Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 217: Chúng ta chơi một trò chơi nhé

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

Lý Sùng Sơn hơi kinh ngạc, thậm chí có chút không dám tin tưởng. Kẻ này rõ ràng đã bị một kích toàn lực của hắn đánh trúng vậy mà còn có thể sống sót, hơn nữa nhìn qua vẫn còn khỏe mạnh lắm.
– Chẳng lẽ là ta hạ thủ lưu tình hay sao?
Hắn lẩm bẩm một mình, không có minh bạch mọi chuyện đến cùng là như thế nào.
Lâm Phàm nhìn chằm chằm về phía Lý Sùng Sơn, nội tâm hoàn toàn sôi trào lên. Hắn không ngờ chênh lệch giữa Địa Cương cảnh cùng Thiên Cương cảnh lại lớn đến như thế. Nếu như không phải là nội tình của mình đầy đủ cường hãn lại đột phá đến Địa Cương cảnh tầng bảy, chỉ sợ đã sớm bị đối phương đánh nổ rồi.
Thế nhưng mà dù đã thi triển toàn bộ thủ đoạn, hắn cũng không phải đối thủ của đối phương. Điều đó có thể nói rõ chênh lệch giữa đại cảnh giới đúng là không phải dễ dàng vượt qua như vậy.
Nhưng cho dù là như thế thì sao, chiến đấu thì phải như vậy mới thoải mái được chứ.
Hùng Liệt Bách để đám nô lệ mau chóng rời khỏi nhưng lúc nào cũng quan sát tình huống hiện tại. Khi nhìn thấy Lý Sùng Sơn đã giải quyết nam tử tóc đỏ, sự tuyệt vọng ở trong nội tâm của hắn đột nhiên bạo phát ra. Hắn đã tưởng rằng mình sẽ kết thúc như vậy.
Thế nhưng mà chuyện để hắn không ngờ lại phát sinh. Nam tử tóc đỏ kia lại không có việc gì, hơn nữa khí tức không thay đổi, chuyện này khiến hắn nghi hoặc không thôi.
Người khác không biết Lý Sùng Sơn mạnh bao nhiêu, nhưng mà hắn có thể suy đoán được, cho dù là toàn bộ người của tổ chức bọn họ cũng không thể chiến thắng Côn Ma chứ đừng nói đến nam tử tóc đỏ đã miểu sát Côn Ma rồi cả Lý Sùng Sơn đang đè đánh nam tử tóc đỏ kia nữa .
– Nếu như ngươi ngoan ngoãn nằm ở nơi đó có lẽ còn có thể may mắn thoát chết. Nhưng mà ngàn không nên, vạn không nên đứng lên và đi ra, ngươi thật quá ngu xuẩn.
Lý Sùng Sơn ngạo nghễ đứng thẳng ở trong hư không, ánh mắt khi nhìn về phía Lâm Phàm cũng giống như là nhìn một người chết vậy.
Lâm Phàm bóp bóp nắm tay, ngẩng đầu, hưng phấn nhìn Lý Sùng Sơn, mở miệng nói:
– Chờ ngươi có thể đánh chết ta rồi nói sau.
Uỳnh!
Lấy Lâm Phàm làm trung tâm, một sức mạnh khuếch tán ra. Từ trong hố sâu, một bóng người nhanh chóng phóng lên trời. Một quyền nhanh chóng đánh ra.
– Lý Sùng Sơn, ngươi yên tâm, ta sẽ để ngươi tử vong trong vinh quang.
– Nói khoác mà không biết ngượng.
Lý Sùng Sơn hừ lạnh. Hai tay vung lên, hư không phá toái, sức mạnh cường hãn nhanh chóng xuyên qua hư không, đánh về phía Lâm Phàm.
Ầm!
Hai bóng người va chạm với nhau. Lý Sùng Sơn mặt không biểu tình, nhưng mà ở trong lòng lại vô cùng ngưng trọng. Kẻ này rất mạnh. Mặc dù tu vi của hắn chỉ là Địa Cương cảnh tầng bảy, nhưng sức mạnh mà hắn bộc phát ra đã có thể so sánh với võ giả Địa Cương cảnh đỉnh phong thậm chí không hề thua kém nửa bước Thiên Cương cảnh. Chuyện này thật khó mà làm cho người tin tưởng.
Nhưng mà hôm nay, kẻ này sẽ phải vẫn lạc tại nơi này. Chênh lệch giữa Thiên Cương cảnh cùng Địa Cương cảnh có thể vượt qua đơn giản như vậy sao?
Cho dù là võ giả Địa Cương cảnh tầng chín, ở trước mặt cường giả Thiên Cương cảnh cũng chỉ có kết cục là bị miểu sát.
Thế nhưng mà tiểu tử này lại làm cho hắn cực kỳ kinh ngạc, lại có thể chiến đấu cùng hắn đến mức độ này.
– Hám Sơn Kình!
Hai con mắt màu đỏ ngòm của Lâm Phàm lóe ra vẻ điên cuồng, cánh tay hất lên, nhanh chóng đánh lên trên nắm đấm của Lý Sùng Sơn, ba tầng kình đạo bất chợt bộc phát ra.
Đông!
Một thanh âm trầm trầm vang vọng thiên địa. Cánh tay của hai người đụng nhau. Dư ba đột nhiên khuếch tán ra bên ngoài.
Lý Sùng Sơn trông nhẹ nhàng nhưng mà thần sắc lại ngưng trọng vạn phần. Hắn là cường giả Thiên Cương cảnh, bình thường chỉ cần hơi dùng chút khí lực là có thể giết chết một con sâu kiến Địa Cương cảnh. Thế nhưng mà bây giờ, đối mặt với gia hỏa ở trước mắt này, hắn lại không thể không lấy ra thực lực chân chính của mình.
Trong chốc lát, bóng dáng của hai người đã biến mất ở trong thiên địa.
Mấy đệ tử của Nhật Chiếu tông ở cứ điểm Lục Thời cảm thụ được chấn động ở trong hư không cũng kinh hãi. Mỗi một lần trùng kích đều sẽ tạo thành sự phá hoại to lớn khiến cho bọn họ căn bản không hề có cảm giác an toàn. Thậm chí có chút đệ tử còn đang trợn mắt há hốc mồm, sợ đến ngây người.
– Người này là ai mà có thể chiến đấu cùng Sùng Sơn đại nhân đến trình độ này. Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, toàn bộ cứ điểm Lục Thời đều sẽ bị hủy diệt.
– Chúng ta chạy mau, Sùng Sơn đại nhân đã thực sự tức giận, căn bản sẽ không cố kỵ đến chúng ta. Chúng ta ở trong này quan sát cũng chỉ có một con đường chết.
Khi đệ tử của Nhật Chiếu tông nhìn thấy kiến trúc ở chung quanh sụp đổ, đè chết vô số đệ tử khác, bọn họ cũng sợ hãi, nhanh chóng chạy tán loạn về bốn phương tám hướng.
Lâm Phàm nhìn thấy những đệ tử của Nhật Chiếu tông kia chạy tán loạn cũng không có để ý tới. Hiện tại hắn chỉ muốn thoải mái chiến đấu cùng Lý Sùng Sơn, muốn bằng vào thực lực của mình, nhanh chóng đánh chết đối phương.
– Băng Diệt!
Lý Sùng Sơn chợt quát to. Một quyền ẩn chứa sức mạnh khổng lồ đánh thẳng về phía Lâm Phàm. Hư không giống như là mặt kính, không ngừng vỡ nát. Hiện tại Lý Sùng Sơn đã chân chính tức giận, đường đường là một cường giả Thiên Cương cảnh, vậy mà để một võ giả Địa Cương cảnh như là sâu kiến vậy sống đến bây giờ, đây là sỉ nhục cỡ nào.
– Kinh Long Đại Thủ Ấn.
Lâm Phàm cũng không có nhượng bộ. Tay phải vung vẩy, vỗ một chưởng về phía Lý Sùng Sơn. Cương khí hình rồng sôi trào mãnh liệt, nhanh chóng phóng ra ngoài, đánh về phía lồng ngực của Lý Sùng Sơn.
Uỳnh!
Lâm Phàm phun ra một búng máu tươi, nửa người xẹp xuống, thân thể nhanh chóng rơi xuống phía dưới.
– Hảo tiểu tử, đã chết đến nơi rồi mà còn hung ác như vậy.
Lý Sùng Sơn cũng không ngờ cương khí ở bên trong một chưởng của Lâm Phàm lại hung mãnh như thế. Lực xuyên thấu cường đại đến mức có thể rung động Kim Thân của hắn, khiến cho hắn cũng phải lui về phía sau mấy bước. Đột nhiên, hắn nhận ra điều gì đó, đưa tay lên lau lau khóe miệng một chút, nhìn thoáng qua.
Đây là máu.
Đây là lần thứ hai mà tên tiểu tử này tổn thương hắn.
– Nhanh, đi nhanh lên cho ta.
Thủy Tú hô hào để đám nô lệ này mau chóng rời khỏi, nhưng nàng cũng một mực chú ý tình huống ở hiện trường. Khi nhìn thấy Lý Sùng Sơn đánh một chưởng vào trên người nam tử tóc đỏ, nội tâm ngưng trọng. Nhất là khi nhìn thấy uy lực của một chưởng kia, sức mạnh truyền ra khiến cho nàng sợ đến ngây người. Sức mạnh xuyên thấu thân thể Lâm Phàm, đánh lên trên mặt đất, vậy mà đục ra một cái hố sâu to lớn ở trên mặt đất.
Nếu như một chưởng này đánh lên trên người nàng, chỉ sợ nàng đã sớm đã chia năm xẻ bảy.
– Quả nhiên là rất mạnh, nhưng mà thế còn không đủ.
Lâm Phàm nằm ở trong hố sâu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng người ở trên không trung kia. Nguyên lai chênh lệch giữa Địa Cương cảnh cùng Thiên Cương cảnh lại lớn đến như vậy.
Thậm chí hắn cảm giác, sức mạnh của cường giả Thiên Cương cảnh đã có sự biến hóa về chất. Hoặc là nói, sức mạnh của Địa Cương cảnh và Thiên Cương cảnh cũng căn bản không phải là cùng một loại.
Hắn đã từng cảm thụ qua thiên uy trong thiên khiển, mà ở bên trong mỗi một đòn của Lý Sùng Sơn đều có sức mạnh tương tự như vậy.
Sở dĩ hắn có thể chiến đấu cùng Lý Sùng Sơn đến bây giờ, chính là dựa vào cương khí hùng hậu, ngoài ra còn có năng lực Bất Tử Chi Thân.
Lý Sùng Sơn đứng ở trên không trung. Trong lòng hắn còn đang suy nghĩ Viêm Hoa tông đến cùng là làm thế nào mới bồi dưỡng ra được kẻ như này. Rõ ràng chỉ có tu vi là Địa Cương cảnh tầng bảy lại có thể bộc phát ra uy thế cỡ này.
Thiên Cơ là Địa Cương cảnh tầng chín, hơn nữa hắn ta đột phá đã lâu, cương khí hùng hậu. Cho dù là ở bên trong cấp bậc Địa Cương cảnh tầng chín, cũng có thể coi là hàng đầu, ba người Côn Ma Trưởng Tử Thành căn bản là không có cách so sánh với Thiên Cơ.
Nhưng mà nếu như hắn muốn giết Thiên Cơ cũng chỉ là sự tình trong nháy mắt mà thôi.
Nhưng kẻ này lấy tu vi Địa Cương cảnh tầng bảy đã có thể giết Thiên Cơ, lại dây dưa với mình lâu như vậy, cũng có thể nói rõ thực lực chân chính của kẻ này không phải bình thường.
Hùng Liệt Bách nhìn thấy nam tử tóc đỏ kia biến mất trong tầm mắt, trong nội tâm cũng dần dần tuyệt vọng, nói:
– Thủy Tú, ngươi nói chúng ta có thể dẫn bọn họ rời khỏi sao?
Hắn bắt đầu có chút hoài nghi. Lý Sùng Sơn là cường giả Thiên Cương cảnh, bọn họ muốn rời khỏi đây còn khó khăn hơn cả lên trời. Nhất là bây giờ nam tử tóc đỏ kia đã vẫn lạc, bọn họ lại càng không có khả năng rời khỏi.
– Đội trưởng, ngươi đang suy nghĩ gì đó, người kia còn đang giúp chúng ta ngăn cản Lý Sùng Sơn đấy. Mặc kệ là chạy được bao nhiêu, chúng ta chí ít cũng phải cố gắng. Nếu như hắn không được vậy thì sẽ đến lượt chúng ta đứng ra ngăn cản.
Thủy Tú nói.
Lúc này, bọn họ cảm giác có một ánh mắt đã nhanh chóng khóa chặt bản thân, cảm giác thân thể giống như bị người xích lại, nhất cử nhất động đều ở trong sự giám thị của người khác.
Ngay khi Lý Sùng Sơn vừa mới chuẩn bị đi giết những người tổ chức kia thì hắn lại dùng bước, sắc mặt cực kỳ khó coi nhìn xuống phía dưới.
Mấy người Hùng Liệt Bách cùng Thủy Tú đã chuẩn bị liều mạng cùng đối phương, nhưng đột nhiên, bọn họ lại phát hiện Lý Sùng Sơn dừng lại, nhìn qua chỗ khác. Tình huống này là như thế nào?
– Ngươi còn chưa có chết sao?
Lý Sùng Sơn quát to.
– Chết ư?
Từ trong hố sâu, Lâm Phàm bay lên, mái tóc dài màu đỏ ngòm lắc lư theo gió, sau đó ngẩng đầu, nói:
– Đây là chuyện không thể nào.
Uỳnh!
Hắn không tin, mình sử dụng hết các lá bài tẩy cũng không có cách nào giết Lý Sùng Sơn.
– Hóa Thần Kiếm Trận
Tam Hoàng Kiếm quét ngang thiên địa, kiếm ý mênh mông ngưng tụ trong hư không, kiếm quang không ngừng phân liệt. Chỉ trong chốc lát, toàn bộ thiên địa giống như là biến thành thế giới của kiếm.
Lý Sùng Sơn nhìn cảnh tượng ở trước mắt, giơ tay lên, dẫn dắt thiên địa chi lực hình thành một bức tường vô hình, nhanh chóng bao phủ những kiếm ý này.
– Tiểu tử, ngươi chỉ là Địa Cương cảnh mà thôi, còn cần dựa vào công pháp. Mà ta chỉ cần mượn nhờ thiên địa chi lực là có thể ngăn cản toàn bộ thế công của ngươi.
– A, vậy thì ngươi thật là lợi hại.
Lâm Phàm cười. Một hư ảnh hình rồng ngao du ở trong thiên địa, nhưng mà trong chốc lát, hư ảnh hình rồng tiêu tán, một bóng người xuất hiện, đột nhiên gầm thét:
– Kinh Long Đại Thiên Công
Song quyền hợp lại, đánh thẳng về phía Lý Sùng Sơn. Đồng thời hắn còn dẫn động Hóa Thần Kiếm Trận, kiếm ý vô tận, mênh mông lao xuống, đánh lên trên bức tường vô hình. Thanh âm đinh đinh đương đương liên tục vang lên.
Lý Sùng Sơn mặt không biểu tình, hai tay đưa ngang đỡ lấy song quyền của Lâm Phàm.
Lâm Phàm cũng không hề nao núng, mượn phản lực xoay người, giơ chân đá ngang, bầu trời giống như là bị một cước này vạch ra một vết nứt.
Lý Sùng Sơn nâng cánh tay lên chặn một cước này, bình tĩnh nói:
– Tiểu tử, ngươi nghĩ quá ngây thơ rồi. Ở trong mắt của ta, thế công của ngươi cũng chỉ là nhỏ yếu như vậy, chậm chạp như vậy mà thôi.
Lập tức, sắc mặt của Lâm Phàm trở nên ngưng trọng. Hắn cảm thấy thiên uy đang đánh tới. Chỉ thấy Lý Sùng Sơn duỗi hai ngón tay ra, đâm thẳng vào lồng ngực của hắn.
Phốc!
Nhục thân vốn dĩ cực kỳ cường đại, vậy mà cũng bị hai ngón tay này dễ dàng xé rách.
– Cảm giác như thế nào?
Lý Sùng Sơn cười lạnh. Chỉ là đột nhiên, sắc mặt của hắn biến đổi, không ngờ tiểu tử này lại nắm lấy cánh tay của hắn, để hai ngón tay của hắn nhanh chóng xuyên thấu thân thể của hắn, sau đó kề mặt đánh tới.
– Cắn chết ngươi.
Lâm Phàm dường như không nhận thấy cánh tay của Lý Sùng Sơn đã xuyên thấu thân thể của mình mà là há miệng, cắn tới cái cổ của Lý Sùng Sơn.
Tất cả sức mạnh ngưng tụ ở trên hàm răng, nhanh chóng cắn nát Kim Thân của Lý Sùng Sơn.
– Đồ hỗn trướng.
Sắc mặt của Lý Sùng Sơn biến đổi. Hắn chợt quát to, nhanh chóng cắm cả cánh tay vào trong lồng ngực của Lâm Phàm.
– Ngươi mới đồ hỗn trướng.
Lâm Phàm nhanh chóng hung hăng cắn xé một miếng thịt ở trên cổ của Lý Sùng Sơn xuống, nói:
– Tam Hoàng Kiếm, tiến lên cho ta.
Lập tức, Tam Hoàng Kiếm trôi nổi ở sau lưng Lâm Phàm rồi không chút do dự, đâm xuyên thân thể của Lâm Phàm, đồng thời kéo dài đến thân thể của Lý Sùng Sơn.
Phốc phốc!
Sắc mặt của Lý Sùng Sơn biến đổi. Hắn cảm giác thân thể như sắp vỡ tan, máu tươi chảy ròng ròng, thậm chí hắn còn có cảm giác máu tươi ở trong cơ thể của mình không bị khống chế dũng mãnh lao về phía đối phương. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng rồi lui lại, nhanh chóng tránh thoát Tam Hoàng Kiếm. Sau đó hắn xuất chưởng đánh bay Tam Hoàng Kiếm đang đâm xuyên ở trong cơ thể của Lâm Phàm ra.
Lạch cạch!
Một tay bóp lấy cổ Lâm Phàm, trong mắt lóe ra thần sắc hung lệ. Năm ngón tay lại một lần nữa đâm xuyên vào chỗ ngực trái của Lâm Phàm rồi nhanh chóng lôi trái tim đi ra.
Trái tim màu đỏ tươi ở trong lòng bàn tay của hắn vẫn còn đang đập.
– Ngươi chính là đang tự tìm đường chết.
Lý Sùng Sơn hừ lạnh, nhìn thấy Lâm Phàm nghiêng đầu nhìn về phía phương xa. Lúc này, hắn mới phát hiện những người của tổ chức kia đã hoàn toàn rời khỏi tầm mắt.
– Đáng giận, không ngờ ta lại lãng phí nhiều thời gian như vậy ở trên người của sâu kiến như ngươi.
Trong lòng của Lý Sùng Sơn cực kỳ phẫn nộ. Hiện giờ hắn không chỉ để đám người Hùng Bách Liệt trốn thoát, lại còn bị sâu kiến này thương tổn, đây quả thực là chuyện cực kỳ sỉ nhục.
Sau đó một tay nắm lấy thi thể của Lâm Phàm rồi nhìn về phía cứ điểm Lục Thời. Lúc này hắn mới nhận ra nơi này đã gần như bị phá hủy rồi, mà vết thương trên cổ vẫn còn tiếp tục chảy máu, trông vô cùng dữ tợn.
Tiếng mắng chửi liên tục vang lên từ trong miệng Lý sùng Sơn.
Phốc phốc!
Thanh âm một vật bị đâm thủng vang lên, một dòng máu phun ra. Lý Sùng Sơn cảm giác trái tim của mình giống như là bị một bàn tay bắt được.
Lâm Phàm đột nhiên mở mắt ra, nói:
– Đến, chúng ta chơi một trò chơi nhé, gọi là bóp nát trái tim.
Vận lực.
Nhanh chóng kéo trái tim của Lý Sùng Sơn ra ngoài,
Đồng thời trên tay phải của Lâm Phàm cũng nắm lấy một trái tim còn đang đập mạnh mẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận