Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 211: Kỳ vọng càng lớn, thất vọng càng lớn

Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nguồn: TruyenYY
Nhóm: Ẩn Môn
------------------------
- Hộ Tráo
Trong chốc lát, những sợi tơ quấn ở chung quanh kia điên cuồng phun trào rồi nhanh chóng ngưng tụ, hình thành một cái lưới lớn màu trắng dày đặc trên đỉnh đầu của Thiên Cơ.
Lang Nha bổng rõ ràng bị cái lưới lớn này ngăn trở, không thể đánh xuống.
- Tu vi chỉ là Địa Cương cảnh tầng sáu lại có thể bộc phát ra sức mạnh bực này. Hiện tại ta rất có hứng thú đối với công pháp của ngươi. Nhưng chênh lệch giữa cảnh giới cùng lĩnh ngộ của hai chúng ta là không thể siêu việt.
- Xuyên Thấu.
Giờ khắc này, hai tay của Thiên Cơ đột nhiên duỗi thẳng. Trên mỗi ngón tay đều có vô số sợi tơ vặn vẹo, đầu mũi nhọn lấp lóe ánh sáng lạnh lẽo muốn nhanh chóng đâm xuyên qua thân thể của Lâm Phàm, sau đó xé nát hắn.
Lâm Phàm nhấc tay trái lên, cái chảo mang theo uy thế cuồng bạo đánh về phía khuôn mặt củaThiên Cơ.
Phốc.
Hơn mười sợi tơ điên cuồng đâm xuyên thân thể của Lâm Phàm, nhưng mà hắn không thèm để ý, tốc độ của cái chảo kia vẫn không hề giảm bớt.
Bang~
Cái chảo đánh trúng nửa bên mặt Thiên Cơ, đánh hắn bay thẳng về phía xa.
Mà lồng ngực của Lâm Phàm lại có thêm mười lỗ máu, trong mỗi lỗ máu đều có vô số sợi tơ. Tựa như là vừa mới đi vào nhưng mà còn không có kịp đâm sâu thì đã bị người đánh gãy, chúng một mực cố gắng giãy dụa ở lồng ngực của Lâm Phàm.
- Thứ đồ gì đây, buồn nôn đến cực điểm.
Lâm Phàm vươn tay bắt được phần đuôi những sợi tơ này. Hắn tựa như là không biết đau đớn vậy, nhanh chóng rút những sợi tơ này ra, ném ở trên mặt đất. Bởi vì phía đầu bên kia của sợi tơ đang cắm vào trong thân thể của hắn, cho nên lúc rút ra còn kéo theo cả một chút thịt.
Kẽo kẹt!
Phương xa, Thiên Cơ đứng lên, trên nửa bên mặt có sợi tơ giăng đầy, chính chúng đã chặn lại một kích vừa rồi của Lâm Phàm, nhưng mà sức mạnh khổng lồ vẫn khiến cho khóe miệng của Thiên Cơ chảy xuống một dòng máu tươi.
- Kẻ mạnh như ngươi tuyệt đối không phải là hạng người vô danh. Nói! Ngươi đến cùng là ai?
Thiên Cơ lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm. Dù chỉ vừa mới giao thủ trong chốc lát nhưng hắn cũng đã nhìn ra, tu vi của gia hỏa này chỉ là Địa Cương cảnh tầng sáu nhưng lại có thể bộc phát sức mạnh đáng sợ đến cực điểm.
Nhất là kiểu đấu pháp hoàn toàn không hề phòng thủ của đối phương mới là thứ làm cho hắn cảm thấy kinh hãi.
Vừa nãy, Lâm Phàm không hề né tránh đòn tấn công của hắn. Đó là điều hắn không ngờ tới cho nên hắn mới không kịp phản ứng. Nhưng may mắn có những sợi tơ này bảo hộ, nếu không trực tiếp chịu một đòn kia thì đầu của hắn cũng đã nát rồi.
- Chiến đấu thì nên thoải mái hưởng thụ, nói nhảm nhiều như vậy làm gì.
Ầm ầm!
Lấy Lâm Phàm làm trung tâm, một sức mạnh mênh mông nhanh chóng bạo phát ra. Mặt đất rạn nứt, hãm sâu xuống dưới, vết nứt như là mạng nhện lan tràn ra xung quanh mà Lâm Phàm đã sớm biến mất.
Thần sắc của Thiên Cơ ngưng trọng, ánh mắt sắc bén, tay phải hất lên. Vô số sợi tơ bay múa, nhanh chóng bao phủ cả cánh tay phải, màu da nguyên bản trong nháy mắt đã biến thành màu trắng của sợi tơ.
- Tìm được ngươi rồi.
Thiên Cơ chợt quát to. Tay phải nâng lên, bổ về phía hư không. Sức mạnh cường hãn bạo phát ra. Chỉ bằng tu vi Địa Cương cảnh tầng chín mà hắn lại có thể cưỡng ép xé rách hư không, quả thật là rất khủng bố.
Ầm vang!
Một bóng người xuất hiện. Lang Nha bổng đập vào tay phải của Thiên Cơ. Lực trùng kích cường đại bạo phát ra, toàn bộ mọi thứ ở chung quanh lập tức bị chôn vùi, mà không khí cũng bị chấn động như là sóng biển vậy, một tầng lại một tầng khuếch tán ra bên ngoài.
Bùm!
Thân ảnh của hai người không ngừng lấp lóe ở trên không trung, mỗi một lần lấp lóe đều vang lên tiếng nổ thật to. Mặt đất phía dưới đã không ngừng vỡ nát.
Ầm!
Hai bóng người dần dần hiện ra, đứng cách nhau một khoảng.
Trên lồng ngực của Lâm Phàm có một vết thương, máu tươi như là thác nước dọc theo vết thương không ngừng chảy xuống. Nhưng mà máu tươi chảy ra trong nháy mắt chảy xuôi đến hai chân, lại một lần nữa bị Lâm Phàm hấp thu.
- Sảng khoái, ngươi thật rất là mạnh mẽ. Cũng đã lâu lắm rồi, ta không có chiến đấu kịch liệt như vậy.
Hiện tại Lâm Phàm cực kỳ hưng phấn, toàn bộ máu tươi ở trong cơ thể đều đang sôi trào lên. Chiến đấu ngang cơ như thế này khiến cho hắn cảm thấy cực kỳ sảng khoái, thoải mái hơn việc một quyền đánh nát kia rất nhiều.
Chỉ là lúc này sắc mặt của Thiên Cơ càng lúc càng ngưng trọng. Tay phải không ngừng run rẩy, một đoạn xương cốt nhanh chóng đâm xuyên da thịt, lòi ra bên ngoài.
Sau mấy chục lần va chạm, sức mạnh của đối phương khiến cho hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, khiến cho hắn cảm thấy áp lực, hơn nữa loại đấu pháp không muốn mạng này của đối phương cũng để hắn cảm thấy sợ hãi.
Vừa rồi, hắn tìm được cơ hội, tay phải đánh lên lồng ngực của đối phương, lưu lại một vết thương sâu tận xương, bây giờ máu còn đang chảy. Thế nhưng mà hắn cũng không ngờ đối phương không hề có ý nghĩ né tránh, ngược lại còn cố gắng đánh nát xương cốt ở tay phải của hắn, khiến cho một đoạn xương cốt đâm xuyên cánh tay, lòi ra bên ngoài.
Tí tách!
Máu tươi nhỏ giọt xuống mặt đất.
Trong nháy mắt, máu tươi lăn xuống tựa như là đã có được sinh mệnh lực, dũng mãnh lao thẳng đến chỗ đối phương. Mà máu tươi ở trên những vết thương kia khác cũng như là bị một sức mạnh vô hình dẫn dắt, không ngừng giãy dụa. Nếu như không phải là bản thân vận chuyển cương khí để áp chế, chỉ sợ trong chốc lát, mình sẽ bị đối phương hút khô máu.
- Ngươi rất không tệ, có chút tài năng.
Lâm Phàm cười, hơi nhấc ngón tay. Một ngọn lửa bùng lên ở trên đầu ngón tay. Sau đó Lâm Phàm nhanh chóng đặt ngọn lửa lên trên vết thương
Tư tư
Âm thanh thiêu đốt vang lên, vết thương nhanh chóng đóng vảy, không chảy máu nữa.
- Ngươi đến cùng là thứ gì?
Thiên Cơ thấy cảnh này, nuốt nước bọt. Hắn chưa bao giờ thấy qua người nào hung ác đối với bản thân như kẻ ở trước mắt này. Thậm chí hắn không có cách nào nhìn ra sự thống khổ ở trên mặt của đối phương, giống như là thương thế mà hắn chịu đều là chuyện nhỏ, không đáng để lo.
- Tốt, đừng hỏi nhiều như vậy, nói cho ngươi cũng lãng phí nước bọt, bởi vì đối với ta, ngươi đã là người chết.
Lâm Phàm cười cực kỳ hưng phấn. Đã lâu lắm rồi hắn không được chiến đấu sảng khoái như thế này.
Thoải mái, thật sự là quá sung sướng.
Thiên Cơ chịu đựng đau nhức kịch liệt, nhanh chóng nhét đoạn xương cốt kia vào, sau đó vô số sợi tơ tràn vào, cưỡng ép ổn định thương thế lại.
- Tốt. Tốt. Cũng thật lâu rồi, ta không có gặp được người như ngươi.
Thiên Cơ lắc lắc cánh tay, sau đó ánh mắt ngưng tụ, nói:
- Nếu như ngươi cho rằng đây chính là toàn bộ thực lực của ta, như vậy ngươi cũng thật quá coi thường ta.
Trong chốc lát, khí thế của Thiên Cơ phát sinh biến hóa, vô số sợi tơ chui ra từ dưới lòng bàn chân rồi không ngừng vặn vẹo.
- Hôm nay ta sẽ để ngươi cảm thụ thực lực chân chính của ta. Nhưng ngươi cũng đứng bị dọa sợ nhé.
- Phúc Thể!
Lập tức, những sợi tơ chui ra từ dưới lòng bàn chân này bao trùm cả hai chân của Thiên Cơ. Vô số sợi tơ không ngừng xoay tròn quấn quanh, sau đó lan tràn lên phía trên. Chân, eo, ngực thậm chí là đầu cũng đều bị những sợi tơ này bao trùm.
Lâm Phàm mỉm cười. Bịch một tiếng, trong nháy mắt hắn đã biến mất mà lúc xuất hiện một lần nữa thì hắn đã ở trước mặt Thiên Cơ. Lang Nha bổng nhanh chóng quét ra.
- Tốc độ của ngươi quá chậm.
Thiên Cơ lạnh lùng nói. Một quyền nhanh chóng đánh vào bụng của Lâm Phàm.
Ầm!
Lâm Phàm đột nhiên bay về phía sau. Trong nháy mắt thân hình đã hãm sâu vào trên vách đá, tạo thành một hố sâu hình người, chấn động khiến cho bụi bay mù mịt.
Thiên Cơ bóp bóp tay, bẻ bẻ cổ, nói:
- Ngươi rất mạnh nhưng mà vẫn còn xa mới đủ.
- Thật sao?
Lúc này, thanh âm của Lâm Phàm vang lên từ bên trong cái hố trên vách đá. Năm cái ngón tay màu đen tráng kiện chộp vào mặt trên vách đá rồi hắn từ từ đi ra.
Phần bụng vừa mới một quyền đánh lõm sâu đi vào, hơn nữa mặt ngoài giống như là bị thứ gì cắt đứt vậy, xuất hiện vô số vết thương lít nha lít nhít, mà mỗi một chỗ vết thương đều có lượng lớn máu tươi tuôn ra.
- Ngươi đã bộc lộ thực lực mạnh nhất, như vậy ta cũng có thể buông tay. Chỉ hy vọng là ngươi tuyệt đối đừng làm ta thất vọng.
Lạch cạch!
Lâm Phàm sải bước ra, ánh mắt màu đỏ kia nhìn chằm chằm về phía Thiên Cơ. Một đám sương mù màu đen nồng đậm phát tán ra bám vào trên bề mặt thân thể.
- Đây là cái gì?
Thiên Cơ vẫn đang cảm thụ sức mạnh ẩn chứa trong cơ thể mình, nhưng đột nhiên, sắc mặt lại biến đổi. Từ trên khí tức mà đối phương phát tán ra, hắn cảm nhận được một sức mạnh kinh khủng vượt xa sức mạnh trong cơ thể của hắn.
Lâm Phàm bước từng bước một về phía Thiên Cơ, mỗi khi đi một bước, ma khí màu đen ở trên người càng thêm nồng đậm.
Thiên Cơ không tự chủ được lùi về sau một bước. Hắn cảm giác khí tức này tựa như là lão ma ở trong vực sâu vậy, khiến cho người ta có cảm giác kinh hãi.
Ma Thể hình thức ban đầu!
Đặc tính của Cực Hạn Đại Ma Quyết.
- Ma Vực!
Một câu nói âm trầm vang lên.
Tựa như là có thứ gì đó che phủ, mặt đất nguyên bản có màu vàng đột nhiên biến thành màu đen, hơn nữa phần màu đen này còn đang không ngừng kéo dài.
- Chuyện gì thế này?
Thiên Cơ ngưng trọng. Hắn phát hiện tình huống hiện tại đột nhiên trở nên cực kỳ quỷ dị. Khi ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, sắc mặt của hắn bỗng nhiên biến đổi.
Thân thể càng thêm đen kịt, loáng thoáng cảm giác được ở trên thân thể kia có xích sắt màu đen quấn quanh, nhưng mà xích sắt này như ẩn như hiện, không biết là thật hay giả.
Uỳnh!
Lúc Thiên Cơ còn đang ở vào trong trạng thái khiếp sợ thì Lâm Phàm đã biến mất. Trong nháy mắt, hắn phát hiện một cái nắm đấm màu đen xuyên thấu hư không đánh tới.
- Mặc kệ ngươi là cái gì cũng đều phải chết.
Thiên Cơ chợt quát to. Hắn vung nắm đấm lên, muốn lấy cứng chọi cứng.
Nhưng mà ngay khi tiếp xúc với nắm đấm kia, Thiên Cơ đột nhiên cảm giác một sức mạnh khổng lồ đập đến. Tơ mỏng bao phủ trên cánh tay không chịu nổi sức mạnh này nhanh chóng nứt toác ra, mà thân thể của hắn cũng đồng thời bay về phía sau, vẻ mặt không dám tin tưởng.
- Tại sao có thể như vậy?
Thiên Cơ không dám tin tưởng, một quyền vừa rồi lại khiến cho hắn có cảm giác bản thân không hề có khả năng phản kháng. Mà lúc này, con ngươi của hắn đột nhiên co vào, nguyên bản trong tầm mắt là bầu trời, đột nhiên hóa thành một bóng người.
- Còn chưa kết thúc đâu.
Song quyền của Lâm Phàm hợp lại, sau đó đột nhiên đập xuống.
Thiên Cơ phun ra một búng máu tươi rồi thân thể cũng nhanh chóng rơi xuống mặt đất.
Ầm
Mặt đất chia năm xẻ bảy, tạo thành một cái hố sâu to đùng.
Lâm Phàm hạ xuống, đứng ở biên giới của hố sâu, cúi đầu, có chút thất lạc mà lẩm bẩm một mình.
- Xem ra vẫn là ta nghĩ nhiều rồi.
- Nếu như thi triển toàn lực, ngay cả một quyền của ta, ngươi cũng không chịu được. Chẳng lẽ chỉ có cường giả Thiên Cương cảnh mới có thể khiến ta cảm nhận được áp lực cực lớn sao?
Nhìn về phía bầu trời, Lâm Phàm vươn tay giống như là muốn tóm lấy mặt trời ở trên không trung kéo xuống.
- A! Ngươi đừng quá làm càn.
Trong hố sâu vang lên thanh âm tức giận.
Toàn bộ những sợi tơ bao phủ ở chỗ lồng ngực của Thiên Cơ đều đã vỡ tan, bại lộ thân thể nguyên bản của hắn. Mặc dù hiện tại chật vật đến cực điểm, nhưng mà Thiên Cơ vẫn cố gắng hóa thành một vệt sáng đánh về phía Lâm Phàm.
Trong ánh mắt tràn ngập lửa giận thiêu đốt bởi vì hắn cảm nhận được sỉ nhục cực lớn.
- Đừng làm phiền ta, ta đang suy tư về cuộc đời.
Lâm Phàm vươn tay, tát Thiên Cơ một cái. Những sợi tơ bao phủ đầu của Thiên Cơ lập tức vỡ nát, đầu lâu cũng theo đó nổ tung, một cột máu phun trào.
Một cái thi thể không đầu nhanh chóng ngã xuống dưới chân Lâm Phàm.
- Ai, kỳ vọng càng lớn, thất vọng cũng càng lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận