Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 220: Đại Yêu Sư

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

– Được đi ra là thoải mái, bây giờ cần suy nghĩ xem mình nên đi chỗ nào.
Lâm Phàm sờ cằm, sau đó lấy bản đồ ra, cẩn thận nhìn, suy nghĩ một hồi.
Tấm bản đồ này cũng không tệ, tất cả địa điểm đều được đánh dấu rất rõ ràng.
Thiên Hiểm cốc có được cường giả Thiên Cương cảnh tầng hai trấn thủ, hơn nữa cũng tương đối gần nơi này.
Nhưng cũng vẫn phải cẩn thận, Lý Sùng Sơn chỉ là cường giả Thiên Cương cảnh tầng một đã có thể chiến đấu với mình lâu như thế, đổi sang Thiên Cương cảnh tầng hai thì cho dù đánh tới sang năm, mình cũng không nhất định có thể mài chết đối phương, có lẽ là vẫn nên chuyển sang mục tiêu khác.
Chẳng qua nhìn tới nhìn lui, đúng là không có nhìn ra chỗ nào hay hơn. Được rồi. Trước tiên cứ đi xung quanh kiếm điểm tích lũy, đề thăng mấy môn công pháp. Nghe nói ở trên lãnh địa của Nhật Chiếu tông có không ít yêu thú, còn có một số yêu thú kỳ kỳ quái quái, thế nhưng mà tại Viêm Hoa tông không thấy được.
Hưu!
Thân hình hóa thành một vệt sáng bay về phương xa.
Bên trong một khu rừng rậm rạp, có hai nam tử thô kệch đang ngồi ở trên một con yêu thú, mà bốn vó của con yêu thú này còn đang cố gắng giãy dụa, nhưng không có thoát được.
– Cầm xích sắt, trói chặt mấy cái chân này cho ta.
– Lần này, vận khí của chúng ta thật là quá tốt, lại có thể gặp một con yêu thú Địa Cương cảnh tầng hai.
Phí hết sức chín trâu hai hổ, rốt cục hai người này cũng trói được con yêu thú này lại. Sau đó, bọn họ nhanh chóng đánh choáng con yêu thú này rồi quăng nó lên một chiếc xe ở gần đó. Ở trên chiếc xe này tính thêm con yêu thú mà bọn họ vừa mới bắt được thì đã có ba con yêu thú, tu vi cũng đều là Địa Cương cảnh.
– Ai?
Lúc này, một nam tử giật mình, quay đầu về phía sau quát lên. Khi nhìn thấy đối phương chỉ có một người, hai người cũng nhẹ nhàng thở ra.
Lâm Phàm đi ngang qua nơi này. Bởi vì cảm thấy hơi đói bụng lại vừa vặn có một con yêu thú đánh tới, hắn tiện tay trấn áp nó, sau đó chuẩn bị tìm nơi tốt làm một bữa ngon, thế nhưng mà hắn không ngờ lại có thể trông thấy người khác.
Hai người này hiển nhiên chính là đệ tử của Nhật Chiếu tông, áo bào màu đen, hoa văn hình ngọn lửa không phải là trang phục dành cho đệ tử của Nhật Chiếu tông hay sao?
– Ngươi là ai?
Một trong hai tên đại hán nghiêm nghị hỏi. Khi nhìn về phía con yêu thú mà Lâm Phàm đang kéo theo ở sau lưng, sắc mặt của hắn cũng đột nhiên biến đổi, là một con yêu thú Địa Cương cảnh tầng năm.
Hiển nhiên hắn cũng không ngờ, người xa lạ này lại có thể trấn áp một con yêu thú Địa Cương cảnh tầng năm. Đây là chuyện khiến cho người ta khiếp sợ.
– Mãi Mãi Đề Thiết Cao.
Lâm Phàm cảm giác tên gọi này không sai, có một loại cảm giác cao thâm khó dò. Hơn nữa hắn cũng không dám cam đoan, tên thật ‘Lâm Phàm’ của mình có truyền ra ở Nhật Chiếu tông hay không? Dù sao tên gọi này cũng tượng trưng cho truyền kỳ ở Viêm Hoa tông.
Thừa dịp khi hai người vẫn còn đang suy tư về tên gọi này, Lâm Phàm kéo yêu thú đi về phía hai người, tay trái đặt ở phía sau, chuẩn bị khi tiếp cận gần là sẽ có thể đập hai người này một phát.
Mà khi chuẩn bị xuất thủ, hắn lại yên lặng để Lang Nha bổng lại chỗ cũ.
– A, nguyên lai là Mãi Mãi Đề Thiết Cao, ngươi cũng là tới đây bắt yêu thú đi Yêu Thành đổi tài nguyên sao?
Một trong hai người nói. Hắn suy nghĩ nửa ngày cũng không thể nghĩ ra tên gọi này là ở bên Viêm Hoa tông hay Nhật Chiếu tông, nhưng mà nghĩ đến tên của người bên Viêm Hoa tông bình thường đều chỉ là hai chữ, ba chữ, mà tên của người này có tận năm chữ, hiển nhiên là từ tông môn không gì làm không được là Nhật Chiếu tông bọn họ.
– Đúng vậy.
Lâm Phàm lạnh nhạt gật đầu. Trong lòng hắn lúc này cũng rất hiếu kỳ. Chuyện bắt yêu thú đi Yêu Thành đổi tài nguyên này có chút kỳ lạ.
– Ta gọi là Vương Triệt, hắn gọi là Cao Kiến Sầu.
Vương Triệt nói. Vừa nói hắn vừa nhìn về phía con yêu thú ở sau lưng Lâm Phàm với ánh mắt tham lam.
Nhưng mà ngay cả yêu thú Địa Cương cảnh tầng năm cũng bị người này trấn áp, hiển nhiên người ở trước mặt cũng không phải là người bình thường. Hai người bọn họ cũng chỉ có tu vi là Địa Cương cảnh tầng hai. Chỉ sợ dù đồng thời tiến lên, bọn họ cũng sẽ bị người này miểu sát.
Lâm Phàm đã sớm thấy được ánh mắt tham lam của hai người. Nhưng bây giờ, hắn nhất định phải giả bộ như là một người chuyên nghiệp mới được.
Nếu như để lộ sơ hở, vậy thì cũng không tốt lắm.
– Các ngươi đã bắt đủ yêu thú chưa? Cùng ta đi đổi tài nguyên chứ?
Lâm Phàm nói.
Vương Triệt lắc đầu, nói:
– Không được, chúng ta còn cần bắt thêm mấy con yêu thú nữa mới được.
Lâm Phàm lập tức ném con yêu thú ở sau lưng qua, nói:
– Con yêu thú này cho các ngươi. Hai người các ngươi theo ta trở về Yêu Thành.
Vương Triệt cùng Cao Kiến Sầu lập tức choáng váng, sau đó liếc nhìn nhau rồi hô to.
– Là thật hay là giả?
Đây chính là yêu thú Địa Cương cảnh tầng năm đó. Nếu như về Yêu Thành, e rằng có thể đổi được hai viên đan dược Huyền giai thượng phẩm.
Đối phương có thể thoải mái ném tài phú lớn như thế cho bọn họ sao?
– Đương nhiên là thật rồi, các ngươi có muốn hay không? Nếu muốn thì chúng ta cùng trở về, không muốn thì ta đi tìm người khác.
Lâm Phàm nói.
Hiện tại, trong lòng của hắn có chút nghi ngờ. Yêu Thành mà hai người này nói đến cùng là ở nơi nào? Vì cái gì mà hắn không nhìn thấy ở trên bản đồ? Chẳng lẽ là tổ chức của cô nàng Tần Mộc Băng kia quên ghi chép hay sao?
– Được.
Vương Triệt cùng Cao Kiến Sầu hưng phấn vác con yêu thú Địa Cương cảnh tầng năm kia lên vai, sau đó đưa xe đẩy cho Lâm Phàm.
Bọn họ không ngờ chuyện tốt này lại rơi vào người của bọn họ. Thật đúng là quá may mắn.
Ba người một đường đi về phía trước. Vương Triệt cùng Cao Kiến Sầu hiện tại đều đang trong trạng thái hưng phấn. Đối với bọn họ, con yêu thú này chính là một khoản tài phú khổng lồ.
Trong lòng bọn họ nghĩ rằng đầu óc của Lâm Phàm có chút vấn đề. Nếu như có thể lừa dối hắn đi theo, vậy thì sau này có thể coi hắn như tay đấm miễn phí, còn sợ không thu hoạch được yêu thú cao cấp hay sao?
Hoàng hôn.
Lâm Phàm choáng váng. Yêu Thành này cũng quá xa đi. Thời gian dài như vậy mà còn chưa đi tới.
– Mãi… Mãi Mãi Đề Thiết Cao, đêm nay, chúng ta nghỉ ở chỗ này, sáng sớm mai lại tiếp tục lên đường.
Vương Triệt nói, dù sao cũng đã đi cả một ngày rồi. Bọn họ cũng rất mệt.
Lâm Phàm vốn muốn nói, còn chưa tới sao? Nhưng nếu nói thế chẳng phải là sẽ bại lộ thân phận nhà quê của mình hay sao, cho nên vội vàng nói:
– Các ngươi lên xe, ta đẩy hai người các ngươi đi, cũng không cần chậm trễ thời gian ở nơi này.
Vương Triệt cùng Cao Kiến Sầu liếc nhau. Hai người bọn họ đã có thể hoàn toàn xác định Lâm Phàm là đồ đần. Nếu như không phải là kẻ ngu thì sao lại nghĩ ra được việc cho họ lên xe để mình phải đẩy đi chứ.
Hai người hài lòng đi lên trên xe rồi ngồi xuống, mặc cho đối phương đẩy ở phía sau.
– Lần này vận khí thật sự là quá tốt rồi. Con yêu thú này sẽ đổi được một khoản tài phú khổng lồ.
– Nhưng chỗ kia thật sự là quá kinh khủng. Mỗi lần đi qua, ta đều run như cầy sấy. Tiếng gào thét vang lên ở trong đó e rằng có thể dọa chết người.
Cao Kiến Sầu nói.
Vương Triệt nhếch miệng:
– Có thể không dọa người sao? Đám người ở trong đó đang tiến hành thí nghiệm dung hợp người với yêu thú. Lần trước ta tận mắt nhìn thấy cảnh một tên nô lệ của Viêm Hoa tông dung hợp cùng yêu thú. Sau khi hoàn thành, hắn ta lập tức biến thành một con quái vật trông rất kinh khủng. Nhưng bởi vì thuộc về sản phẩm thất bại cho nên bị Đại Yêu Sư chụp chết.
Lâm Phàm vẫn đang đẩy ở phía sau, trên mặt một mực nở một nụ cười tươi. Nhưng mà khi tiến vào trong bóng tối, nụ cười này lại có chút âm trầm.
Sáng sớm.
Một thành trì xuất hiện ở phương xa. Thành này nhìn qua có chút âm trầm khủng bố, chỉ ở xa đã có thể nghe được có tiếng gào thét truyền ra.
Hai người kia còn đang say giấc nồng nhưng mà nghe thấy thanh âm này lập tức giật mình tỉnh giấc.
– Đến, đến Yêu Thành rồi.
Vương Triệt hô to. Mỗi một lần tới đây hắn đều cảm giác nơi này rất kinh khủng.
Lâm Phàm nhìn thành trì ở phía trước, nơi này được người xưng là Yêu Thành sao?
Nhưng Lâm Phàm cám thấy nơi này không phải là một thành trì mà giống như là lãnh địa của một ác ma trong vực sâu. Dù chưa đến gần, hắn cũng đã có thể ngửi được mùi máu tươi, còn cảm nhận được khí tức cuồng bạo của yêu thú.
Vương Triệt cùng Cao Kiến Sầu nhanh chóng vác con yêu thú Địa Cương cảnh tầng năm kia lên rồi vội vàng nói:
– Mãi Mãi Đề Thiết Cao, chúng ta đi thôi.
Vừa dứt lời, hai người đã chạy nhanh về phía trước tựa như là sợ Lâm Phàm đột nhiên đổi ý vậy.
Lâm Phàm cười. Hắn đang nghĩ xem Yêu Thành này là tồn tại như thế nào, nhất định phải cẩn thận kiểm tra một chút mới được.
Nhưng người đến nơi này cũng không ít, có rất nhiều người đều bắt yêu thú tới đây đổi tài nguyên. Ở cách đó không xa, Vương Triệt cùng Cao Kiến Sầu đang đứng xếp hàng, đồng thời còn cười nói cùng mấy người ở bên cạnh. Thỉnh thoảng, bọn họ còn giơ tay chỉ chỉ về phía Lâm Phàm, tựa như là đang nói các ngươi nhìn bên kia chính là một kẻ ngốc, con yêu thú này của chúng ta chính là thu hoạch từ chỗ của hắn đó.
Bỗng nhiên, Lâm Phàm nhìn thấy ở một bên lại không có người nào xếp hàng.
– Trợ thủ của Đại Yêu Sư
Mục đích của hắn khi tới nơi này cũng chỉ có một. Đó chính là tìm cơ hội chém giết đám người thực hiện thí nghiệm dung hợp yêu thú kia, đặc biệt là Đại Yêu Sư. Bây giờ ở đây lại đang tuyển trợ thủ cho Đại Yêu Sư, vậy thì hắn khẳng định phải đi nhìn một chút.
Vương Triệt cùng Cao Kiến Sầu đang nói chuyện vui vẻ cùng những người khác thì đột nhiên, bọn họ ngây ngẩn cả người, thậm chí có chút hoảng sợ.
– Tên kia đang muốn đi làm cái gì vậy?
– Không phải là nhận lời mời làm trợ thủ của Đại Yêu Sư đi, hắn muốn chết sao?
– Xuỵt, nói nhỏ chút! Nếu như để ứng viên rời khỏi thì chính chúng ta sẽ bị thay thế đó.
– Hắn là ngốc thật hay là đang giả ngốc thế, làm trợ thủ của Đại Yêu Sư là sẽ mất mạng đó.
Lúc mới đến, bọn họ cũng không coi vị trí trợ thủ của Đại Yêu Sư là cái vị trí ghê gớm gì. Thế nhưng mà về sau, bọn họ phát hiện hành động tuyển người này là liên tục, cho dù đã tuyển rất nhiều nhưng mà qua một đoạn thời gian, bọn họ sẽ lại tiếp tục tuyển người.
Mà những người được tuyển lúc trước đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Nghe nói là những người kia đều đã chết ở bên trong.
Bọn họ nghe nói, Đại Yêu Sư chính là một người điên. Đôi khi có ý tưởng mới, muốn tiến hành thí nghiệm nhưng mà bên người không có nô lệ thì Đại Yêu Sư sẽ tóm lấy trợ thủ tiến hành thí nghiệm.
Mặc dù chỉ là nghe đồn nhưng mà bọn họ đều tin tưởng.
Lâm Phàm đi đến trước bàn thông báo tuyển dụng, người thông báo tuyển dụng cũng đang ngủ gật. Hắn gõ gõ bàn, nói:
– Ta muốn làm trợ thủ của Đại Yêu Sư.
Người đang ngủ gật kia lập tức tỉnh lại, khi nhìn thấy Lâm Phàm đang đứng ở trước mặt, trong mắt lóe ra vẻ hưng phấn, nói:
– Ngươi muốn làm trợ thủ của Đại Yêu Sư sao?
– Ừm.
Lâm Phàm gật đầu, thậm chí đã nghĩ kỹ rất nhiều lý do, tuyệt đối sẽ không làm cho đối phương hoài nghi.
Nhưng để Lâm Phàm bất ngờ chính là đối phương căn bản cũng không hỏi bất cứ vấn đề gì mà hưng phấn nói:
– Tốt. Đi theo ta! Ngươi đã được tuyển. Mỗi ngày có thể nhận một viên đan dược Huyền giai trung phẩm, sau bảy ngày thì mỗi ngày có thể nhận một viên đan dược Huyền giai thượng phẩm.
Nam tử nói. Hắn không ngờ một tháng cuối cùng này rốt cục có người đến xin làm trợ thủ của Đại Yêu Sư.
Nghĩ đến cảnh tượng ở bên trong, hắn không rét mà run. Nếu như không phải là bởi vì tông môn có mệnh lệnh, bọn họ tuyệt đối sẽ không nguyện ý tiếp tục chờ đợi ở cái chỗ quỷ quái này.
Lâm Phàm cười. Xem ra phòng thí nghiệm của Đại Yêu Sư kia giống như rất khủng bố, nhưng muốn nói đến khủng bố, tên Đại Yêu Sư này chẳng lẽ có thể so sánh với mình hay sao?
Đúng là có thể thử một lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận