ này. Hơn nữa nhìn tình huống hiện tại, chỉ sợ hết thảy đều là do người ở trước mắt tạo thành.
- Mùi máu tươi.
Khứu giác của hắn nhạy cảm đến cỡ nào, chỉ cẩn thận cảm nhận một chút là có thể cảm nhận được mùi máu tươi tràn ngập ở trong không khí. Mặc dù đã rất mỏng manh, nhưng mà cường giả có tu vi như hắn hoàn toàn có thể nhận ra.
Trong khoảng thời gian bản thân rời khỏi nơi này, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Bộ dáng của người trước mắt cực kỳ lạ lẫm, xem ra chính là người của tổ chức kia. Thật can đảm, quả thật là rất can đảm, không ngờ lại có người dám tự đưa tới cửa.
Thành chủ cũng phát hiện tình huống không đúng. Người ở trước mặt chỉ sợ là địch nhân. Sau đó hắn vung tay lên, ra hiệu cho hộ vệ phía sau lấy binh khí ra.
- Bắt hắn lại cho ta.
Trong mắt của mấy người hộ vệ kia lóe ra vẻ hung lệ. Bọn họ lao thẳng đến chỗ Lâm Phàm. Ánh sáng của các loại vũ khí lấp lóe bao phủ Lâm Phàm.
Những thủ vệ này đều có tu vi Địa Cương cảnh, thậm chí người cao nhất là Địa Cương cảnh tầng ba.
Thiên Cơ không hề động đậy. Hắn đang quan sát, gia hỏa này đến cùng có chỗ dựa gì mà dám ở đây làm càn, hơn nữa nhìn thấy hắn cũng hề sợ hãi. Hắn nghĩ cứ để mấy tên sâu kiến này đi lên thăm dò một phen. Kể này can đảm như thế, chỉ sợ cũng có chỗ dựa nhất định.
- Nguyên bản ta còn muốn mời các ngươi cưỡi Tể Trư Chi Chu, xem ra là không cần thiết, như vậy thì mời các ngươi ăn một bữa ngon đi.
Lâm Phàm cười, hơi nhấc ngón tay.
Nước canh đang sôi trào bên trong Thiên Hà Vương Đỉnh trôi nổi lên. Đây là nước sông đã được lão sư luyện chế qua, mỗi một giọt cũng có sức mạnh tương đương với võ giả Địa Cương cảnh tầng một.
- Cẩn thận nhấm nháp đi.
Oanh!
Nước canh đang trôi nổi ở trên không trung tựa như là bị một sức mạnh vô hình trùng kích, đột nhiên bắn ra, Lúc thân thể của những thủ vệ kia vừa chạm đến nước canh, lập tức có cảm giác thân thể nhận lấy trọng kích, phun ra một búng máu tươi. Chỉ một đòn, toàn quân đã bị diệt.
- Sao lại có thể như thế?
Thành chủ há to miệng, những người này chính là hộ vệ do hắn tự tay tuyển nhận. Mỗi một người đều là cường giả Địa Cương cảnh, thế nhưng mà bây giờ đối phương mới đánh ra một chiêu, toàn bộ lập tức bị đánh ngã.
Bàn tay của Lâm Phàm đập vào Thiên Hà Vương Đỉnh, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Thiên Cơ.
- Ta ở chỗ này, cô đơn tịch mịch, chờ ngươi thật lâu. Hiện tại ngươi rốt cuộc đã đến, như vậy thì ta nên nhanh chóng giải quyết ngươi thôi, sau đó còn chuyển sang nơi khác.
Thiên Cơ trông thì thản nhiên nhưng mà ở chung quanh cơ thể của hắn lại có vô số sợi tơ tỏa ra ánh sáng màu trắng quấn quanh. Những sợi tơ này không ngừng kéo dài về bốn phương tám hướng. Tảng đá cản đường lập tức bị sợi tơ đâm xuyên, lưu lại một khe hở thật nhỏ.
- Ngươi là người của tổ chức nào?
Lâm Phàm lắc đầu, nói:
- Ta không phải người của tổ chức nào cả. Ta chỉ là người tới để giết ngươi mà thôi. Ta ở chỗ này chính là vì chờ ngươi trở về. Tốt. Không cần nói nhảm nữa, chúng ta chiến đấu đi.
Ầm!
Trong nháy mắt, cái áo trên người Lâm Phàm đã vỡ nát, cơ bắp cuồn cuộn hiển hiện, thân thể cũng nhanh chóng hóa thành khổng lồ. Trong chốc lát, Lâm Phàm đã biến thành một người khổng lồ màu đen cao tới ba mét. Dưới sự chiếu rọi của ánh nắng mặt trời, thân thể đen kịt kia lại tản ra ánh sáng khác thường.
Mà lúc này, mặt ngoài của thân thể đen kịt đột nhiên hiện ra huyết văn màu đỏ.
- Thực lực của ngươi còn cường đại hơn cả tên Thần Tử mà ta từng gặp mặt, như vậy ta sẽ dùng toàn lực tới chiến đấu với ngươi.
Khí thế không ngừng đề thăng, tóc dài đen nhánh dần dần chuyển hóa thành màu đỏ như máu.
Thiên Cơ chau mày, hắn đã cảm nhận được sức mạnh mà đối phương bộc phát ra. Nguồn sức mạnh này khiến cho hắn cảm thấy kinh hãi, đồng thời hắn cảm giác khí huyết ở trong cơ thể của mình tựa như là bị một sức mạnh vô hình dẫn dắt, muốn phá thể mà lao ra vậy.
- Đại nhân.
Khi mà thành chủ cảm nhận được sức mạnh cuồng bạo này, hắn sợ mất mật, hai chân không tự chủ được run lẩy bẩy, máu tươi ở trong cơ thể cũng trở nên xao động.
Mà đúng lúc này, một thanh âm van lên bên tai thành chủ.
- Chiến trường của ta không cho phép có kẻ yếu tồn tại.
Hai con mắt màu đỏ ngòm của Lâm Phàm lóe ra vẻ hưng phấn. Hắn có thể cảm giác được bên trong cơ thể của tên Thiên Cơ này có ẩn chứa một sức mạnh cường đại. Xem ra tên này còn cường đại hơn cả tên Phục Đô Thánh kia.
Quả nhiên tên Thiên Cơ này không khiến cho hắn thất vọng, kể từ khi ra ngoài đến nay, rốt cục hắn có thể thoải mái đánh một trận.
Huyết chi lực!
Đây là đặc tính mới sau khi được Bạo Huyết đề thăng, cũng là đặc tính chưa bao giờ có, bởi vì hắn có thể cảm giác được đặc tính này có chút khủng bố.
Quả nhiên!
Máu tươi ở trong cơ thể những tên hộ vệ đã chết kia tựa như là bị thứ gì dẫn dắt vậy, không ngừng chảy ra giống như là vô số con rắn máu vậy lan tràn ở trên mặt đất rồi nhanh chóng ngưng tụ ở dưới hai chân của Lâm Phàm.
- A! Thiên Cơ đại nhân, cứu ta.
Lúc này, thành chủ hoảng sợ gào thét. Hắn phát hiện ánh mắt của mình chỉ còn một màu huyết hồng, không còn thấy rõ mọi thứ ở xung quanh nữa. Máu tươi chảy ra từ bên trong ngũ quan, dọc theo thân thể rơi xuống đất, sau đó cấp tốc chảy về chỗ hai chân của Lâm Phàm.
Thiên Cơ không có để ý thành chủ mà là đăm chiêu suy nghĩ, hắn muốn biết kẻ này tu luyện công pháp gì?
Ngay cả hắn cũng cảm giác được máu tươi ở trong cơ thể đang sôi trào, muốn phá thể mà ra. Nếu như không phải thực lực của hắn cường đại, chỉ sợ kết cục cũng sẽ giống thành chủ này.
- Quả nhiên, Huyết chi lực rất cường đại.
- Vậy mà khiến cho máu tươi trong cơ thể của ta sôi trào lên, bây giờ sâu kiến đã biến mất, chiến đấu bắt đầu.
Trong nháy mắt, thân thể của Lâm Phàm đã biến mất, bóng người màu đỏ ngòm lóe lên ở bốn phía.
- Ta chẳng cần biết ngươi là ai. Dám can đảm đến chỗ của ta nháo sự, chỉ có một kết cục, đó chính là chết.
Thiên Cơ chợt quát một tiếng, mười ngón tay vươn ra rồi kéo một phát, nói:
- Cắt đứt.
Vô số sợi tơ màu trắng lít nha lít nhít điên cuồng lan tràn ra giống như là muốn bao phủ trọn cả cái thiên địa này vậy.Sau đó những sợi tơ này đột nhiên co vào, bao phủ thân thể của Lâm Phàm.
Ầm!
Ầm!
Trong hư không liên tục vang lên tiếng nổ ing tai.
Tốc độ của Lâm Phàm đã đạt đến cực hạn, Lang Nha bổng cùng cái chảo ở trong tay điên cuồng va chạm cùng những sợi tơ này, rồi mạnh mẽ xoắn diệt hết thảy, nhanh chóng mở ra một con đường.
Trong chốc lát, Lâm Phàm đã xuất hiện ở trước mặt Thiên Cơ, Lang Nha bổng nhanh chóng đập về phía đỉnh đầu của Thiên Cơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận