Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 214: Cứ điểm Lục Thời

Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nhóm: Ẩn Môn
Nguồn: TruyenYY
-----------------------
Lúc này ở Nhật Chiếu tông,tâm trạng của mọi người đều vô cùng trầm thấp. Trên bầu trời, những đám mây đen như là chì nặng nề làm cho tất cả mọi người có cảm giác cực kỳ ngột ngạt.
Vô số đệ tử choáng váng nhìn miệng hố to lớn ở phương xa kia tựa như là không thể tin được sẽ có chuyện như thế xảy ra.
Chiến Thuyền Tám Cánh tự hủy, uy lực cuồng bạo phát tán ra xung quanh. Nếu như không phải là có mấy vị cường giả trong tông môn trấn áp, vậy thì hậu quả cũng khó mà lường được.
- Là ai, đến cùng là ai?
Một tên trưởng lão toàn thân đầy máu tức giận gào thét. Hắn không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế này. Chiến Thuyền Tám Cánh tự bạo vốn là chuyện không có khả năng xảy ra, bởi vì nguyên liệu mà bọn họ sử dụng căn bản là không có cách nào bộc phát ra uy lực bực này.
Nhưng lúc cảm nhận được uy lực của lần tự bạo này, hắn lại hoàn toàn choáng váng. Lần này Chiến Thuyền Tám Cánh tự bạo, sức mạnh phát tán ra căn bản khiến cho người ta khó mà ngăn cản. Để làm được chuyện này có lẽ chỉ có sử dụng nguyên tinh làm nguyên liệu mới có thể tạo thành đi, hơn nữa nguyên tinh này còn nhất định phải là loại tinh khiết nhất.
Phù phù!
Vô số đệ tử quỳ trên mặt đất. Bọn họ không ngờ Anh Hồn Bia thần thánh ở trong suy nghĩ của bọn họ đã hoàn toàn bị hủy diệt, chỉ có hố sâu to lớn kia nói rõ nơi này đã từng là vị trí của Anh Hồn Bia.
Mỗi một người đệ tử của Nhật Chiếu tông đều hi vọng tương lai mình có thể tiến vào Anh Hồn Bia. Bởi vì như thế chính là có được vinh quang chí cao, đời đời kiếp kiếp đều được hưởng thụ sự tế bái của đám người hậu bối.
Nhưng mà hiện tại tất cả cũng đã không còn nữa.
Lúc này, từ trong hố sâu, mấy bóng người hóa thành mấy vệt sáng bay về phía tông môn đại điện, sau đó tất cả cùng quỳ lạy ở trên mặt đất.
- Tông chủ, chúng ta đã điều tra rõ ràng.
Ngữ khí của những người này mặc dù rất bình tĩnh, nhưng lại không khó để nhìn ra trong nội tâm của bọn họ cũng cực kỳ hoảng sợ. Chiến Thuyền Tám Cánh tự bạo ở gần Anh Hồn Bia tạo thành tổn thất vô cùng nghiêm trọng, ngoài ra còn có vô số thương vong.
Mặc dù chuyện này không hề có bất cứ quan hệ nào với bọn họ. Nhưng vào thời khắc này, bọn họ cũng đều biết, lửa giận ở trong lòng của tông chủ chỉ sợ đã lên đến đỉnh điểm, hoàn toàn có thể đốt cháy tất cả mọi thứ thành tro bụi. Bọn họ cũng không muốn thành nơi trút giận của tông chủ đâu.
- Nói.
Bóng người cao lớn kia đứng ở trên cao nhưng tựa như là cả người đang hòa làm một thể với bóng tối, mà ở chung quanh, bọn họ ẩn ẩn cảm giác được mấy ánh mắt cũng đang nhìn chằm chằm về phía bọn họ.
Những ánh mắt này giấu ở trong bóng tối, không có lên tiếng cũng không có đi ra.
Nhưng mà bọn họ biết, những ánh mắt này chính là của mấy vị cao tầng đỉnh tiêm ở trong tông môn, những người nắm trong tay toàn bộ sinh tử của Nhật Chiếu tông.
- Là có người cố ý cài đặt để Chiến Thuyền Tám Cánh đánh úp về phía Anh Hồn Bia, hơn nữa còn thay đổi nguyên liệu khởi động thành nguyên tinh cao cấp nhất, cho nên mới có thể tạo thành uy lực như vậy. Đồng thời bởi vì đây là Chiến Thuyền Tám Cánh của Phục Đô Thánh, cho nên, tiểu nhân suy đoán, sự việc lần này chính là hành động của Viêm Hoa tông.
Người quỳ lạy ở trên mặt đất run lẩy bẩy.
Lúc này, từ phương xa, mấy bóng người bay tới, sau đó phù phù một tiếng, quỳ lạy ở trên mặt đất.
- Tông chủ tha mạng, tha mạng.
Những người đến sau này đều là đệ tử canh giữ ở sơn môn, chức trách của bọn họ chính là chặn đường tất cả phi thuyền từ bên ngoài lái tới.
Nguyên bản bọn họ cũng đã thấy được phi thuyền này, nhưng mà khi nhìn thấy đây là Chiến Thuyền Tám Cánh của Phục Đô Thánh Phục sư huynh, bọn họ cũng không có tiến lên chặn đường, bởi vì Phục Đô Thánh là Thần Tử của tông môn, là người quyền cao chức trọng.
Đồng thời bọn họ cũng người của Phục Đô Thánh, đương nhiên sẽ không chặn chiến thuyền của sư huynh mình lại.
Thế nhưng mà khi một tiếng nổ lớn, rung động đất trời vang lên, bọn họ cũng kinh ngạc đến trợn tròn mắt, đồng thời cũng biết được mình đã xông ra đại họa.
Giờ khắc này, hiện trường rất an tĩnh, không hề có một chút thanh âm nào.
- Chức vị trọng yếu như vậy mà tông môn giao cho các ngươi cũng nói rằng tông môn tin tưởng các ngươi đến thế nào, nhưng mà các ngươi lại trông coi như vậy hay sao?
Trong bóng tối, âm thanh kia vang lên, cực kỳ âm trầm, cực kỳ khủng bố làm cho mấy người đang quỳ lạy kia cảm thấy vô cùng kinh hãi, không ngừng run rẩy.
Thậm chí ở thời khắc này, bọn họ cảm thấy tựa như là rơi vào trong hầm băng.
- Tông chủ tha mạng.
Bọn họ dập đầu cầu xin tha mạng, chỉ cầu miễn qua tội chết, thậm chí để bọn họ lo lắng chính là ngàn vạn không nên để bọn họ sống không bằng chết.
Đột nhiên, bóng tối nguyên bản đang thản nhiên kia đột nhiên nổi lên sóng gió. Từ trong bóng tối, từng bóng người màu đen lao ra, những bóng người này tựa như là cái bóng vậy, nhanh chóng quấn quanh những đệ tử đang quỳ lạy kia.
- A! Tông chủ tha mạng ...
Những đệ tử này quá sợ hãi, gầm rú lên. Tiếng thét tê tâm liệt phế. Trong lòng bọn họ đã bị cảm giác sợ hãi bao phủ.
Ầm!
Máu tươi bắn tung tóe, thịt nát bắn ra khắp nơi.
Những đệ tử điều tra hiện trường kia nuốt nước miếng, run lẩy bẩy, không dám lên tiếng, mồ hôi trên trán tí tách lăn xuống.
Bọn họ biết tông chủ đã hoàn toàn tức giận, thậm chí toàn bộ tông môn cũng như thế.
Đối với tông môn, Anh Hồn Bia có ý nghĩa quá sâu sắc, cũng không phải là một nơi tầm thường.
...
Cứ điểm Lục Thời là một căn cứ trọng yếu của Nhật Chiếu tông.
Lúc này, tiếng mắng chửi, tiếng kêu thảm thiết không ngừng từ nơi này truyền ra ngoài.
Một đệ tử của Nhật Chiếu tông có làn da ngăm đen, tay cầm roi dài quất vào người một nam tử quần áo tả tơi và quát:
- Chớ có biếng nhác, nhanh làm việc cho ta.
Ở dưới một roi này, nam tử kia da tróc thịt bong, máu thịt be bét, đau đớn khiến cho hắn hít vào mấy hơi lạnh, có xúc động muốn ngã trên mặt đất. Nhưng mà hắn biết mình không thể ngã xuống, bởi vì nếu như thế vậy thì kết cục sau cùng chính là bị đưa đi làm thức ăn nuôi yêu thú.
Trên sân bãi lớn như vậy, vô số tù binh đang vận chuyển đá, có khối đá nặng mấy trăm cân, cũng có khối nặng đến mấy ngàn cân không giống nhau. Những khối đá này được đục ra từ nơi này, rồi vận chuyển đến phương xa, dùng để tu sửa tường thành.
Lúc này, ở bên trong đám tù binh này, có mấy người đi ở cùng một chỗ, vụng trộm liếc nhìn nhau một cái, sau đó hơi nhẹ gật đầu, động tác này không có khiến cho bất cứ người nào chú ý.
- Muốn chết, đứng lên cho ta.
Đúng lúc này, phương xa vang lên tiếng quát chói tai. Một đệ tử của Nhật Chiếu tông quất roi vào người một nam tử. Roi dài trong tay hắn như là cuồng long vậy, quất nam tử kia đau đến không ngừng lăn lộn ở trên mặt đất.
Người vận chuyển đá ở chung quanh nhìn thấy tình huống này, năm ngón tay nắm chặt lại, trong mắt lóe ra vẻ phẫn nộ. Nhưng mà bọn họ biết, ở trong này phản kháng chính là muốn chết, không ai có thể cứu được bọn họ.
Cũng không lâu lắm, nam tử kia đã bị quất đến không nhúc nhích.
Đệ tử của Nhật Chiếu tông kia nhìn thoáng qua, nhổ một bãi nước bọt, nói:
- Đồ phế vật, chết là không có bất kỳ tác dụng gì nữa, chỉ có thể làm đồ ăn cho yêu thú.
Sau đó roi dài quấn lấy cổ chân của nam tử kia rồi cổ tay của hắn đột nhiên hất lên, vung thi thể nam tử kia lên một cái xe chuyên dụng, bị người chở đi nuôi nấng yêu thú.
- Chăm chỉ làm việc cho ta! Nếu ai cảm thấy không được thì cứ nói với lão tử một câu, lão tử sẽ đưa các ngươi đi đút cho yêu thú.
Không có người nào dám phản kháng, thậm chí đại đa số người ở đây đều đã tuyệt vọng. Bọn họ cảm giác cả đời này cũng chỉ có thể sống chết ở chỗ này. Trước kia nơi này cũng có một nhóm người phản kháng, nhưng mà kết cục sau cùng cũng vô cùng thê thảm, thậm chí có thể nói là máu chảy thành sông.
Cường giả Thiên Cương cảnh trấn thủ nơi này vung một tay đã có thể trấn áp toàn bộ người phản kháng. Một lần kia đã hoàn toàn đánh một tia hi vọng le lói trong lòng của mọi người ở đây tới vực sâu.
Ở bên trong một đám nô lệ, có mấy người mắng thầm, ánh mắt lại lặng lẽ nhìn về phía phương xa. Bọn họ đang đợi, bởi vì cơ hội chẳng mấy chốc sẽ tới.
Tại một chỗ bí ẩn bên ngoài cứ điểm Lục Thời.
Một đám người ẩn nấp ở nơi đó cũng đã lâu mà chưa hề di chuyển, yên tĩnh chờ đợi cơ hội.
Một nam tử trung niên nhìn chằm chằm vào cửa lớn ở phía trước của cứ điểm Lục Thời, nói:
- Mọi việc đều đã chuẩn bị sẵn sàng, cơ hội chỉ có một lần, Lý Sùng Sơn dẫn ba tên phụ tá tạm thời rời khỏi cứ điểm Lục Thời, đến thành Bất Lạc kiểm tra tình huống. Điều chúng ta muốn làm chính là lợi dụng thời gian bọn họ rời khỏi nơi này, nhanh chóng giải cứu toàn bộ người ở bên trong ra.
- Cường giả trấn thủ Lục Mê Cảnh Quật là Thiên Cơ bị người giết chết, cũng không biết tin tức này là thật hay là giả? Đến cùng là người nào có bản sự giết chết lão cẩu Thiên Cơ kia? Tin tức này thật sự là khiến cho ta cảm thấy quá phấn chấn.
Một nữ tử nói.
- Tám phần là sự thật. Nếu như không phải lão cẩu Thiên Cơ kia bị người giết chết, Lý Sùng Sơn cũng sẽ không mang người rời khỏi cứ điểm Lục Thời. Nếu như bọn họ không rời khỏi, chúng ta cũng sẽ không có cơ hội này.
Nam tử trung niên vừa dứt lời, bên trong cứ điểm Lục Thời lập tức vang lên tiếng hô lớn.
- Hành động.
Hưu!
Mấy người ẩn nấp ở đây đột nhiên hóa thành mấy vệt sáng nhanh chóng phóng về phía cửa lớn của cứ điểm Lục Thời. Đệ tử canh giữ ở cửa ra vào nhìn thấy có người đánh tới cũng hơi choáng váng. Khi hắn kịp phản ứng lại, trên cổ lại xuất hiện một tia máu, trong nháy mắt máu tươi phun ra như suối, hắn ngã trên mặt đất, không còn khí tức sinh mệnh.
Nữ tử lúc trước, tay cầm một con dao găm sắc bén, khinh thường nhìn thoáng qua bộ thi thể này, sau đó theo đội ngũ nhanh chóng đi vào bên trong.
Tư thế hiên ngang, thủ pháp gọn gàng.
Ở trong sân bãi, những nhân viên của tổ chức giấu ở bên trong nơi này cũng đứng dậy phản kháng, nhanh chóng giết chết đệ tử của Nhật Chiếu tông ở bên cạnh, sau đó nhìn về phía những đồng bào còn không rõ tình huống kia rồi gào thét:
- Còn nhìn cái gì, tất cả đều tranh thủ thời gian, cầm vũ khí lên cùng chúng ta giết ra ngoài.
Nội ứng ngoại hợp, thừa dịp những người của Nhật Chiếu tông khác ở bên trong cứ điểm Lục Thời còn không có kịp phản ứng, dẫn người rời khỏi nơi này. Đó chính là kế hoạch của bọn họ.
- Đội trưởng ở nơi này.
Một nam tử tiềm phục ở bên trong đám nô lệ hô lớn.
Hùng Liệt Bách mang theo đám người đánh thẳng đến chỗ bọn họ. Đám người nhanh chóng tụ tập ở cùng nhau.
- Thủy Tú, chúng ta cần phải đi.
Hùng Liệt Bách quay đầu nhìn về phía nữ tử đang hăng hái giết chết đệ tử của Nhật Chiếu tông kia, hô lớn.
- Vâng, đội trưởng.
Dao găm trong tay Thủy Tú nhanh chóng cắt cổ một đệ tử của Nhật Chiếu tông, rồi nàng cũng nhanh chóng lui về phía sau.
Mà những người nô lệ kia vẫn còn đang choáng váng, không biết nên làm sao bây giờ. Bốn phía này đều là tường cao, chắc chắn như thế này thì làm sao mới có thể rời khỏi đây. Cho dù là những người kia có thể ôm bọn họ nhảy ra, nhưng mà nơi này có nhiều người như vậy, cũng không có khả năng mang theo từng người rời khỏi chứ.
Uỳnh!
Đúng lúc này, một tiếng nổ lớn vang lên. Bức tường cao lớn kia giống như là bị cái gì đánh vào vậy, nhanh chóng bị đục một cửa hang lớn.
Một con yêu thú loài gấu khổng lồ xuất hiện ở cửa hang. Con yêu thú này cao mấy trượng, bắp thịt cuồn cuộn, có lẽ chính là còn yêu thú này đã phá vỡ tường thành nặng nề kia.
- Yêu thú...
Đám nô lệ nhìn thấy con yêu thú này, nội tâm đột nhiên run lên. Ánh mắt cuồng bạo, tàn nhẫn của con yêu thú kia để bọn họ cảm thấy khủng bố.
- Đội trưởng, ta tới rồi.
Đúng lúc này, một thanh âm non nớt vang lên từ phía sau yêu thú. Sau đó, một đứa trẻ trên đầu đội một cái nón màu xanh lá, người mặc áo da thú đột nhiên xuất hiện ở trên đỉnh đầu yêu thú tựa như là đang thao túng yêu thú vậy.
- Chủng Tử lợi hại.
Thủy Tú nhìn thấy đứa bé kia, cũng cười nói.
Đây là đồng đội của bọn họ, một đứa trẻ rất thần kỳ. Lúc bọn họ phát hiện đứa trẻ này thì hắn đang sinh hoạt cùng một đám yêu thú, hơn nữa còn có thể ra lệnh cho đám yêu thú làm một ít chuyện đơn giản.
Dựa vào năng lực của Chủng Tử, bọn họ cũng không tiếp tục phải sợ hãi khi gặp được yêu thú, thậm chí còn có thể để yêu thú giúp bọn họ giám thị tình huống chung quanh. Gặp được tình huống địch nhân phục kích, bọn họ cũng sẽ có thể biết trước mà nhanh chóng rời khỏi, nhưng lấy năng lực hiện tại của Chủng Tử, hắn chỉ có thể ra lệnh cho yêu thú có tu vi dưới Địa Cương cảnh tầng bốn.
Còn một đầu yêu thú loài gấu mà hiện tại hắn đang thao túng này chính là Cuồng Bạo Hỏa Hùng có tu vi Địa Cương cảnh tầng ba.
- Đó là dĩ nhiên, ta chính là Chủng Tử mà.
Chủng Tử dương dương đắc ý nói. Chỉ là đột nhiên, một vệt sáng lạnh lẽo đột nhiên phá vỡ thiên địa, chém thẳng đến chỗ Chủng Tử.
- Rống!
Cuồng Bạo Hỏa Hùng cảm nhận được nguy cơ, đột nhiên vận lực, hất văng Chủng Tử ở trên lưng ra, sau đó nổi giận gầm lên một tiếng, nhanh chóng ngăn cản vệt sáng lạnh lẽo kia.
Phốc phốc!
Vệt sáng lạnh lẽo nhanh chóng chém Cuồng Bạo Hỏa Hùng thành hai nửa, máu tươi rơi vãi khắp nơi.
Chủng Tử nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt đột nhiên trợn to tựa như là không thể tin được vậy rồi lập tức gào thét:
- Thiết Hùng.
- Không ngờ các ngươi lại thật sự tới.
Lúc này, từ trên bầu trời, một thanh âm vang lên, một bóng người nhanh chóng xuất hiện ở phương xa.
Hùng Liệt Bách nhìn qua, sắc mặt biến đổi:
- Lý Sùng Sơn...
Hắn không ngờ cường giả trấn thủ cứ điểm Lục Thời lại không hề rời khỏi nơi này, đến cùng là xảy ra chuyện gì vậy?
- Bắt rùa trong hũ, đơn giản đến cực điểm, sâu kiến như các ngươi mà còn muốn tổ chức phản kháng để cứu người Thật đúng là rất ngoan cường. Nhưng các ngươi quá bất cẩn, cứ điểm Lục Thời có ta trấn thủ mà các ngươi cũng dám đến. Hôm nay toàn bộ đều lưu lại nơi này đi.
Lý Sùng Sơn giơ cao một tảng đá lớn, sau đó đột nhiên quăng ra. Tảng đá nhanh chóng chặn cửa hang kia.
- Đại nhân uy vũ.
Một người trong nhóm Hùng Liệt Bách đột nhiên lao ra, vọt thẳng tới, quỳ lạy ở trên mặt đất, mặt mũi tràn đầy vẻ cung kính.
- Trương Hoành là ngươi bán đứng chúng ta sao?
Thủy Tú nhìn thấy người kia, lập tức giận dữ hét.
Lý Sùng Sơn nhìn về phía người đang quỳ lạy kia, trên mặt lóe ra ý cười âm trầm, nói:
- Ngươi yên tâm, chúng ta đã hứa hẹn đưa vinh hoa phú quý cho ngươi thì nhất định sẽ cho ngươi.
- Tạ đại nhân.
Phốc!
Chỉ là trong chốc lát, đầu người cùng thân thể đã tách rời.
- Ngươi xuống dưới hưởng thụ đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận