Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 218: Ta đã nói rồi, điều đó là không có khả năng

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

– Sao ngươi có thể làm được như thế?
Hai mắt của Lý Sùng Sơn đột nhiên co vào như là gặp được chuyện gì đó kinh khủng vậy. Hắn nhìn về phía trái tim ở trên tay phải của Lâm Phàm. Đây là trái tim của tên tiểu tử này nhưng mà thế thì hắn làm sao có thể còn sống sót.
Sau đó hắn buông cổ của Lâm Phàm ra, thân thể không tự chủ được lui về phía sau một bước, trong mắt lóe ra vẻ hoảng sợ, bàn tay cũng nhanh chóng chộp về phía trái tim của mình.
– Trả lại cho ta.
– Chờ một chút.
Lâm Phàm đẩy tay của Lý Sùng Sơn ra, vung vẩy trái tim ở trong tay, nói:
– Hiện tại ta hỏi ngươi, ta có mạnh hay không?
Vốn dĩ theo suy nghĩ của Lâm Phàm, cuộc chiến đấu này sẽ cần thời gian rất lâu, nhưng mà không ngờ tên này lại tự đại đến mức để mình bắt được sơ hở.
Quả nhiên, trong chiến đấu, có lúc, thực lực cũng không phải là trọng yếu nhất, trọng yếu nhất vẫn là cơ hội.
Nếu như không phải là tên Lý Sùng Sơn này muốn đánh lén mình vậy thì bản thân cũng tuyệt đối sẽ không thể bắt được cơ hội.
– Trả lại cho ta.
Trên lồng ngực của Lý Sùng Sơn hiện giờ có một lỗ hổng nhưng lại có vài mai phù văn liên tục lấp lóe ở chỗ miệng vết thương.
Theo lý thuyết mà nói, nếu như đã mất đi trái tim thì không ai còn có thể sống sót. Nhưng mà không ngờ, Thiên Cương cảnh lại có năng lực như vậy, lại còn có thể dựa vào thiên địa chi lực để tạm thời duy trì khi trái tim tạm thời mất đi.
Nhất là nhìn dáng vẻ bức thiết muốn lấy trái tim trở về kia của Lý Sùng Sơn, hiển nhiên là còn có cơ hội cứu chữa.
Hơn nữa, qua tình huống này, mình cũng đã phát hiện một điều đặc biệt. Đó chính là năng lực sinh tồn tại của Thiên Cương cảnh cường hãn hơn Địa Cương cảnh rất nhiều. Lần sau phải chú ý nhiều hơn mới được.
– Trả lời vấn đề ta hỏi trước đã. Ta mạnh hay là không mạnh? Nếu như câu trả lời của ngươi làm ta không hài lòng, như vậy ta chỉ có thể bóp nát trái tim này mà thôi.
Lâm Phàm cười. Hắn đã cảm nhận được khí tức của Lý Sùng Sơn đang không ngừng yếu bớt, nếu như không phải là có thực lực cường đại chống đỡ, chỉ sợ kẻ này đã sớm chết rồi.
Những phù văn kia lại có thể thay thế trái tim, để Lý Sùng Sơn có thể duy trì sinh mệnh. Việc này khiến hắn rất hiếu kỳ, rất muốn nghiên cứu một phen. Nhưng xem ra cũng chỉ có thể chờ đến khi mà mình đột phá Thiên Cương cảnh mới có thể làm được.
Lý Sùng Sơn thì còn đang choáng váng. Hắn không thể tin được, tiểu tử này vì cái gì mà vẫn giống như là không có chuyện gì xảy ra vậy. Dù là trái tim bị hắn cũng đã bị mình rút ra, thế nhưng mà nhìn dáng vẻ hiện tại của hắn lại giống như là không có chuyện gì vậy. Đây rốt cuộc là vì cái gì.
Nhưng mà khi nhìn về phía trái tim ở trong tay Lâm Phàm, hắn lại triệt để ngây ngẩn cả người, nguyên bản trái tim đỏ tươi còn đang đập mạnh, lại đang dần dần biến thành vật chết màu đen, không còn một chút ba động.
– Mạnh! Ngươi là mạnh nhất. Mau trả trái tim lại cho ta.
Lý Sùng Sơn đưa tay. Trong ánh mắt lộ ra vẻ khát vọng. Hắn muốn lấy lại trái tim của mình.
Lâm Phàm lắc đầu, hơi có vẻ tiếc nuối, nói:
– Không, ngươi nói láo.
Phốc phốc!
Năm ngón tay bóp chặt, trái tim đột nhiên nổ tung, máu tươi thuận theo ngón tay chậm rãi chảy xuống đất.
– Ta cũng không mạnh. Nếu như ta là người mạnh nhất, ngươi cũng sẽ không nói nói nhảm với ta nhiều như thế, mà ta cũng sẽ không năm lần bảy lượt bị ngươi trấn áp. Đúng rồi, ngươi có muốn biết vì cái gì mà ta có thể như không có chuyện gì không?
Lâm Phàm ghé đầu vào bên tai Lý Sùng Sơn, nhỏ giọng nói.
Lý Sùng Sơn ngây ngốc nhìn cái trái tim đã bị bóp nát kia nhưng cũng gật đầu, tựa như là muốn biết vậy.
Phốc phốc!
Nhưng vào lúc này, bàn tay của Lâm Phàm chém xuống, nhanh chóng cắt đầu của Lý Sùng Sơn xuống, lạnh nhạt nói:
– Đối với kẻ yếu, từ trước tới giờ ta sẽ không giải thích nhiều. Ngươi cũng không có tư cách biết tất cả mọi chuyện.
Điểm tích lũy + 10000
– Ồ!
Lâm Phàm ngây ngẩn cả người, không ngờ giết Lý Sùng Sơn lại có được tới 10,000 điểm tích lũy. Chuyện này cũng có chút lạ. Bởi vì giết Địa Cương cảnh tầng chín cũng chỉ có 1000 điểm tích lũy mà thôi, nhưng mà bây giờ lại có tận 10,000 điểm tích lũy.
Chẳng lẽ ngay cả hệ thống cũng đồng ý với câu nói phía dưới Thiên Cương đều là giun dế này sao?
Nhưng thực lực của tên Lý Sùng Sơn này hoàn toàn chính xác là rất mạnh. Bây giờ mình cũng đã minh bạch chênh lệch giữa bản thân cùng với Thiên Cương cảnh. Có lẽ khi mình đột phá Địa Cương cảnh tầng chín thì mới có thể chiến đấu ngang hàng cùng Thiên Cương cảnh đi.
Lục soát thi thể, thu hoạch tài phú.
Thân là cường giả trấn thủ cứ điểm Lục Thời, tài phú tuyệt đối không ít, nhất định phải kiểm tra cẩn thận.
Quay đầu nhìn xuống phía dưới, cứ điểm Lục Thời to lớn đã bị trận chiến giữa hắn cùng với Lý Sùng Sơn hủy diệt hơn một nửa. Mà lúc này cũng không còn có một ai ở đây nữa, chỉ sợ là trong lúc chiến đấu, tất cả đều đã trốn chạy.
– Đáng tiếc, ở nơi này có nhiều đệ tử của Nhật Chiếu tông như thế, vậy mà không thể giết được mấy người.
Lâm Phàm lắc đầu, sau đó giang hai cánh tay. Một khí tức cường hãn bạo phát ra. Lâm Phàm ở trên không trung nhanh chóng vỗ ra một chưởng.
– Cứ điểm Lục Thời đã không cần thiết phải tồn tại nữa.
Uỳnh!
Dưới một chưởng của Lâm Phàm, cứ điểm Lục Thời không ngừng vỡ nát, toàn bộ tường thành ở chung quanh sụp đổ. Chỉ trong chốc lát, cứ điểm Lục Thời đã nhanh chóng biến thành phế tích.
– Phía dưới Thiên Cương cảnh là người mạnh nhất, nhưng mà ở cấp độ Thiên Cương cảnh lại là người yếu nhất, loại cảm giác này thật là khiến cho người ta thấy khó chịu.
Hiểu rõ được cấp độ thực lực hiện giờ của mình, Lâm Phàm cực kỳ bất mãn. Khi chiến đấu cùng Lý Sùng Sơn, dù hắn bật hết hỏa lực vẫn bị đánh chết nhiều lần như vậy. Nhưng mà cảm giác chiến đấu thế này lại rất thoải mái, sự cường đại của Lý Sùng Sơn đã thành công nghiền ép mình. Đáng tiếc mình là ai cơ chứ, nghiền ép đâu có đồng nghĩa với việc có thể chiến thắng.
Sau đó hắn cũng nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Nơi này đã không thể ở lâu. Chấn động to lớn như vậy chỉ sợ đã khiến cho người khác chú ý.
Trong rừng rậm, một đám người nhanh chóng chạy đi. Đối với những nô lệ này, có thể trốn thoát ra từ cứ điểm Lục Thời là chuyện mà bọn họ không dám tưởng tượng. Vốn dĩ bọn họ nghĩ rằng cho dù bản thân chết thì cũng sẽ chết tại cứ điểm Lục Thời, lại không ngờ còn có thể nhìn thấy cảnh tượng ở bên ngoài. Chuyện này khiến cho bọn họ hưng phấn đến cực hạn.
– Đội trưởng, ngươi nói hắn còn có thể sống sót không?
Thủy Tú lo lắng nói. Dưới cái nhìn của nàng, khả năng để người kia có thể chiến thắng Lý Sùng Sơn cơ bản là không.
Bởi vì Lý Sùng Sơn thật sự là quá mạnh mẽ, đã cường đại đến mức cực kỳ kinh khủng.
– Rất nguy hiểm.
Hùng Liệt Bách chỉ có thể nói như vậy mà thôi. Người kia chỉ có tu vi là Địa Cương cảnh tầng bảy mà phải đối mặt với cường giả Thiên Cương cảnh. Chuyện này hoàn toàn giống như là đang tìm cái chết nhưng mà hành động của đối phương lại đạt được sự tôn kính của tất cả bọn họ.
Biết rõ không địch lại nhưng vẫn như cũ chiến đấu cùng đối thủ không thể chiến thắng, bọn họ mặc dù có dũng khí như này, nhưng mà không có thực lực để làm việc này.
Sau đó Hùng Liệt Bách nhìn về phía Chủng Tử cũng lắc đầu cười khổ, không ngờ hành động lần này chỉ có một mình Chủng Tử phải chịu tổn thương mà thôi.
Trong huyệt động nào đó.
Lâm Phàm chạy trốn đi rất xa, hắn cũng không có tìm kiếm địa điểm ẩn núp tại phụ cận cứ điểm Lục Thời, chính là vì sợ bị người phát hiện ra.
Cứ điểm Lục Thời bị hủy diệt chỉ sợ sẽ khiến người của Nhật Chiếu tông điên lên. Nhưng mà chuyện này không phải là việc mà mình cần quan tâm. Mình chỉ muốn chiến đấu cùng cường giả mà thôi, cũng không phải là có chủ ý hủy diệt từ đầu. Một chưởng cuối cùng cũng chỉ là tiện tay làm mà thôi.
– Để ta xem một chút, tài sản của cường giả Thiên Cương cảnh lớn đến như thế nào.
Hiện tại, ở trong lòng của Lâm Phàm đang cực kỳ chờ mong, không biết là ở trong nhẫn trữ vật của Lý Sùng Sơn sẽ có những thứ gì.
Đan dược cũng không sai, không có viên đan dược Nhân giai nào, đều là đan dược Địa giai cùng với đan dược Huyền giai.
Địa giai hạ phẩm Huyết Nguyên Đan, loại đan dược này ở trong Viêm Hoa tông cũng có ghi chép, xem như là một loại đan dược luyện thể không tệ, dùng để tu luyện ngạnh công. Nó có thể cô đọng máu tươi trong cơ thể thành dạng sền sệt như tương,tăng cường năng lực khôi phục cùng sức chịu đựng.
Sau khi cẩn thận kiểm kê, Lâm Phàm hài lòng gật đầu, có mười viên đan dược Địa giai, hơn nữa còn có cả một viên là đan dược Địa giai thượng phẩm, kém chút nữa là có thể đạt đến Thiên giai.
Sau đó hắn nhìn một môn công pháp ở trong tay. Công pháp Địa giai trung phẩm Đại Băng Diệt Quyền Kinh, cũng chính là quyền pháp mà Lý Sùng Sơn sử dụng lúc trước. Uy lực to lớn, có thể rung chuyển hư không.
Lúc trước, khi một chiêu này đánh lên trên người, hắn lập tức cảm giác toàn thân giống như là bị vỡ tan vậy, nhất là ngũ tạng lục phủ, trong nháy mắt đã nổ tung. Lực phá hoại cực mạnh, thuộc về cực phẩm bên trong ngạnh công.
Không tệ.
Một lần nữa tìm kiếm, hắn cực kỳ có hứng thú đối với môn công pháp khiến cho toàn thân của Lý Sùng Sơn biến thành màu vàng đậm. Nếu như có thể học được, cũng không biết có thể phối hợp cùng với Cuồng Thân hay không?
Cổ Giới Kim Cương Pháp Thân
– Đây là công pháp gì? Làm sao mà ta cảm giác có điểm gì đó là lạ?
Khi nhìn thấy danh tự của môn công pháp này, Lâm Phàm cũng cảm giác có chút quái dị. Sau khi lật ra nhìn coi, thần sắc lại tiếp tục phát sinh biến hóa.
Môn Cổ Giới Kim Cương Pháp Thân này có tổng cộng chín tầng, Lý Sùng Sơn vậy mà chỉ tu luyện đến tầng thứ ba Thông Cổ Kim Thân.
Không thể nào, cường giả Thiên Cương cảnh lại chỉ có thể tu luyện tới tầng thứ ba. Xem ra hoặc là công pháp này rất cao cấp, hoặc là công pháp này chỉ là mặt hàng bình thường, cho nên Lý Sùng Sơn cũng chỉ luyện đến thế.
Chắng qua khi nhìn thấy điểm tích lũy để lĩnh ngộ, Lâm Phàm lập tức chắc chắn, công pháp này rất không bình thường.
Nếu như chỉ là công pháp bình thường, điểm tích lũy dùng để lĩnh ngộ tầng thứ nhất tuyệt đối sẽ rất ít. Nhưng mà tầng thứ nhất Vô Tướng Sắc Thân của môn Cổ Giới Kim Cương Pháp Thân lại cần tới 120 000 điểm tích lũy.
Đây chẳng lẽ là công pháp Thiên giai cao cấp hay sao? Nếu không thì sao cần điểm tích lũy khổng lồ như thế?
Lúc này, ở trong nhẫn trữ vật của Lý Sùng Sơn còn có một món đồ vật hấp dẫn sự chú ý của Lâm Phàm, đó là một tấm lệnh bài màu vàng óng ánh. Ở phía trên lệnh bài này còn có hào quang màu vàng đang lưu động. Hơn nữa khi hắn giơ lên, lệnh bài lại biến thành trong suốt, đồng thời tại ở bên trong có một cái ký hiệu đặc biệt. Ký hiệu này có lẽ không có ý nghĩa gì đối với người khác nhưng mà hắn lại vô cùng quen thuộc.
– Vạn
– Đây là Phật Tổ tâm ấn, cái này…
Đầu óc của hắn hơi to ra, giống như khó mà minh bạch tình huống ở trong này đến cùng là như thế nào.
Nhưng mà nhớ tới ếch xanh ở bên trong hiểm địa Vạn Quật môn nói tới thế giới bao la, hắn có cảm giác thế giới mà mình đang ở hẳn chỉ là một cái bên trong vô số cái mà thôi.
Mà tên Lý Sùng Sơn này cũng là người có đại cơ duyên, lấy được lệnh bài này, còn có môn Cổ Giới Kim Cương Pháp Thân này nữa.
– Ta đã nói là không có khả năng mà. Giữa Thiên Cương cảnh cùng Địa Cương cảnh mặc dù chênh lệch một cái đại cảnh giới, nhưng cũng không thể khó vượt qua đến như vậy. Tên Lý Sùng Sơn này khẳng định là nhân vật tinh anh bên trong Thiên Cương cảnh tầng một, mình khiêu chiến là tinh anh mà không phải loại Thiên Cương cảnh tầng một phổ thông.
Giờ khắc này, Lâm Phàm bắt đầu an ủi bản thân. Mình rõ ràng mạnh như vậy, mặc dù vượt qua đại cảnh giới, nhưng mà cũng không có khả năng bị đánh đến mức không có sức hoàn thủ như vậy. Hiện tại đã tìm được nguyên nhân, tâm tình cũng thoải mái hơn không ít.
Tốt. Thu hoạch tràn đầy, nhân vật tinh anh chính là nhân vật tinh anh. Quả nhiên là cực kỳ lợi hại. Nhất là môn Cổ Giới Kim Cương Pháp Thân này có thể nói là bảo bối vô giá đối với hắn. Bây giờ bên ngoài cũng không tính là thái bình, mình có lẽ vẫn nên ở nơi này tu luyện một thời gian, tích lũy điểm khổ tu.
Chênh lệch giữa Địa Cương cảnh cùng Thiên Cương cảnh hoàn toàn chính xác là không thể bỏ qua.
Cho nên mình cũng không cần thiết tiêu hao quá nhiều thời gian ở Địa Cương cảnh, thậm chí nếu có cơ hội thì có thể nhanh chóng đột phá Thiên Cương cảnh ở ngay tại Nhật Chiếu tông.
Nghĩ rồi, Lâm Phàm ngồi xuống, bắt đầu tu luyện, điểm khổ tu cũng từ từ tăng trưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận