Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 215: Ta sẽ để cho ngươi minh bạch sự chênh lệch

Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nhóm: Ẩn Môn
Nguồn: TruyenYY
------------------------
Hùng Liệt Bách nhìn tình huống trước mắt, trong lòng đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng, hắn không ngờ Lý Sùng Sơn lại không hề rời khỏi cứ điểm Lục Thời.
- Đại nhân!
- Đại nhân!
- Đại nhân!
Lúc này, ba người bay tới, quỳ lạy ở trước mặt Lý Sùng Sơn.
Cứ điểm Lục Thời, ngoại trừ Lý Sùng Sơn thì có ba người cầm quyền cao nhất, cũng là những nhân vật có thực lực mạnh nhất.
Kiếm Ma, Độc Cô Ý.
Côn Ma, Trương Tử Thành.
Đao Ma, Đồ Hải.
Ba người này đều có tu vi là Địa Cương cảnh tầng chín, thực lực cường đại. Cho dù là một người trong đó cũng đều có năng lực tiêu diệt tất cả người trong tổ chức của bọn họ.
- Đội trưởng, chúng ta phải làm gì bây giờ?
Sắc mặt của Thủy Tú hơi tái đi, nàng cũng không ngờ tình huống hiện tại lại biến thành như thế này. Bọn họ dám đến nơi này cứu người cũng bởi vì biết được tin tức bốn người này không còn ở đây. Chỉ cần bọn họ nhanh chóng cứu người rời khỏi thì tuyệt đối sẽ không có việc gì xảy ra.
Thế nhưng mà sao có thể nghĩ đến, đây chỉ là một cái bẫy của đối phương. Nàng thật không dám tưởng tượng, người theo bọn họ cùng một chỗ hành động, vì bọn họ cung cấp nhiều lần cơ mật kia, lại vì vinh hoa phú quý mà bán rẻ bọn họ.
Mấy thành viên khác cũng cảm thấy tuyệt vong, hai tay cũng bắt đầu run lẩy bẩy, nhưng mà tín niệm cường đại vẫn đang chống đỡ bọn họ, để bọn họ không có sợ hãi.
- Thiết Hùng của ta chết rồi sao?
Nhìn thi thể con yêu thú bị phân thành hai kia, hai con ngươi của Chủng Tử dần dần không có thần thái giống như là đang choáng váng vậy.
Sắc mặt của Hùng Liệt Bách cực kỳ ngưng trọng, hắn hiện tại cũng không biết nên làm cái gì nữa.
Đột nhiên, từ một bên, một bóng người xông ra ngoài.
- Ta muốn giết các ngươi.
Chủng Tử nổi giận gầm lên. Trên làn da bóng loáng đột nhiên mọc ra lông tóc rậm rạp, hắn không ngờ đã bắt đầu hóa thú.
- Chủng Tử mau trở lại.
Hùng Liệt Bách nhìn thấy cảnh này, lập tức sợ hãi, nhanh chóng lao tới, muốn kéo Chủng Tử trở về.
Lý Sùng Sơn nhìn thấy tình huống này, lập tức vui mừng, nói:
- Tử Thành bắt lấy tạp chủng này. Người này có thể hoàn mỹ dung hợp cùng với yêu thú. Thật là thần kỳ. Đây là nguyên liệu cực tốt để mấy người yêu thú đường thí nghiệm.
- Vâng.
Trương Tử Thành gật đầu rồi hắn lập tức hóa thành một vệt sáng, lao về phía đứa bé kia.
Hùng Liệt Bách vươn tay bắt được Chủng Tử rồi nhanh chóng ném hắn trở về đội ngũ. Sau đó cảm nhận được sát ý đánh tới, hắn cũng chợt quát to, giơ tay phản kích.
Ầm!
Một bóng người đột nhiên bị đánh bay ra ngoài.
Hùng Liệt Bách bị thương nặng. Hắn phun ra một búng máu tươi rồi nhanh chóng lăn đến dưới chân đám người Thủy Tú. Thủy Tú cũng vội vàng đỡ hắn đứng lên.
Nàng biết đối phương rất mạnh chỉ không ngờ đối phương lại cường đại như thế. Đội trưởng rõ ràng là cường giả Địa Cương cảnh tầng tám, cho dù đối phương là cường giả Địa Cương cảnh tầng chín cũng không có khả năng một chiêu đã có thể trấn áp đội trưởng.
Khụ khụ!
Hùng Liệt Bách vẫn tiếp tục ho ra máu, trong mắt cũng lóe ra vẻ cảnh giác.
Trương Tử Thành chắp một tay ở sau lưng, tay phải cầm trường côn màu bạc khẽ vẫy trên không trung mấy lần, sau đó ánh mắt nhìn thẳng phía trước, nói:
- Ngươi quá yếu, giao đứa trẻ kia ra đây, có lẽ ta có thể cho các ngươi một thống khoái, nếu không chính là sự tra tấn vô cùng vô tận.
Trong chốc lát, hiện trường trở nên yên tĩnh.
Lý Sùng Sơn vẫn lạnh nhạt, đứng ở trên cao nhìn xuống, không hề có ý ra tay. Nhưng dù thế mấy người Hùng Liệt Bách vẫn có cảm giác, lần này bọn họ sẽ phải bỏ mạng ở đây. Nhìn khuôn mặt đồng bạn ở xung quanh, trong lòng của Hùng Liệt Bách cũng vô cùng đau đớn, không ngờ là mình lại đẩy bọn họ về phía vực sâu.
Một vài tên nô lệ quỳ lạy ở trên mặt đất, run lẩy bẩy, nói:
- Đừng có giết ta, chuyện không liên quan đến ta, chuyện không liên quan đến ta.
Đột nhiên.
- Các ngươi có nghe thấy gì không?
Đúng lúc này, Hùng Liệt Bách hỏi.
- Cái gì?
Thủy Tú nghi hoặc nhìn sang. Nàng không biết là tại sao giờ này đội trưởng lại hỏi như thế? Chẳng lẽ là hắn xuất hiện ảo giác hay sao?
Hùng Liệt Bách nhìn về phía hư không, môi khẽ nhúc nhích:
- Vô địch là cỡ nào, cỡ nào tịch mịch.
- Đội trưởng, có chuyện gì vậy?
Thủy Tú lo lắng quát, nàng không biết đội trưởng làm sao vậy, nhưng đột nhiên, sắc mặt nàng thay đổi, bởi vì nàng cũng nghe thấy một tiếng hát.
Lúc này, tiếng hát này càng ngày càng to, càng ngày càng hùng vĩ quấn quanh ở trong lòng mọi người, thậm chí vang vọng ở trong thiên địa.
Thần sắc của Lý Sùng Sơn cứng lại. Hắn cũng không biết có chuyện gì xảy ra. Đưa mắt nhìn về một phía, hắn lại phát hiện từ phương xa, có một vệt sáng màu hồng đang nhanh chóng bay tới.
Lông mày của hắn nhíu một cái, đến cùng là ai tới?
Vệt sáng màu hồng càng ngày càng gần còn tiếng hát kia càng ngày càng to, cuối cùng triệt để nổ vang ở trong tai mọi người. Tiếng hát này có chút quái dị nhưng lại để bọn họ cảm nhận được, trong tiếng hát này bao hàm một loại cảm xúc tịch mịch tựa như là đang nói cho mọi người biết chủ nhân của tiếng hát này đang cực kỳ khát vọng có một đối thủ chân chính.
Uỳnh!
Vệt sáng màu hồng rơi xuống. Mặt đất chấn động. Tro bụi bốc lên, che đậy hình dáng của người vừa tới.
- Đội trưởng, người này là ai? Tại sao ta lại cảm nhận được sự khủng bố đè nén ở trong lòng.
Thủy Tú run rẩy nói. Nếu như Lý Sùng Sơn cho nàng cảm giác là tuyệt vọng, không thể chiến thắng, như vậy thì vệt sáng màu hồng này lại cho nàng cảm giác khủng bố giống như là rơi vào Vô Tận Thâm Uyên.
Hùng Liệt Bách lắc đầu, hắn cũng không biết là ai tới.
Tro bụi dần dần tiêu tán, một bóng người xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.
Thân thể khổng lồ, đen kịt, mái tóc dài màu đỏ ngòm rũ xuống khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi.
Lâm Phàm giơ chân, giẫm lên trên một tảng đá lớn, nói:
- Ta cảm nhận được khí tức của cường giả.
- Ngươi là ai?
Trương Tử Thành tức giận trách mắng, hắn chưa bao giờ thấy qua có người lớn lên thành như vậy.
- Cường giả ở chỗ nào? Đến cùng ở chỗ nào?
Lâm Phàm nhìn quanh giống như là đang tìm kiếm gì đó. Khi nhìn thấy Lý Sùng Sơn, hai con mắt màu đỏ ngòm đột nhiên lóe ra tinh quang, hắn nói:
- Là ngươi, ngươi chính là cường giả sao? Hi vọng ngươi có thể để ta cảm nhận được áp lực, để ta cảm giác được đau đớn.
Lâm Phàm cứ tự lẩm bẩm một mình làm mấy người ở đây nghĩ hắn rất giống một người điên.
- Muốn chết, ta hỏi ngươi là ai. Ngươi nghe không hiểu sao?
Trương Tử Thành chợt quát to. Thân hình khẽ động, trường côn đột nhiên đánh tới, trên không trung tất cả đều là hư ảnh trường côn. Hắn nói:
- Giả thần giả quỷ, nơi này không cho phép ngươi làm càn.
Hùng Liệt Bách nhìn thấy thế công của Côn Ma, cũng cảm thấy được chênh lệch giữa hai bên. Đối phương chỉ sợ đã đụng chạm đến cảnh giới càng cao hơn, cho dù hắn có tu vi là Địa Cương cảnh tầng tám, cũng khó có thể đỡ được một chiêu này.
Chỉ là lúc này, hắn mặc dù không biết Lâm Phàm là ai, nhưng nghĩ cũng cần phải nhắc nhở một câu:
- Cẩn thận! Hắn là Côn Ma. Đây là tuyệt chiêu Phong Thiên Tuyệt Địa Côn Pháp của hắn, một khi sử dung là địch thủ sẽ có cảm giác không có chỗ nào có thể trốn.
- Kẻ yếu đừng quấy rầy ta.
Nhìn gia hỏa đang vọt tới trước mặt, Lâm Phàm nhíu mày rồi giơ tay lên, nhanh chóng đập Trương Tử Thành nằm xuống dưới chân.
- Làm sao có thể?
Trương Tử Thành bị đập nằm trên mặt đất, phun ra một búng máu tươi. Hắn không ngờ đối phương lại cường hãn như thế, chỉ đập một cái là hắn đã nằm lăn ra đất. Lúc định phản kháng, hắn lại phát hiện đối phương giơ chân giẫm tới.
Ầm!
Đầu lâu trong nháy mắt nổ tung.
Lâm Phàm không hề để ý đến gia hỏa ở dưới chân mà chỉ nhìn về phía Lý Sùng Sơn. Sau đó, hắn nhanh chóng duỗi ngón tay ra, nói:
- Ngươi đánh với ta. Ta muốn đánh chết ngươi.
Giờ khắc này, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.
Hùng Liệt Bách há to miệng, trong ánh mắt lóe ra thần sắc không dám tin tưởng.
Đây chính là Trương Tử Thành, cường giả Địa Cương cảnh tầng chín. Thế mà bây giờ lại bị người này giết dễ dàng như thế, vậy thì đối phương phải mạnh cỡ nào.
- Làm càn.
Độc Cô Ý cùng Đồ Hải nhìn thấy tình huống này, lập tức hét lên giận dữ. Trong nháy mắt, hai người đồng thời xuất thủ. Kiếm ý cùng đao ý cường đại cuốn tới như là muốn xé rách thiên địa vậy. Bọn họ đúng là không ngờ lại có người dám tới cứ điểm Lục Thời làm càn, hơn nữa thực lực của người này lại mạnh mẽ như vậy, ngay cả Trương Tử Thành cũng bị miểu sát.
- Các ngươi quá yếu, còn không bằng cả Thiên Cơ nữa. Cút sang một bên đi!
Lâm Phàm lấy Lang Nha bổng ra, đánh về phía hai người. Sức mạnh cường hãn nhanh chóng đánh nát kiếm ý cùng đao ý của hai người. Sau đó, Lang Nha bổng tiếp tục quét ngang.
Ầm!
Ầm!
Trong nháy mắt, hai người đã bị đánh nổ tung, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi.
Thủy Tú chỉ biết há hốc mồm, trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng ở trước mắt.
- Đội trưởng, hắn đến cùng là người hay là mãnh thú?
Nàng đã hoàn toàn choáng váng. Làm sao lại có người cao ba mét, hơn nữa thân thể lại có màu đen kịt xen lẫn đường vân màu đỏ, nhất là một mái tóc dài màu đỏ ngòm kia giống như là bị máu tươi tưới qua vậy khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
- Là người, hơn nữa còn là cường giả.
Hùng Liệt Bách nghiêm nghị nói.
Trong ánh mắt của Lý Sùng Sơn lóe lên vẻ kinh ngạc. Hắn cũng không ngờ ba người Trương Tử Thành lại bị đối phương chém giết dễ dàng như thế, thậm chí ngay cả một chiêu đều không có đỡ được.
- Thiên Cơ của Lục Mê Cảnh Quật là do ngươi giết?
Lâm Phàm có cảm giác hiện tại thân thể của mình đang tràn đầy sức mạnh, cần phải bạo phát ra. Hắn đến cứ điểm Lục Thời chính là vì muốn cảm thụ áp lực từ cường giả Thiên Cương cảnh một chút.
- Đúng thế, hắn quá yếu, căn bản không có cách nào để ta cảm nhận được áp lực. Nhưng ngươi thì khác, ta nghe nói ngươi rất mạnh cho nên muốn cảm thụ một chút, ngươi có thể để ta chiến đấu thoải mái hay không.
Lý Sùng Sơn cảm giác gia hỏa đang đứng ở trước mặt mình rất không bình thường. Nhưng mà bất kể như thế nào, hắn đều muốn chém gia hỏa này, bởi vì những người dám can đảm làm càn ở cứ điểm Lục Thời này đều phải chết. Nhưng trước đó, hắn muốn biết một việc.
- Ngươi là người của Viêm Hoa tông?
- Tại sao mà ngươi muốn nói nhảm nhiều như vậy?
Lâm Phàm có chút không kiên nhẫn. Hắn chỉ cảm thấy tiếng hát đang quanh quẩn ở trong lỗ tai khiến cho hắn cực kỳ hưng phấn, máu tươi trong cơ thể cũng bắt đầu sôi trào.
- Nếu như trả lời xong là có thể chiến đấu. Vậy ta nói cho ngươi, đúng thế.
Ầm!
Vừa dứt lời.
Trong nháy mắt, mặt đất chỗ Lâm Phàm vừa đứng lõm xuống dưới mà Lâm Phàm thì đã sớm biến mất không thấy gì nữa. Khi xuất hiện lại một lần nữa thì hắn cũng đã đứng ở bên cạnh Lý Sùng Sơn, Lang Nha bổng ở trong tay đột nhiên đập xuống:
- Đến, để ta nhìn xem Thiên Cương cảnh rốt cuộc mạnh cỡ nào. Mà ta cùng ngươi lại có chênh lệch lớn bao nhiêu.
Uỳnh!
Sức mạnh khổng lồ nhanh chóng đánh đến, không gian cũng như là hơi chấn động.
- Thật mạnh mẽ.
Thủy Tú trợn mắt há hốc mồm. Nàng chưa bao giờ nghĩ qua, trên đời lại có người có lực phá hoại cường đại như thế. Mà đột nhiên nàng nghĩ đến câu nói vừa rồi của đối phương.
- Đội trưởng, hắn là người của Viêm Hoa tông.
Hùng Liệt Bách gật đầu. Hắn đã bị khiếp sợ bởi sức mạnh của Lâm Phàm. Hơn nữa hắn còn nhìn ra, đối phương tu hành chính là ngạnh công, đồng thời còn đạt đến cảnh giới cực kỳ khủng bố.
Lý Sùng Sơn xuất hiện ở phương xa, trên mặt nở một nụ cười, nói:
- Ngươi không phải là Thiên Cương cảnh, ngươi vẫn chỉ là võ giả Địa Cương cảnh.
Lâm Phàm đứng ở trong hố sâu, nhìn về phía Lý Sùng Sơn, cực kỳ bình thản gật đầu, nói:
- Ừm, ngươi đoán rất đúng, tu vi hiện giờ của ta vẫn chỉ là Địa Cương cảnh mà thôi.
- Thật sao?
Lý Sùng Sơn nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm, sau đó nở một nụ cười trông cực kỳ tàn nhẫn, nói:
- Đã như vậy thì ngươi có thể đi chết rồi. Chênh lệch giữa Thiên Cương cảnh cùng Địa Cương cảnh không dễ dàng san lấp như là ngươi nghĩ đâu. Nếu như ta đoán không sai thì ngươi hẳn là tu luyện ngạnh công đi. Tốt. Bởi vì ta cũng vậy, nhưng ta sẽ cho ngươi biết sự cường đại của ngạnh công cấp bậc Thiên Cương cảnh.
Lập tức, một khí tức cường hãn bạo phát ra từ trên người của Lý Sùng Sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận