Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 212: Sứ mệnh vinh quang của Chiến Thuyền Tám Cánh

Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nguồn: TruyenYY
Nhóm: Ẩn Môn
-----------------------
- Là lỗi của ta, là ta không có hoàn toàn khống chế sức mạnh của bản thân, làm cho ngươi có ảo giác là có thể giết chết ta.
- Kỳ thật ta còn không có thi triển Long Thân nữa, nhưng đáng tiếc, ngươi không có cách nào áp chế ta đến mức kia.
Lâm Phàm lắc đầu, thân thể khôi phục lại như cũ. Lập tức, hắn cảm giác khí tức trong người cực kỳ không ổn định. Thương thế trong trận chiến này bây giờ mới hoàn toàn bạo phát ra.
Lấy ra Thái Hoàng Kiếm, chém bản thân một kiếm.
Mười giây sau, phục sinh, trạng thái đã khôi phục đỉnh phong.
- Hình như sau khi phục sinh, ta liền giống như biến thành người khác. Cảm giác mất mát khi chiến đấu không vừa lòng đã hoàn toàn tiêu tán, thậm chí cảm giác u buồn ở trong lòng kia cũng đã biến mất.
Lâm Phàm trầm mặc một lát. Trong đầu hắn có một ý nghĩ, chẳng lẽ sau khi mình phục sinh, không chỉ có trạng thái thân thể khôi phục như cũ mà thậm chí tâm tình tiêu cực cũng sẽ biến mất hay sao?
Sau đó, hắn lắc lắc đầu, không nghĩ nữa, nhìn về phía thi thể của Thiên Cơ, ánh mắt sáng lên.
- Để ta nhìn xem cường giả trấn thủ Lục Mê Cảnh Quật đến cùng sẽ có vật gì tốt nào.
Hắn nhanh chóng lục soát thi thể. Đối với cường giả, nhất định phải lấy hình thức lục soát thi thể để biểu đạt kính ý.
Dù sao cũng chỉ có cường giả mới có thể khiến cho mình có hứng thú lục soát thi thể.
Trong một nhà trà lâu nào đó của thành Bất Lạc.
Hai nam một nữ ngồi yên quanh một cái bàn, căn bản không hề đụng đến nước trà ở trước mặt, cả ba người đều nhìn về phương xa.
- Khí tức kia là khí tức của Thiên Cơ lão cẩu.
Một tên nam tử dung mạo bình thường thấp giọng nói.
Mà nam tử dung mạo tuấn tú ở một bên, trầm tư nói:
- Rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra? Là ai đang chiến đấu cùng Thiên Cơ? Chấn động kịch liệt như thế này, không biết phần thắng sẽ nghiêng về bên nào?
- Tú ca, ta nghĩ chúng ta có lẽ nên đi xem một chút. Nếu như người kia là người một nhà, chúng ta có lẽ có thể cứu hắn một lần. Thực lực của lão cẩu Thiên Cơ kia huynh cũng biết đấy, trừ phi là cường giả Thiên Cương cảnh, nếu không thì không thể nào là đối thủ của Thiên Cơ.
Nữ tử duy nhất trong ba người nhìn về phía nam tử dung mạo bình thường và nói.
Trần Thiên Tú trầm mặc một lát rồi nói:
- Thời gian chiến đấu kéo dài rất lâu, nói rõ tu vi của đối phương hẳn là không có đột phá đến Thiên Cương cảnh. Hiện tại khí tức của cả hai bên đều đã tiêu tán, chắc hẳn chiến đấu cũng đã kết thúc. Lấy tính cách của Thiên Cơ, tuyệt đối sẽ lưu lại người sống. Đi! Chúng ta bây giờ lập tức qua đó. Nhớ kỹ không thể liều mạng! Nếu như là người một nhà, chúng ta sẽ lập tức cứu đi.
- Ừm.
Hai người khác gật đầu, nhanh chóng đứng dậy thanh toán rồi rời đi.
Lục Mê Cảnh Quật.
Sau khi Lâm Phàm dọn dẹp sạch sẽ những thứ ở trên người Thiên Cơ, hắn cũng tiện thể thu thập đồ vật của những người khác. Sau đó hắn suy tư một chút, phía trước chính là thành Bất Lạc, liệu mình có nên đi lên diệt toàn bộ người ở trong thành này hay không?
Nhưng mà ngẫm lại cũng không ổn, nếu như diệt một thành chắc chắn sẽ kinh động đến cao tầng của Nhật Chiếu tông, điều này có ảnh hưởng rất lớn đối với kế hoạch của mình. Hơn nữa ở bên trong thành Bất Lạc kia cũng có thể có người của Viêm Hoa tông tiềm phục. Nếu như mình ra tay vậy không phải là giết oan người một nhà hay sao?
Sau đó hắn nhanh chóng hóa thành một vệt sáng chạy về phương xa.
Đánh xong chỗ này rồi thì nên đổi một chỗ thôi, trước tiên tìm một nơi bí mật để đột phá đã. Điểm tích lũy khổng lồ như thế đặt ở trên người cũng khiến cho bản thân cảm thấy bất an.
Qua một đoạn thời gian.
Ba bóng người lặng lẽ xuất hiện ở gần Lục Cảnh Mê Quật. Sau khi nhìn thấy tình cảnh trước mắt, bọn họ cũng hoàn toàn choáng váng.
Cảnh vật tan hoang.
- Trận chiến này đến cùng là phải kịch liệt đến trình độ nào mới có thể tạo thành tình cảnh như thế này.
Nữ tử kia cực kỳ khiếp sợ.
Trong lòng của Trần Thiên Tú cũng cực kỳ khiếp sợ, hắn chỉ tay về một hướng nói:
- Nơi đó có thi thể, chúng ta đi xem một chút.
Hai người kia cũng nhìn theo hướng tay của Trần Thiên Tú chỉ, nơi đó có một lượng lớn thi thể nằm tán loạn.
- Đây là thành chủ của thành Bất Lạc, hắn lại bị người giết chết.
Nam tử khuôn mặt tuấn tú giật mình nói.
- Tú ca, các ngươi mau tới.
Đúng lúc này, giọng của nữ tử vang lên, trong thanh âm này tràn đầy vẻ không dám tin tưởng. ở trước mặt nàng là một bộ thi thể không đầu, còn nàng hiện giờ đang trợn tròn mắt.
Hai người Trần Thiên Tú vội vàng tiến đến, hỏi:
- Thế nào? Có chuyện gi vậy?
- Các ngươi nhìn.
Nữ nhân chỉ vào bộ thi thể kia bởi vì quá mức khiếp sợ, ngón tay đều run lẩy bẩy.
Hai người cũng nhìn qua, rồi lập tức ngây ngẩn cả người, trăm miệng một lời nói:
- Thiên Cơ...
Bộ thi thể này mặc dù không có đầu, nhưng mà bọn họ liếc mắt một cái thì cũng đã nhận ra. Bởi vì bọn họ mãi mãi cũng sẽ không quên sợi tơ ở trên bộ thi thể này. Vô số đồng bạn của bọn họ đều bị sợi tơ này phân thây, thậm chí ngay cả lúc chết, bọn họ cũng không ngờ mình sẽ chết như thế này.
- Ha ha ha...
Trần Thiên Tú phá lên cười, nói:
- Chết rồi, Thiên Cơ lão cẩu vậy mà chết rồi. Đúng là trời xanh có mắt.
- Tú ca, chúng ta đi mau. Động tĩnh ở nơi này có lẽ đã khiến cho nhiều người chú ý. Chúng ta ở chỗ này, thật sự là quá nguy hiểm. Thiên Cơ bị người giết chết, thành chủ của thành Bất Lạc cũng bị giết chết. Bây giờ, chúng ta cần liên lạc với tổ chức, lập tức cứu con dân Viêm Hoa tông ở bên trong thành Bất Lạc ra. Hiện tại làm như thế hẳn là sẽ không quá khó khăn. Nếu như chờ Nhật Chiếu tông biết chuyện này, điều động càng nhiều cường giả tới đây, chỉ sợ cũng không có cơ hội nữa.
Nữ tử vội vàng nói.
- Thế nhưng mà trong thời gian ngắn như vậy, chúng ta căn bản là không có cách để người trong tổ chức tới.
Trần Thiên Tú nhíu mày. Hắn không ngờ sẽ có cơ hội tốt đến mức này, chỉ là muốn nắm giữ cơ hội này cũng không dễ dàng lắm.
- Theo ta được biết còn có một tổ chức ở chỗ này, có lẽ bọn họ có thể trợ giúp chúng ta.
Nữ tử nói.
Sơn môn của Nhật Chiếu tông.
Bầu trời nguyên bản trong xanh, đột nhiên bị một chiếc phi thuyền to lớn che phủ. Bóng dáng khổng lồ bao trùm mặt đất, để người bị bao phủ ở phía dưới nghĩ rằng trời đã tối.
Đệ tử canh gác sơn môn ngẩng đầu, nhìn thấy phi thuyền to lớn từ phương xa bay tới, hô to:
- Nhìn kìa, đó là Chiến Thuyền Tám Cánh của Phục sư huynh. Bọn họ đã trở về.
- Không biết lần này bọn họ đi Viêm Hoa tông có kết quả thế nào? Liệu có mang được gia hoả kia về hay không?
- Chờ chút, Phục sư huynh muốn làm gì, làm sao mà Chiến Thuyền Tám Cánh lại bay về phía bên kia?
Anh Hồn Bia.
- Quỳ xuống cho ta.
Một đệ tử của Nhật Chiếu tông nghiêm nghị trách mắng. Cái roi trong tay liên tục quất vào người của một nam tử. Mặc dù khắp cả người nam tử này đều be bét máu, nhưng trong ánh mắt vẫn lóe ra thần sắc bất khuất. Ánh mắt như là dã thú, nhìn chằm chằm vào đệ tử của Nhật Chiếu tông kia, nhếch miệng cười tươi, nói:
- Xem ra thằng khốn kia thật sự đã chết rồi. Thực sự là quá tốt rồi. Lão tử đời này không lỗ, muốn giết muốn chặt tùy các ngươi.
- Đồ hỗn trướng! Ngươi dám lừa giết sư huynh của ta, quỳ xuống, khấu đầu trước sư huynh cho ta.
Đệ tử kia nghiêm nghị nói.
Một Thần Tử của tông môn bọn họ lại bị người lừa giết, chết ở trong hiểm địa. Mà bọn họ còn suýt tý nữa để kẻ này trốn thoát được. Cuối cùng mấy vị trưởng lão của tông môn phải ra tay mới có thể bắt được kẻ này. Hiện tại hắn đã bị trưởng lão phế tu vi. Bây giờ hắn muốn kẻ này quỳ gối tạ tội với vị Thần Tử kia.
Ở bên cạnh có một lão giả, đôi mắt khép hờ, nói:
- Ngươi có biết Thần Tử mà ngươi giết là ai không?
- Lão tử cần gì quan tâm hắn là ai. Hiện giờ lão tử cũng chỉ có một cái mạng này mà thôi. Dù sao cũng là kiếm lời, ta nói đám người Nhật Chiếu tông các ngươi đều là đồ đần. Lão tử chỉ mới thi triển một kế nhỏ đã khiến cho tên Thần Tử kia chết rồi.
Nam tử cười lớn, cảm giác như là mình đã làm một chuyện cực kỳ ghê gớm.
- Hắn là con của ta, con độc nhất của ta.
Thanh âm của lão giả càng ngày càng lạnh. Bởi vì không còn chút tu vi nào cho nên dưới áp lực của lão giả này, nam tử kia phải phun ra một búng máu tươi.
Nam tử không thèm để ý chút nào, còn cất tiếng cười to:
- Thật sao? Nguyên lai là con của ngươi. Ta nói làm sao lại ngốc như vậy, nguyên lai là có nguyên nhân. Nói cho ngươi, lão tử ẩn nhẫn mười ba năm, chính là vì hành động ngày hôm đó, thằng khốn kia giết cả nhà của ta. Bây giờ đại thù của ta đã báo. Đời này với ta thế là đủ rồi. Mặc kệ các ngươi làm trò gì, ta cũng không sợ.
Một người ở bên cạnh đi tới tát hắn một cái, thần sắc dữ tợn, nói:
- Cẩu tạp chủng của Viêm Hoa tông như ngươi còn dám làm càn sao? Trưởng lão, để ta giết hắn, báo thù cho sư huynh.
Lão giả không nói gì, sau đó nhấc bàn tay lên. Một con côn trùng màu tím xuất hiện ở trên lòng bàn tay của hắn:
- Ngươi biết đây là cái gì không?
Khi nhìn thấy con côn trùng này, mấy người đệ tử ở xung quanh cũng không khỏi lui về phía sau một bước, biểu hiện cực kỳ e ngại.
Mà khi nhìn thấy con côn trùng này, sắc mặt của nam tử kia biến đổi tựa như là nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ kinh khủng vậy. Đây là Phệ Thể Ma Trùng, nó sẽ nuốt hết tất cả khí quan trong thân thể ký chủ, sau đó đẻ trứng. Mà những quả trứng này sẽ thay thế khí quan để ký chủ sống sót, ký chủ cũng sẽ từ người dần dần biến thành trùng nhân.
- Lão phu sẽ không để ngươi dễ dàng chết đi như vậy đâu. Suy đi tính lại cũng chỉ có thể để ngươi trở thành ký chủ của con Phệ Thể Ma Trùng này mà thôi.
Lão giả lạnh lùng nói.
- Cẩu vật có gan liền giết ta.
Nam tử gào thét. Hắn không muốn trở thành trùng nhân, cũng không muốn cống hiến bất kỳ thứ gì cho Nhật Chiếu tông cả.
- Lão phu muốn ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. Sau này ngươi sẽ xuất lực cho tông ta, huyết tẩy Viêm Hoa tông.
Lão giả lạnh lùng nói. Hiện tại bọn họ vẫn đang nghiên cứu, chế tạo Chiến Tranh Cự Thú mới nhất, càng thêm cường đại, càng thêm cuồng bạo.
Đột nhiên, bầu trời đen lại.
Lão giả ngẩng đầu, sắc mặt ngưng trọng, nói:
- Phục Đô Thánh, ngươi muốn làm gì? Ngươi không biết nơi này là địa phương nào hay sao? Tại sao ngươi lại dám lái Chiến Thuyền Tám Cánh đến nơi này?
Chỉ là Chiến Thuyền Tám Cánh cũng không có dừng lại.
Ầm ầm!
Chiến Thuyền Tám Cánh to lớn nhanh chóng đập vào Anh Hồn Bia cao vút trong mây. Đá vụn không ngừng lăn xuống. Các đệ tử ở chung quanh cũng bị hù dọa đến trợn mắt hốc mồm rồi nhanh chóng chạy trốn về bốn phương tám hướng.
Đột nhiên!
Chiến Thuyền Tám Cánh đung đưa kịch liệt. Từ bên trong Chiến Thuyền Tám Cánh, một quầng sáng nhanh chóng khuếch tán ra bên ngoài.
- Không tốt.
Lão giả trông thấy cảnh này, sợ hãi quát. Đây là dấu hiệu khi Chiến Thuyền Tám Cánh sắp tự bạo.
- Ha ha ha ha... Lão bất tử, tử kỳ của các ngươi đến rồi.
Nam tử kia đã tiềm phục tại Nhật Chiếu tông hơn chục năm, tự nhiên biết đây là tình huống như thế nào, lập tức phá lên cười. Không ngờ lúc sắp chết, ông trời lại cho hắn nhìn thấy cảnh tượng xán lạn như vậy.
Uỳnh!
Trong chốc lát, Chiến Thuyền Tám Cánh đã nổ tung. Lấy Anh Hồn Bia làm trung tâm, một sức mạnh khủng bố nhanh chóng khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Từ chỗ sâu trong tông môn, mấy bóng người đột nhiên bay tới. Khi nhìn thấy cảnh tượng kia, bọn họ cũng quá sợ hãi, lập tức thi triển thủ đoạn thông thiên bảo hộ tông môn.
Chiến Thuyền Tám Cánh tự bạo hình thành một đợt sóng xung kích, nhanh chóng khuếch tán ra bên ngoài. Những nơi nó đi qua, toàn bộ hóa thành tro tàn. Cả Nhật Chiếu tông đều đung đưa kịch liệt.
Những đệ tử kia ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không có kịp phát ra, trong nháy mắt đã nổ tung.
- Đáng giận.
Lão giả kia nổi giận gầm lên một tiếng, thiên địa chi lực ngưng tụ thành vòng bảo hộ cường đại. Chỉ là ở dưới uy lực của vụ bạo tạc này, vòng bảo hộ này cũng không có chèo chống bao lâu nhanh chóng nổ tung, lão giả liên tục phun máu.
Mặt đất vỡ nát, vô số phòng ốc không chịu nổi lực trùng kích cũng bắt đầu sụp đổ.
- Cứu mạng.
Một đệ tử bị phòng ốc sụp đổ đập trúng, tê tâm liệt phế hô hào. Thế nhưng mà trong chốc lát, ánh mắt của hắn lóe lên vẻ hoảng sợ, một tảng đá lớn từ trên trời giáng xuống, nhanh chóng nện hắn thành bánh thịt.
Sức mạnh bạo tạc bị cường giả đỉnh cao của Nhật Chiếu tông khống chế tại trong phạm vi nhất định, không để nó khuếch tán ra bên ngoài.
Trong lòng của vô số đệ tử nghiêm nghị, không biết là đã xảy ra chuyện gì. Vừa rồi còn rất tốt, đột nhiên cả tông môn rung động, bầu trời đều u ám, sau đó liền vang lên vô số tiếng kêu thảm thiết.
Toàn bộ Anh Hồn Bia đều bị chôn vùi tạo thành một cái hố to, mà kiến trúc ở chung quanh cũng sụp đổ. Giờ khắc này, tất cả mọi người trong Nhật Chiếu tông vẫn hoàn toàn không nghĩ ra, tại sao tai nạn này lại xảy ra?
Bạn cần đăng nhập để bình luận