Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 219: Chấn động bộc phát

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

Cứ điểm Lục Thời.
Mấy bóng người bay tới từ phương xa. Khi nhìn thấy cứ điểm Lục Thời đã từng phồn vinh, giờ lại biến thành phế tích, biểu lộ ở trên mặt cũng cực kỳ phong phú.
– Đại nhân…
Một người đi tới, quỳ lạy ở trước mặt nam tử dẫn đầu, trên trán thấm đẫm mồ hôi. Người này cúi đầu, lộ vẻ cực kỳ hoảng sợ.
– Nói! Ngươi phát hiện ra cái gì rồi?
Nam tử dẫn đầu giấu hai tay ở trong trường bào màu đen có thêu hoa văn hình ngọn lửa đỏ, bên ngoài không có một chút ba động giống như là một phàm nhân, thanh âm khàn khàn khiến cho người ta run lên.
– Lý Sùng… Sơn …đại… nhân… bị người giết, đồng thời Kiếm Ma, Côn Ma, Đao Ma cũng đều bị giết.
Người này vừa dứt lời, mấy người đứng ở phía sau nam tử dẫn đầu rõ ràng cũng run lẩy bẩy. Bọn họ hiển nhiên không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế.
Lý Sùng Sơn lại bị người giết, hơn nữa cứ điểm Lục Thời cũng bị người hủy. Chuyện này hiển nhiên đã là đại sự rồi.
– Chết rồi…
Nam tử dẫn đầu trầm mặc một lát, sau đó đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía phương xa. Hắn hóa thành một vệt sáng bay đến chỗ kia. Nhìn thi thể nằm trên mặt đất, đầu cùng thân bị chia cắt của Lý Sùng Sơn, hắn vươn tay, cầm cái đầu kia lên. Nhìn thấy hai mắt của Lý Sùng Sơn còn không có khép lại, rõ ràng là chết không nhắm mắt, hắn âm trầm nói.
– Đệ đệ của ta, ngươi làm sao lại bị người giết? Ngươi chẳng phải đã nói muốn đuổi kịp rồi siêu việt ta, hung hăng nghiền ép ta ở dưới chân ngươi cơ mà. Ngươi sao có thể chết?
– Cơ Ảnh.
– Đại nhân.
Lúc này, một bóng người trống rỗng xuất hiện, không có chút khí tức ba động nào. Nếu như không dùng mắt để nhìn căn bản không cảm giác được, trước mắt sẽ có một người quỳ ở nơi đó.
Lý Sùng Uyên trầm mặc một lát, sau đó mở miệng nói:
– Ngươi điều tra xem đến cùng là ai giết đệ đệ ta.
– Vâng.
Thân ảnh đang quỳ lạy kia đáp một lời rồi dần dần biến mất. Khi cẩn thận quan sát thì có thể nhìn thấy một cái bóng màu đen di chuyển ở sát mặt đất, hoá thành hình dạng như là đầu mũi tên, biến mất ở phương xa.
– Bất kể là ai, ta đều muốn hắn phải chịu kết cục thê thảm, đau đớn nhất.
Năm ngón tay của Lý Sùng Uyên bóp chặt, vang lên tiếng kẽo kẹt.
Lúc này, những người ở phía sau kia đi tới, nói:
– Đại nhân, chúng ta cần báo tin tức này cho tông môn. Người có thể giết Lý Sùng Sơn Lý đại nhân tuyệt không phải hạng người hời hợt. Những tổ chức giấu ở Nhật Chiếu tông kia tuyệt đối không có năng lực này.
Lý Sùng Uyên liếc nhìn chung quanh, ánh mắt như đao, nói:
– Mặc kệ hắn là hạng người hời hợt hay là cái gì thì cũng đều phải chết.
– Đi.
Mấy người Hùng Liệt Bách mang theo số lớn nô lệ, chạy thoát khỏi cứ điểm Lục Thời, tìm một chỗ ẩn nấp đi.
Thủy Tú nhìn những đồng bào gầy trơ xương này, không khỏi thở dài:
– Đội trưởng, bây giờ chúng ta nên làm cái gì, muốn đưa nhiều người như vậy rời khỏi Nhật Chiếu tông tuyệt đối không phải chuyện đơn giản. Mà cũng không biết người kia thế nào rồi.
– Hắn thắng.
Hiện tại Hùng Liệt Bách vẫn còn hãi hùng khiếp vía. Tất cả chuyện xảy ra ở trong cứ điểm Lục Thời đều được hắn ghi nhớ ở trong lòng.
– Đội trưởng, ngươi làm sao có thể xác định?
Đôi mắt đẹp của Thủy Tú cũng trợn to, hiển nhiên có chút không dám tin tưởng. Dù sao đây chính là Lý Sùng Sơn, cường giả Thiên Cương cảnh trấn thủ cứ điểm Lục Thời mà.
– Nếu như người kia không có chiến thắng, chúng ta là tuyệt đối không có khả năng chạy thoát. Dù sao Lý Sùng Sơn cũng là cường giả Thiên Cương cảnh, sợ rằng tốc độ của chúng ta có nhanh hơn nữa thì cũng không chạy được.
Hùng Liệt Bách phỏng đoán. Theo hắn thấy, khả năng này là cực cao, thậm chí là trăm phần trăm.
Thủy Tú há to miệng, nói:
– Không thể nào, Lý Sùng Sơn chính là cường giả Thiên Cương cảnh mà người kia không phải chỉ có tu vi là Địa Cương cảnh tầng bảy sao? Chênh lệch xa như thế. Người này làm sao có thể giết Lý Sùng Sơn?
Hùng Liệt Bách lắc đầu. Hắn cũng không biết phải trả lời nàng như thế nào nhưng mà hắn tin tưởng, người kia nhất định là người chiến thắng, bằng không tất cả mọi người ở nơi này đều khó có khả năng thoát khỏi cứ điểm Lục Thời.
– Đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta đi nhanh lên. Cứ điểm Lục Thời bị hủy. Nhật Chiếu tông tuyệt đối sẽ vô cùng tức giận. Đến lúc đó, chỉ sợ sẽ là lúc cuồng phong mưa rào tiến đến.
Trong một cái hố nào đó.
Sau khi nuốt toàn bộ đan dược thu hoạch được từ trên người Lý Sùng Sơn, Lâm Phàm lại tiếp tục tu luyện. Đan dược nhanh chóng hóa thành dược lực tinh khiết nhất chảy đến khắp mọi nơi trong cơ thể hắn.
Nhưng dược lực ẩn chứa bên trong những đan dược này lại vẫn khó mà có thể lấp đầy tất cả tế bào ở trong cơ thể của hắn, cho nên hắn chỉ có thể từ từ tích lũy.
Tu vi đột phá, dung lượng của cơ thể cũng càng lớn, mà muốn đạt tới bão hòa, thì sẽ cần tích lũy càng nhiều.
Hiện giờ, tu vi của hắn đã đột phá đến Địa Cương cảnh tầng bảy, có thể lăng không bay lượn, ngao du thiên địa, đồng thời cũng muốn bắt đầu chuẩn bị để cô đọng Thiên Cương pháp tướng, năng lượng cần thiết để làm việc này cũng không phải là ít.
– Dung lượng càng ngày càng rộng, tài nguyên cần thiết để bổ sung cũng càng nhiều. Cứ theo đà này, mình muốn lấy trạng thái viên mãn để đột phá đến Thiên Cương cảnh, vậy thì phải cần tích luỹ bao nhiêu năng lượng đây.
Hiện giờ trong lòng của Lâm Phàm cũng có chút lo lắng. Lấy tình huống hiện tại của hắn, năng lượng để hắn đột phá một tầng thôi cũng đủ để làm cho hai, ba người đột phá đến Thiên Cương cảnh rồi.
Hiện tại tu vi của hắn mới chỉ là Địa Cương cảnh tầng bảy mà thôi, đến tầng tám, tầng chín lại cần bao nhiêu nữa.
Nói là khổng lồ có lẽ cũng không đủ để hình dung đi.
Bây giờ, cứ điểm Lục Thời đã bị hắn hủy diệt. Tình huống hiển nhiên không ổn. Mặc dù mình cũng không sợ, nhưng vẫn là nên tích lũy một chút điểm khổ tu, chờ đến mức nhất định thì có thể ra ngoài, tiếp tục lang thang.
10 000 điểm tích lũy trước cứ giữ lại đã, nhưng để hắn có chút tiếc nuối chính là tất cả đệ tử của Nhật Chiếu tông ở bên trong cứ điểm Lục Thời đều đã chạy trốn đi xa rồi. Nếu như có thể giết toàn bộ, điểm tích lũy thu được cũng sẽ là một con số khổng lồ.
Sau ba ngày!
Ở bên trong một thành trì nào đó của Nhật Chiếu tông, không phải là đệ tử chính thức, người của Nhật Chiếu tông cũng đều phải sinh hoạt giống như là người bình thường.
Trà lâu phi thường náo nhiệt. Mấy người của Nhật Chiếu tông đang trò chuyện với nhau.
– Nghe nói sao? Cứ điểm Lục Thời bị người phá huỷ, những tên nô lệ của Viêm Hoa tông kia đều đã được người cứu ra, mà cường giả Thiên Cương cảnh trấn thủ cứ điểm Lục Thời là Lý Sùng Sơn Lý đại nhân thì bị người giết. Hiện giờ cảnh tượng ở đó vô cùng thê thảm.
Một tên nam tử hoảng sợ nói, thần sắc cực kỳ phẫn nộ, hiển nhiên là không ngờ sẽ có người dám đến Nhật Chiếu tông gây chuyện.
– Không thể nào, cứ điểm Lục Thời chính là trọng địa ở khu vực biên phòng, đến cùng là ai can đảm như vậy, dám phá hủy cứ điểm Lục Thời.
Những người ở chung quanh nghe người kia nói như thế đều lắc đầu, cười cợt, hiển nhiên là không hề tin tưởng, chỉ coi đó là tin đồn nhảm mà thôi. Ở trong lòng của bọn họ, Nhật Chiếu tông chính là tông môn cường đại nhất thế giới này. Mà Lý Sùng Sơn còn là cường giả Thiên Cương cảnh, ở trong mắt bọn họ, đó chính là tồn tại giống như là Thiên Thần vậy.
– Theo ta được biết, người hủy diệt cứ điểm Lục Thời cùng giết Lý Sùng Sơn là người có mái tóc màu đỏ ngòm, thân hình cao tới bốn, năm mét, toàn thân mọc vảy giống như là yêu thú vậy.
Lúc này, ở cách đó không xa có mấy người đang ngồi uống trà, lắng nghe những người đi đường này nói chuyện với nhau. Nghe xong chuyện này, mấy người cũng đều liếc nhìn nhau.
– Đội trưởng, ngươi nghĩ chuyện như vậy có tin được hay không?
Một nữ tử nhẹ giọng dò hỏi. Nàng chính là người được Lâm Phàm cứu mạng, Tần Mộc Băng. Về sau nàng cũng nghe theo lời của Lâm Phàm, không mặc loại áo đen bó sát người kia nữa mà chuyển sang mặc quần áo cực kỳ bình thường.
Nữ tử được nàng gọi là đội trưởng kia trầm mặc một lúc rồi nói:
– Không biết, nhưng mà có lẽ cũng không phải là lời đồn nhảm, không có lửa thì sao có khói.
Trên mặt của mấy người ở bên cạnh lóe ra vẻ hưng phấn. Nếu như chuyện kia là thật, vậy thì cũng làm cho người ta cảm thấy phấn chấn.
Cứ điểm Lục Thời chính là trọng địa ở khu vực biên phòng của Nhật Chiếu tông, ở trong đó còn giam giữ không ít con dân của Viêm Hoa tông bị Nhật Chiếu tông bắt đi ở trong chiến loạn.
Bây giờ nghe nói cứ điểm Lục Thời bị phá hủy, chuyện này sao có thể không khiến cho bọn họ cảm thấy hưng phấn, không khiến cho bọn họ cảm thấy phấn chấn.
– Không xong, không xong…
Đúng lúc này, một nam tử hoảng sợ chạy vào, hét lên:
– Việc lớn không tốt, ta vừa mới nghe được tin tức, Chiến Thuyền Tám Cánh của Thần Tử Phục Đô Thánh tự bạo ở chỗ Anh Hồn Bia, làm cho toàn bộ tòa Anh Hồn Bia đều bị nổ nát, tông môn tử thương thảm trọng.
Người đang gầm rú kia run lẩy bẩy, có chút choáng váng tựa như là không thể tin được chuyện này.
Khi mà người kia vừa dứt lời, tất cả mọi người đều trầm mặc, sau đó một thanh âm vang lên:
– Ngươi nói đùa gì vậy? Anh Hồn Bia là địa phương trọng yếu nhất của Nhật Chiếu tông chúng ta, làm sao lại có thể bị phá hủy. Nếu như ngươi nói bậy, ta sẽ cắt đầu lưỡi của ngươi.
– Đây là tin tức mà biểu ca của ta truyền về, biểu ca của ta chính là đệ tử nội môn của Nhật Chiếu tông, sao có thể nói bậy được?
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều choáng váng. Anh Hồn Bia chính là một trong những chỗ ký thác tinh thần của bọn họ. mỗi một năm, Nhật Chiếu tông đều sẽ mở cửa để con dân của Nhật Chiếu tông đến đây bái tế.
Thế nhưng mà bây giờ có người nói Anh Hồn Bia bị phá hủy, chuyện này bảo bọn họ làm sao mà tiếp thụ được.
– Không có khả năng.
Có người đứng lên quát, nhưng mà sau đó lại như mất hết sức lực rồi ngồi xuống, sắc mặt trắng bệch, trong miệng lẩm bẩm.
– Làm sao có thể? Chuyện này sao có thể xảy ra?
Khi mấy người Tần Mộc Băng nghe được tin tức này, bọn họ cũng ngạc nhiên đến trợn mắt há hốc mồm. Nếu như tin tức cứ điểm Lục Thời bị hủy đã để các nàng quá sợ hãi, như vậy chuyện Anh Hồn Bia bị phá huỷ, thật là khiến cho người ta khó mà tin được.
– Đội trưởng…
Tần Mộc Băng rất muốn hỏi thăm một chút, vấn đề này có tin được hay không?
– Đi.
Đội trưởng nói khẽ, sau đó tính tiền rời khỏi.
Chuyện này hiển nhiên làm cho bọn họ chấn động cực lớn, nhưng cũng nhắc nhở bọn họ một việc, đó chính là gần đây bọn họ sẽ phải càng thêm cẩn thận.
Nếu như việc này là sự thật, như vậy Nhật Chiếu tông tất nhiên đã chấn động thậm chí là điên cuồng.
Đến lúc đó chính là một trận mưa to gió lớn, toàn bộ Nhật Chiếu tông đều sẽ đề phòng, điên cuồng loại bỏ gian tế như bọn họ.
Viêm Hoa tông.
Thiên Tu đang đứng ở trên ngọn núi. Đột nhiên, một vệt sáng xuyên thấu hư không, nhanh chóng rơi vào trong lòng bàn tay của hắn.
– Cứ điểm Lục Thời bị hủy, Lý Sùng Sơn bị giết.
– Chiến Thuyền Tám Cánh của Phục Đô Thánh tự bạo, nổ nát Anh Hồn Bia.
Giờ khắc này, Thiên Tu hơi trầm ngâm, những tin tức này đúng là có chút kinh người. Sau đó hắn bỗng nghĩ đến đồ đệ của mình không phải là chạy đến Nhật Chiếu tông kia sao?
Hiện tại, nơi đó đúng là có chút nguy hiểm, để hắn không thể yên lòng. Tâm niệm vừa động, hư ảnh của Lâm Phàm bỗng nhiên trống rỗng xuất hiện, sau đó Thiên Tu nhanh chóng mở ra hư không, hư ảnh của Lâm Phàm được bao vây bởi một tầng ánh sáng màu vàng, bay vào trong khe hở rồi biến mất.
Sau mười ngày.
Trong huyệt động.
Hai con ngươi của Lâm Phàm mở ra, thoải mái chém mình một kiếm, mười giây về sau, tỉnh lại.
Trên mặt nở nụ cười tươi.
Sau mười ngày tu luyện, điểm khổ tu đã là hơn sáu triệu. Đây chính là kết quả không ngủ không nghỉ, toàn tâm toàn ý chỉ dùng để tu luyện trong suốt mười ngày. Xem ra mình quả nhiên có quyết tâm trở thành cường giả, nếu không bế quan tu luyện khổ sở như vậy sao có thể kiên trì nổi.
Kiểm tra tình huống của bản thân một hồi, Lâm Phàm cực kỳ hài lòng gật đầu.
Tính danh: Lâm Phàm
Tu vi: Địa Cương cảnh tầng bảy (+)
Điểm khổ tu: 9232050
Điểm tích lũy: 10000
Thiên phú: Bất Tử Chi Thân, trăm phần trăm tay không tiếp kiếm, không nhìn phong ấn.
Chủ tu: Cực hạn Đại Ma công (7)
Công pháp: Bạo Lực Lang Nha Bổng max cấp, Bạo Huyết max cấp, Hám Sơn Kình max cấp, Cuồng Thân max cấp, Thất Thần Thiên Pháp tầng thứ hai, Hóa Thần Kiếm Trận tầng thứ hai, Kinh Long Đại Thiên Công tầng thứ hai, Cực Diệt Phá Thể tầng thứ nhất, Hư Không Thiết Cát Thuật tầng thứ ba.
Rút thăm: Thanh đồng (100), Bạch ngân (300), đến tiếp sau chưa mở ra.
– Cũng là lúc mình nên xuất quan rồi. Nhật Chiếu tông không có tìm được mình, bây giờ khẳng định cũng đã thư thả hơn nhiều, mình cũng phải tiếp tục hành trình lang thang của mình thôi.
Giờ khắc này, Lâm Phàm vươn tay, nhanh chóng đánh bay đá vụn ngăn ở cửa động. Thân hình loé lên một cái, đã đi ra bên ngoài. Lập tức một tia nắng chói chang chiếu xạ qua, hắn giơ tay lên che nắng, cảm thấy có chút chói mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận